| Cái khác: Trà xanh, mỹ thực văn. Một câu tóm tắt: Ngại quá, phát ra mị lực là kỹ năng bị động."> | Cái khác: Trà xanh, mỹ thực văn. Một câu tóm tắt: Ngại quá, phát ra mị lực là kỹ năng bị động." />

SIÊU CẤP TRÀ XANH Ở NIÊN ĐẠI VĂN NẰM THẲNG

Khi Đồng Tuyết Lục về đến nhà, mấy đứa nhỏ Đồng Gia Minh vẫn chưa về.

Hôm nay Ngụy Chí Quốc dẫn Ngụy Châu Châu đi thăm đồng đội cũ ở nông thôn, trước khi lên đường hỏi mấy anh em Đồng Gia Minh có muốn đi cùng không.

Kể từ khi Ngụy gia biết nhà bọn họ xảy ra chuyện, lúc nào cũng nghĩ cách và mượn cớ để tặng đồ ăn cho bọn họ, người Đồng gia đều nhìn ra được những việc này.

Cách làm người của Ngụy Chí Quốc đáng tin cậy, vả lại chỗ nông thôn định đến cũng không xa, Đồng Tuyết Lục cảm thấy mấy đứa nhỏ Đồng Gia Minh cả ngày ở nhà cũng chẳng để làm gì, đi ra ngoài giải sầu một chút cũng không tệ, bởi vậy bảo bọn nhỏ tự quyết định.

Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên ầm ĩ đòi ra ngoài chơi, cuối cùng Đồng Gia Minh chỉ có thể đi cùng để chăm sóc 2 đứa nó.

Đồng Tuyết Lục thấy sắc trời vẫn còn sớm, bèn cầm theo cuộn vải "Sợi tổng hợp" lần trước Ôn Như Quy tặng cô, ra khỏi nhà đi đến Ngụy gia.

Thẩm Uyển Dung ở nhà một mình đang buồn chán muốn chết, thấy Đồng Tuyết Lục tới, trên mặt nở nụ cười xán lạn.

"Trời ơi, cuối cùng cũng có người đến nói chuyện với bà rồi. Hôm nay Châu Châu không ở nhà, bà cứ thấy không quen."

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Vốn dĩ mấy ngày trước cháu định sang đây rồi, nhưng mà gia đình xảy ra chút chuyện nên bây giờ mới có thời gian sang đây được ạ."

Thẩm Uyển Dung dẫn cô vào trong nhà: "Lúc nào cháu sang đây cũng được hết, dù sao bà cũng rảnh rỗi mà. Phải rồi, cháu muốn may cuộn vải này thành kiểu gì? Váy liền áo hay là áo sơmi và quần?"

Đồng Tuyết Lục ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "May thành váy liền áo đi ạ."

Tuy bây giờ vẫn rất bảo thủ nhưng váy liền áo mà may dưới đầu gối thì vẫn được.

Hơn nữa vào tháng sau, tháng mười, 10 năm thảm họa sẽ thật sự kết thúc, thế cục sẽ càng ngày càng trong sáng và cởi mở, cho nên cô may váy để mặc cũng không sao.

Thẩm Uyển Dung cười gật đầu: "Con gái trẻ nên ăn mặc xinh đẹp một chút, hồi bà còn trẻ rất thích mặc váy đấy, bây giờ già rồi."

Đồng Tuyết Lục: "Vẻ thùy mị thướt tha của bà Thẩm vẫn còn mà, không già chút nào cả. Lần đầu tiên cháu nhìn thấy bà Thẩm mà còn tưởng bà là thiếu nữ 16 tuổi đấy ạ!"

Thẩm Uyển Dung cười đến nỗi hiện hết những nếp nhăn nho nhỏ nơi khóe mắt, cười vỗ cô một cái: "Cái con bé này chỉ thích nói linh tinh thôi, thiếu nữ 16 tuổi nào mà giống bà thì có mà khóc nức nở mất!"

Mặc dù lời nói của Đồng Tuyết Lục có hơi phóng đại nhưng trông Thẩm Uyển Dung đúng là rất trẻ, người sắp 60 tuổi mà nhìn vẫn chưa tới 50.

Ngụy gia có một căn phòng dành riêng cho Thẩm Uyển Dung làm phòng may đồ.

Phòng may đồ rộng rãi và sáng sủa, bên trong đặt một chiếc máy may hiệu Mẫu Đơn.

Thời buổi này một chiếc máy may có giá khoảng một trăm 30 tệ, gia đình bình thường đều không mua nổi, Ngụy gia quả nhiên là loại người không thiếu tiền.

Thẩm Uyển Dung lấy thước ra đo số đo cho cô, lúc đo đến vòng eo không nhịn được mà khen ngợi: "Vòng eo này của cháu nhỏ thật đấy, nhỏ hơn ta hồi trẻ nửa tấc lận!"

Bà ấy còn chưa nói đến việc là ngực của cô lại không nhỏ chút nào, dáng người có lồi có lõm, tỉ lệ eo và ngực này nếu mặc sườn xám thì chắc chắn sẽ rất đẹp!

Tiếc là bây giờ không có ai dám mặc sườn xám, nhắc đến cũng không được, đúng là đáng tiếc mà.

Lấy số đo xong, Thẩm Uyển Dung lại thương lượng một lát về kiểu dáng với Đồng Tuyết Lục.

Sau khi xác định xong hết, bà ấy mới nói đến việc 2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín bị nhà trường đuổi học.

"Giáo viên nữ kia đã bị bắt rồi, hẳn là hai đứa Gia Minh có thể quay lại trường rồi chứ?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Được quay lại rồi ạ, nhưng còn phải chờ tiếp một thời gian nữa đã."

Thẩm Uyển Dung nhìn cô: "Nếu cháu cần giúp gì thì cứ nói với bà, lão Ngụy nhà bà có không ít bạn bè ở Bắc Kinh, có thể giúp đỡ được đấy."

Thật ra bà ấy không hiểu rõ lời nói của Đồng Tuyết Lục lắm, nhưng bà ấy nhìn ra được Đồng Tuyết Lục là một đứa bé rất có chủ kiến, đối phương không muốn nói thì bà ấy cũng không hỏi nữa.

Đồng Tuyết Lục cười cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn bà Thẩm, nếu có cần gì thì cháu nhất định sẽ không khách sáo với mọi người đâu ạ."

Tuy thế gian có loại người khiến cho người khác buồn nôn như Mã Mai và Đàm Tiểu Yến, nhưng cũng có người hảo tâm và đáng yêu như Ngụy gia vậy.

Lại hàn huyên một lúc lâu, ánh chiều tà đã dần dần nhuộm đỏ phía chân trời.

Đồng Tuyết Lục đứng lên đang định tạm biệt thì đột nhiên từ ngoài sân truyền đến một tiếng khóc váng trời.

Tiếng khóc kia nghe giống như là tiếng của Ngụy Châu Châu.

2 người Đồng Tuyết Lục và Thẩm Uyển Dung sợ hết hồn, nhất là Thẩm Uyển Dung, quăng đồ vật trong tay xuống rồi xông ra ngoài.

Đi ra đến ngoài sân, xa xa đã thấy Ngụy Châu Châu đang ngửa mặt lên khóc sướt mướt, ông nội Ngụy Chí Quốc ở bên cạnh dỗ dành cô bé nhưng dễ thấy là cũng không có hiệu quả lắm.

Đến khi Đồng Tuyết Lục theo kịp nhìn thấy tóc của Ngụy Châu Châu, lập tức hít sâu một hơi, toàn thân đều nổi da gà.

Chỉ thấy trên đầu Ngụy Châu Châu bò đầy những con sâu róm màu xanh, kín một đầu, khiến cô nhìn mà gần như không thở nổi!

Chuyện lạ chính là, một người yếu đuối như Thẩm Uyển Dung, lúc này lại không sợ sâu róm!

Bà ấy vừa bắt sâu róm cho cháu gái, vừa quở trách Ngụy Chí Quốc: "Ông trông trẻ con kiểu gì thế? Sao lại để con bé bỏ thương nhĩ lên đầu vậy hả?"

Vẻ mặt Ngụy Chí Quốc vô tội: "Tôi chỉ nháy mắt một cái không để ý tới con bé thôi mà nó đã bỏ thương nhĩ lên đầy đầu rồi!"

- -- Thương nhĩ?

(*) Thương nhĩ tử: còn có tên gọi khác là Ké đầu ngựa, Phắt ma, Thương nhĩ, Mác nháng (Tày). Tên khoa học là Xanthium strumarium L. Thuộc họ Cúc (Asteraceae)

Đồng Tuyết Lục ngớ ra, chẳng lẽ đó không phải là sâu róm sao?

Lúc này cô mới chú ý tới "sâu róm" trên đầu Ngụy Châu Châu không hề động đậy.

Cô tiến lại gần mới phát hiện đó không phải là sâu róm, mà là hạt giống của một loại thực vật màu xanh có gai, to bằng nửa ngón út, từ xa nhìn lại thì cực kỳ giống với sâu róm.

Thẩm Uyển Dung hết sức cẩn thận mà kéo thương nhĩ xuống giúp cháu gái, nhưng mà dù có cẩn thận đến mấy cũng không tránh được việc kéo phải tóc, kéo đau một cái là Ngụy Châu Châu sẽ khóc lớn.

Đồng Gia Tín cười toe toét: "Bà Thẩm ơi, Châu Châu nói em ấy sẽ làm vòng hoa cho mình, em ấy tự gài thương nhĩ lên tóc đấy ạ."

Cái đầu nhỏ của Đồng Miên Miên gật cái rụp, bập bẹ nói: "Chị Châu Châu nói như vậy sẽ rất đẹp!"

Dứt lời, cô bé nhìn thấy được Đồng Tuyết Lục đi tới, hai mắt lập tức sáng ngời, vung vẩy đôi chân nhỏ ngắn củn chạy tới.

"Chị!"

Đồng Tuyết Lục ôm lấy cục bột nhỏ đang nhào tới, kiểm tra tóc của cô bé một chút, sau khi không nhìn thấy thương nhĩ thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Châu Châu bị kéo đến mức thét chói tai, gào khóc thảm thiết: "Xinh đẹp thật là khó quá đi..."

Cô bé chỉ muốn bản thân xinh đẹp chút thôi mà, tại sao lại đối xử với cô bé như vậy hu hu.

Mọi người nghe vậy, nhìn thương nhĩ kín trên đầu cô bé, đều không nhịn được mà phá lên cười.

===

Phương Tĩnh Viện về tới Tổng cục Hậu cần, không về nhà ngay mà đi đến Đồng gia trước.

Trần Nguyệt Linh nhìn thấy cô ấy thì sợ hết hồn: "Tĩnh Viện, là em đấy à? Sao tóc của em lại thành ra như vậy?"

Phương Tĩnh Viện đỏm dáng mà vuốt mái tóc của mình: "Em vừa mới cắt đấy, chị Nguyệt Linh, chị thấy em thế này có xinh không?"

Trần Nguyệt Linh quan sát mái tóc và mặt của cô ấy vài lần, gật đầu lia lịa: "Xinh, xinh hơn lúc trước rồi đấy, ngay cả chị cũng xém chút nữa là không nhận ra em rồi!"

Phương Tĩnh Viện nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn: "Đây là do Tuyết Lục thiết kế giúp em đấy, bản thân em cũng cảm thấy xinh lắm!"

"Tuyết Lục? Em đi thăm Tuyết Lục à?"

Trần Nguyệt Linh trợn to mắt, nói.

Phương Tĩnh Viện gật đầu: "Chẳng phải 2 đứa em trai của cô ta bị nhà trường đuổi học sao? Mẹ em bảo em sang hỏi xem cô ta có cần giúp đỡ không."

Trần Nguyệt Linh nghe vậy, khuôn mặt bỗng chốc nóng bừng lên.

Bọn họ được xem như đã từng là người thân nhất của Đồng Tuyết Lục, nhưng lần này cô xảy ra chuyện, Đồng gia bọn họ lại không có một ai đến thăm cô.

Cô ấy và chồng cũng muốn tới thăm hỏi một tiếng, nhưng mẹ chồng không cho họ đi.

Phương Tĩnh Viện không để ý đến sắc mặt của cô ấy, cô đưa hai túi điểm tâm và tiền, nói: "Điểm tâm là Tuyết Lục mua đấy, tiền cũng là cô ta đưa, cô ta nói là trước kia vay của chị. Đưa đồ xong rồi, em đi đây."

Cô ấy vội đi khoe kiểu tóc xinh đẹp của mình với người nhà.

"Tĩnh Viện, đợi chút đã, số tiền này bị thừa rồi!"

Trần Nguyệt Linh nhận lấy tiền rồi đếm, phát hiện thừa 20 tệ, lúc trước bọn họ chỉ góp được 80 tệ cho Đồng Tuyết Lục mang đi thôi.

"Em mặc kệ đấy, chị trả cho cô ấy sau đi."

Phương Tĩnh Viện chạy đi mà không quay đầu lại.

Trần Nguyệt Linh cầm lấy điểm tâm và tiền, trong lòng càng cảm thấy áy náy.

===

Người Phương gia nhìn thấy kiểu tóc của Phương Tĩnh Viện thì đều giật mình giống như Trần Nguyệt Linh, nhưng cũng đều cảm thấy kiểu tóc này rất hợp với cô ấy.

Sau khi mẹ Phương biết Đồng Tuyết Lục không cần bà ấy giúp đỡ, trái lại còn cho Phương gia điểm tâm xong, thở dài nói: "Trước kia mẹ đã nói đứa bé Tuyết Lục kia không tệ mà, nếu chuyện kia không xảy ra thì có khi bây giờ con bé chính là con dâu của Phương gia chúng ta rồi cũng nên đấy!"

Phương Văn Viễn đang ngồi trên sô pha nghe vậy, khóe miệng mấp máy.

Phương Tĩnh Viện bĩu môi: "Trông cô ta vẫn vậy, nhưng so với trước kia, đúng là cô ta tốt hơn một tí tẹo, ít nhất thì miệng lưỡi không đáng ghét như thế nữa."

"Phải rồi, Tuyết Lục bảo con giúp loan truyền chuyện em trai của cô ta bị giáo viên kia bắt nạt ra ngoài. Con đã đồng ý với cô ta rồi, mọi người cũng giúp loan truyền cùng đi."

Nể việc cô ta giúp mình tạo kiểu tóc kẹp như này, cô ấy nhất định phải loan truyền được chuyện này ra ngoài!

Mẹ Phương nói: "Đứa bé kia cũng là đứa đáng thương, loan tin giúp con bé cũng là điều nên làm, ngày mai đến đơn vị mẹ sẽ kể cho mọi người."

Tuy cha Phương không phải là người thích buôn chuyện nhưng ông cũng cảm thấy trong chuyện này, giáo viên kia và nhà trường làm không đúng cho nên giúp một tay cũng hẳn là chuyện nên làm.

Chỉ có Phương Văn Viễn không tỏ thái độ.

Phương Tĩnh Viện không tha cho anh ta: "Anh cả, mai anh đến đơn vị cũng nhớ phải loan tin đấy!"

Phương Văn Viễn "Ừ" một tiếng, coi như là đồng ý.

Phương Tĩnh Viện vẫn không yên tâm lắm, đi đến gần rồi nói thầm: "Anh cả, anh không cần lo là Tuyết Lục sẽ làm phiền anh giống như trước đây nữa đâu, em vừa hỏi cô ta rồi, cô ta nói cô ta thực sự coi anh thành phân chó đó!"

Phương Văn Viễn: "..."

===

Ngày hôm sau, Phương Tĩnh Viện vừa đi đến Đoàn văn công đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người lần nữa.

Những người của Đoàn văn công ríu rít hỏi cô ấy sao lại nghĩ ra được kiểu tóc này, đi cắt ở đâu.

Phương Tĩnh Viện bèn đẩy cho Đồng Tuyết Lục.

Mọi người không khỏi giật mình lần nữa: "Tĩnh Viện, chẳng phải cô với Đồng Tuyết Lục trước giờ luôn như nước với lửa sao? Sao tự dưng lại tốt như vậy?"

Phương Tĩnh Viện bĩu môi nói: "Ai như nước với lửa với cô ta? Trước kia miệng lưỡi của Đồng Tuyết Lục rất đáng ghét, cho nên tôi mới không chịu được mà ghét cô ta. Nhưng bây giờ cô ta đã trở nên tốt hơn, khác với ngày xưa rồi. Nếu không cô ta cũng sẽ không thiết kế giúp tôi kiểu tóc đẹp như vậy!"

Trước đây nguyên chủ cũng là người của Đoàn văn công, nhưng tính tình quá tùy hứng kiêu ngạo, không có quan hệ tốt với những người của Đoàn văn công.

Lúc này mọi người nghe được những lời của Phương Tĩnh Viện xong, vừa giật mình lại vừa tò mò.

"Tĩnh Viện, kiểu tóc của cô là do cô ta thiết kế cho thật hả? Thế nếu tôi bảo cô ta thiết kế cho tôi thì liệu cô ta có bằng lòng không?"

Phương Tĩnh Viện: "Việc này tôi có thể nói giúp cho mọi người được, nhưng mà bây giờ cô ta đang có chuyện phiền lòng, nếu mọi người có thể giúp được cô ta thì sau này mở miệng nhờ cô ta thiết kế kiểu tóc cho mọi người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đấy!"

Mọi người vội vàng truy hỏi: "Giúp gì thế?"

Phương Tĩnh Viện bèn kể chuyện Mã Mai cố ý làm khó dễ 2 em trai của Đồng Tuyết Lục, xúi giục nhà trường khai trừ bọn họ ra.

Gần đây Mã Mai đã trở thành người có "tiếng tăm" ở Bắc Kinh, ngay cả đứa trẻ 3 tuổi cũng biết đến tên của cô ta nên đương nhiên người của Đoàn văn công cũng biết.

Sau khi nghe được lời kể của Phương Tĩnh Viện, bọn họ không khỏi lòng đầy căm phẫn.

"Người đàn bà kia đúng vô liêm sỉ mà!"

"Đúng đấy, tôi giúp chuyện này cho, cho dù Đồng Tuyết Lục không thiết kế kiểu tóc cho tôi thì tôi cũng giúp!"

"Tôi cũng thế!"

Phương Tĩnh Viện nhìn mọi người thi nhau nói muốn giúp đỡ, sự bái phục trong lòng đối với Đồng Tuyết Lục hoàn toàn đã lên đến đỉnh.

Những lời vừa nãy là do Đồng Tuyết Lục dạy cô ấy nói, cô bảo chỉ cần nói theo lời của cô thì chắc chắn mọi người sẽ bằng lòng loan tin giúp.

Lúc đó cô ấy còn có chút không tin, không ngờ thực sự đã bị cô nói trúng rồi!

Cô ấy cảm thấy Đồng Tuyết Lục đã thật sự thay đổi thật nhiều, khác hoàn toàn so với trước kia.

===

Sau khi đến đơn vị, những người khác của Phương gia cũng giúp loan truyền chuyện này đi.

Sau khi Trần Nguyệt Linh nghe được tin đồn bèn lén lút nói với chồng, hai người cũng giúp loan tin.

Thế là lời đồn Trường Tiểu học Thành Nam bao che Mã Mai, tùy tiện đuổi học học sinh cứ thế được truyền bá ra ngoài.

- -- Ảnh hưởng của dư luận là rất lớn!

Sức mạnh của miệng lưỡi con người đôi khi còn mạnh hơn cả uy lực của súng thật đạn thật, giết người trong vô hình.

Lãnh đạo nhà trường nhanh chóng nghe được lời đồn, lập tức giận tới mức suýt chút nữa thì nhồi máu cơ tim.

Từ khi Mã Mai bị bắt, nhà trường hận không thể xóa đi tất cả những vết tích của Mã Mai, phân rõ giới tuyến triệt để với cô ta.

Không ngờ bỗng dưng lại xuất hiện lời đồn như vậy, ấy vậy còn nói bọn họ bao che Mã Mai, đúng là muốn lấy mạng của bọn họ mà!

Nếu tin đồn truyền tới cấp trên, đến lúc đó dù bọn họ có không bị cách chức thì e là về sau cũng rất khó mà lên chức được!

Hiệu trưởng vội vàng tổ chức cuộc họp khẩn cấp, bàn xem phải giải quyết vấn đề khó khăn này như thế nào.

Thảo luận kịch liệt một phen, cuối cùng bọn họ cũng nghĩ ra được một biện pháp, đó chính là - cho 2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín nhanh chóng quay lại trường đi học.

Chỉ cần bọn họ quay lại trường đi học lần nữa, lời đồn đại sẽ tự nhiên bị phá vỡ.

Thế là hiệu trưởng bèn phái chủ nhiệm giáo dục tự mình đi đến Đồng gia.

Chủ nhiệm giáo dục nhận được nhiệm vụ này, trên đầu túa ra mồ hôi lạnh.

Nhớ tới người chị gái kia của Đồng Gia Minh, ông ta linh cảm nhiệm vụ lần này sẽ không hoàn thành dễ như vậy đâu.

Quả nhiên, chuyến đi đầu tiên của ông ta tới Đồng gia đã bị từ chối.

Đồng Tuyết Lục nghe ông ta nói cho hai anh em Đồng Gia Minh quay lại trường học, trên mặt không có chút vui sướng nào cả.

Ngược lại, cô nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Thật sự rất cảm ơn chủ nhiệm Tạ đã tự mình tới đây, nhưng tôi đã quyết định dẫn 2 em trai tôi về quê học rồi."

Chủ nhiệm giáo dục toát hết mồ hôi trên trán: "Đồng chí Đồng, tài nguyên giáo dục ở dưới quê của các cô có thể sánh được với Bắc Kinh không? Người thông minh đều sẽ không quay về đâu!"

Đồng Tuyết Lục nhếch môi, cười lạnh: "Đúng là tài nguyên giáo dục dưới quê không sánh nổi với Bắc Kinh thật, nhưng dù gì thì nhà trường cũng công bằng công chính, sẽ không động cái là đánh học sinh, cũng sẽ không hở ra là đuổi học học sinh!"

Chủ nhiệm giáo dục: "..."

Chủ nhiệm giáo dục ngượng ngùng mà đến, xấu hổ mà đi.

Quay về trường báo cáo tình hình với hiệu trưởng, lập tức bị mắng xối xả.

"Ông không biết động não à, bây giờ bọn họ đang tức giận, chắc chắn là không chịu quay lại rồi, ông đến đó nói với bọn họ, chỉ cần bọn họ bằng lòng quay lại trường, sau này học phí và tiền sách vở của hai anh em họ được miễn hết, nhà trường sẽ trả cho các em đó!"

Có những lời này của hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục lại đến Đồng gia lần nữa.

Ông ta cho rằng chắc chắn Đồng Tuyết Lục sẽ đồng ý, ai ngờ Đồng Tuyết Lục lại tiếp tục từ chối.

Ông ta đã lôi hết những lời hay ra nói rồi mà cô vẫn một mực muốn về quê.

- -- Suýt chút nữa ông ta quỳ xuống luôn rồi!

Chủ nhiệm giáo dục nhớ tới thời xưa có Lưu Bị 3 lần đến túp lều tranh mời Gia Cát Lượng giúp mình. Nhưng ông ta cảm thấy có lẽ mình có đến "túp lều tranh" 3 lần cũng không giải quyết được.

Chủ nhiệm giáo dục thất bại thảm hại mà quay lại lần hai, trở về lần nữa lại bị hiệu trưởng mắng té tát.

Hiệu trưởng thấy ông ta vô dụng như vậy thì cũng không mượn ông ta đi nữa, phái 2 giáo viên nữ khác tới làm thuyết khách.

Đối mặt với hai giáo viên nữ, thái độ của Đồng Tuyết Lục tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không chịu đồng ý.

Nhưng mà chuyến đi này của bọn họ cũng không phải là hoàn toàn không có hiệu quả, ít nhất thì Đồng Tuyết Lục đã lung lay rồi.

Cô khéo léo mà gợi ý 2 đứa Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đi học xa quá, nếu có chiếc xe đạp thì tốt.

2 giáo viên nữ mang lời này về cho hiệu trưởng, hiệu trưởng tức mà đập bàn bùm bụp: "Không biết xấu hổ!"

Thế mà lại nhân cơ hội mà giở điều kiện đắt cắt cổ, đúng là không biết xấu hổ mà!

Nhưng giận thì giận, vụ xe đạp vẫn phải sắp xếp cho đối phương, bởi vì lời đồn bên ngoài càng ngày càng khó nghe rồi.

Thậm chí còn có người nói có lẽ hiệu trưởng là ông ta đây cũng có một chân với Mã Mai, nếu không tại sao ông ta lại mặc kệ Mã Mai làm xằng làm bậy như vậy cơ chứ?

Hiệu trưởng nghe được những lời đồn đại kia, tức giận đến nỗi xém chút nữa phun ra một búng máu.

Để dẹp yên tin đồn, hiệu trưởng đành phải góp vốn mua một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới, cho người vội vàng mang đến Đồng gia.

Sau khi nhận được xe đạp, Đồng Tuyết Lục từ chối vài lần, sau đó bèn nhận lấy xe đạp.

Cô cũng đồng ý ngày kia, tức là thứ hai, sẽ cho hai anh em Đồng Gia Minh quay lại trường đi học.

===

2 giáo viên nữ vừa đi, Đồng Gia Tín đã chạy như bay tới, hai mắt lượn quanh chiếc xe đạp sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm: "Chị, chiếc xe đạp này là của chúng ta thật sao?"

- -- Chị?

Đây là lần đầu tiên Đồng Gia Tín gọi cô là chị.

Đồng Tuyết Lục rất bình tĩnh mà nhướn mày, gật đầu nói: "Ừ, sau này cho 2 người cậu và Gia Minh cùng đạp đi học."

Đồng Gia Minh đứng bên cạnh nhìn Đồng Gia Tín một cái, không lên tiếng.

Đồng Gia Tín reo hò, chạy tới chạy lui trong sân như một đứa hâm: "Tốt quá! Chúng ta có xe đạp rồi!"

Đồng Miên Miên không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy các anh chị vui vẻ, cô bé cũng vui vẻ.

Cô bé vung vẩy đôi chân nhỏ ngắn củn mà đi theo sau Đồng Gia Tín, mở rộng hai cánh tay nhỏ bụ bẫm, bập bẹ kêu: "Tốt quá... Chúng ta có xe xe rồi!"

Đồng Tuyết Lục: "Các cậu đừng vui mừng quá sớm, hai cậu có biết đạp xe không?"

Tiếng reo hò của Đồng Gia Tín im bặt: "Em không biết."

Đồng Gia Minh: "Tôi cũng không biết."

Đồng Tuyết Lục nhún vai: "Vậy thì tạm thời các cậu chưa thể dùng được chiếc xe đạp này rồi."

Nhưng mà đối với 2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín mà nói, không biết cũng không thành vấn đề, không biết thì học thôi.

Thời buổi này xe đạp là một vật phẩm xa xỉ, chỉ có rất ít người mới mua được thôi.

Đồng gia bỗng dưng có một chiếc xe đạp, Đồng Gia Tín quả thực là coi nó như bảo bối.

Để giữ gìn xe đạp cho thật tốt, Đồng Gia Tín còn đặc biệt chạy sang Ngụy gia ở sát vách để học hỏi kinh nghiệm.

Ngụy Chí Quốc biết việc để 2 anh em bọn họ quay lại đi học mà nhà trường tặng hẳn cho bọn họ một chiếc xe đạp, không khỏi tặc lưỡi lấy làm lạ.

Nhưng mà ở trước mặt trẻ con, ông không nói gì cả, chỉ nói cho cậu ta, muốn đề phòng lớp sơn của xe đạp bị mài mòn thì phải dùng dây nylon quấn ghi-đông và tay nắm xe đạp lại.

Sau khi dốc hết kinh nghiệm, ông ấy còn đi kiếm không ít dây nylon về đưa cho Đồng gia.

Sau khi Đồng Gia Tín nhận được dây nylon, vui vẻ đến nỗi miệng ngoác đến mang tai, nói cảm ơn xong rồi ôm lấy dây nylon trở về, sau đó bắt đầu quấn quanh xe đạp cùng với Đồng Gia Minh.

Lúc Đồng Tuyết Lục nấu cơm trưa xong đi ra từ nhà bếp, nhìn thấy chiếc xe đạp đủ loại màu sắc, suýt thì đui mù cả hai mắt.

- -- Xấu kinh!

Nhưng thấy hai anh em vui vẻ như vậy, cô cũng sẽ không nói những lời gây mất hứng làm gì.

Sau khi ăn cơm trưa xong, 2 anh em cũng không đi ngủ trưa mà tập đi xe đạp ở trong ngõ hẻm.

Xe đạp của thời này vừa nặng vừa to, Đồng Gia Tín mới 9 tuổi, vóc dáng không cao lắm, căn bản không tài nào điều khiển được.

Trái lại, Đồng Gia Minh miễn cưỡng có thể khống chế được.

Đồng Gia Minh không hổ là thiên tài kinh doanh trong tương lai, học các thứ rất nhanh, đến khi hoàng hôn mặt trời lặn là cậu đã có thể đạp xe được một cách xiêu xiêu vẹo vẹo rồi.

===

Đi tàu hỏa hai ngày hai đêm, cuối cùng đoàn người Ôn Như Quy cũng đến được Bắc Kinh.

Chung Thư Lan mong ngóng về nhà, từ khi lên tàu hỏa, bà ấy gần như không sao chợp mắt được.

Vừa nghĩ tới việc sắp được gặp chồng, bà không cảm thấy mỏi mệt chút nào cả, sau khi chắc chắn là thân thể của cha không còn đáng ngại nữa, đoàn người vội vàng lên tàu đi đến căn cứ.

2 ngày trước Tiêu Bác Thiệm đã nhận được điện thoại, biết hôm nay bọn họ sẽ trở về, nhưng tiếc là không được sự cho phép của tổ chức, ông ấy không thể bước ra khỏi căn cứ dù chỉ một bước.

Từ khi tỉnh lại lúc 3 giờ sáng, ông ấy cứ đứng ngồi không yên, cả người đều trong trạng thái phấn khởi.

- -- 10 năm rồi, ông ấy và vợ con đã không được gặp nhau 10 năm rồi!

Con gái rời xa ông khi mới mười tuổi, không biết bây giờ lớn lên trông ra sao rồi?

Mọi người trong căn cứ đều biết vợ con của Sở trưởng Tiêu sắp quay về, vội vàng giúp sắp xếp chỗ ở mới, vừa mua rất nhiều đồ ăn ngon, lại vừa cử người lái xe đi nhà ga chờ và đón người.

Đến trưa, đoàn người Ôn Như Quy cuối cùng cũng tới căn cứ trong sự mong đợi của mọi người.

Chung Thư Lan không cần người khác đỡ, lao xuống xe con đầu tiên.

Tiêu Bác Thiệm đợi ở cổng căn cứ, thấy một người phụ nữ sắc mặt tiều tụy, gầy trơ xương bước xuống từ trong xe, hốc mắt của ông ấy lập tức ươn ướt.

- -- Đó là vợ của ông.

Chẳng qua là ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như vậy của bà ấy, trước khi bị đưa tới khu chuồng bò, bà ấy còn tươi đẹp hơn cả hoa hồng nữa.

Dáng vẻ này của bà ấy bây giờ như con dao găm sâu vào trái tim của ông ấy, đau thấu tim gan.

Ông ấy chạy nhanh tới, nắm chặt lấy tay của vợ: "Thư Lan, cuối cùng anh cũng được gặp lại 2 người rồi!"

Chung Thư Lan nhìn thấy bộ dạng của chồng, cũng vô cùng xót xa.

15 năm trước, bọn họ về nước từ phía bên kia Đại Tây Dương để giúp đỡ quốc gia. Nhưng mà 10 năm trước, bọn họ lại bị ép buộc xa nhau.

10 năm sinh tử mờ mịt, gặp lại nhau, người chồng từ chàng thanh niên hăng hái năm đó giờ đã biến thành ông lão bạc hai bên tóc mai rồi.

Nước mắt của bà ấy chảy xuống "tách" một tiếng.

Người Tiêu gia khóc lóc nức nở, những người trong căn cứ nhìn thấy tình cảnh xót xa này cũng đều lau nước mắt.

Đợi đến khi tâm tình của mọi người đều ổn định lại, lúc này Tiêu Bác Thiệm mới nhớ tới em học sinh Ôn Như Quy này.

"Như Quy, lần này thật sự rất cảm ơn em!"

Việc đi đón người vốn phải là tự ông ấy đi, nhưng ông ấy không thể rời khỏi căn cứ, giao cho những người khác đi ông ấy hoàn toàn không yên tâm nổi, đúng lúc này, Ôn Như Quy tự nguyện đứng ra thay ông ấy đi đón người.

Ông đã biết được việc bọn họ bị bệnh nên phải nán lại từ trong lời nói của vợ, nếu không có Ôn Như Quy chăm sóc và giúp đỡ thì e là bọn họ sẽ không quay về nhanh như vậy được.

Ôn Như Quy: "Thầy nói quá rồi, đây đều là việc em nên làm mà."

Anh vừa mở miệng, Tiêu Bác Thiệm mới phát hiện ra giọng nói của anh bị khàn, rất khó để phát ra tiếng, là do quá mệt nhọc gây ra.

Vẻ mặt Tiêu Bác Thiệm tự trách: "Em mau về nghỉ ngơi đi, hai ngày này em cũng đừng quay lại phòng thí nghiệm vội, thầy sẽ tự mình nói chuyện xin nghỉ với Viện trưởng cho."

Ôn Như Quy bôn ba qua lại 10 ngày, đúng là rất mệt, nên gật đầu.

Nói xong anh xoay người quay về ký túc xá.

===

An Nguyệt Mai đi ra từ văn phòng, đúng lúc nhìn thấy Ôn Như Quy, vội vàng đuổi theo sau: "Đồng chí Ôn, lúc cậu đi khỏi đây có một đồng chí họ Phác gọi 2 cuộc điện thoại tới, bảo cậu về đến nơi một cái thì mau gọi điện thoại cho cậu ấy."

Ôn Như Quy nghe vậy dừng lại một chút, xoay người đi đến phòng điện thoại gọi cho Phác Kiến Nghĩa.

Sau khi cúp điện thoại, anh không về ký túc xá nữa mà quay người đi ra khỏi căn cứ.

Để ăn mừng việc có xe đạp, cũng như chúc mừng 2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín ngày mai quay lại trường, tối nay Đồng gia gói sủi cảo ăn.

Cả nhà quây quần trong phòng khách cùng nhau gói sủi cảo, ngay cả cục bột nhỏ Đồng Miên Miên cũng tham gia.

Đồng Tuyết Lục chắc chắn là gói đẹp nhất, điều này là không thể nghi ngờ.

Lúc đầu Đồng Gia Minh không biết gói, nhưng năng lực học tập của cậu rất mạnh. Sau khi quan sát vài lần, rất nhanh cũng đã gói được ra dáng ra hình.

Trình độ hậu đậu của Đồng Gia Tín hoàn toàn ngoài dự đoán của Đồng Tuyết Lục, cô cho rằng cậu ta là một nhà thiết kế thời trang thì sẽ rất khéo tay.

Ai ngờ những miếng sủi cảo mà cậu ta gói ra, cái nào cái đó xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu đến nỗi không nỡ nhìn!

"Sủi cảo của anh ba xấu!"

Đồng Miên Miên còn nhỏ nhưng cũng không xem nổi nữa.

Đồng Gia Tín bôi một vệt bột mì lên mặt cô bé: "Em còn mặt mũi mà nói anh à, sủi cảo em gói còn xấu hơn của anh nữa!"

Đồng Miên Miên ấm ức, bĩu cái môi nhỏ mà nói: "Sủi cảo của anh ba xấu!"

Đồng Gia Tín làm mặt quỷ với cô bé: "Sủi cảo của em xấu hơn, xấu giống em đó!"

2 anh em cãi nhau om sòm, đến cuối cùng Đồng Miên Miên tức giận, bĩu cái môi nhỏ mà nói: "Anh ba, khi lớn lên em sẽ không bưng phân bê nước tiểu cho anh đâu!"

"Phụt..."

Đồng Tuyết Lục nghe vậy không nhịn được mà phì cười.

Đồng Gia Tín thường xuyên nói với Đồng Miên Miên, bây giờ cậu ta chăm sóc cô bé, đến khi cậu ta già, Đồng Miên Miên sẽ phải chăm sóc lại, bưng phân bê nước tiểu cho cậu ra, Đồng Miên Miên đồng ý.

Chẳng qua là không ngờ lúc này hai đứa cãi nhau, cục bột nhỏ không muốn bưng phân bê nước tiểu cho cậu ta nữa.

Đồng Tuyết Lục cười đến chảy cả nước mắt, Đồng Gia Minh ở bên cạnh cũng cong khóe miệng lên.

Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa.

Mấy người Đồng gia đồng thời sửng sốt.

Đồng Tuyết Lục lau sạch tay, nói: "Chị đi mở cửa, các em cứ tiếp tục gói sủi cao đi."

Dứt lời, cô sải đôi chân dài bước ra ngoài.

Đi tới trước cửa gỗ, cô hỏi một tiếng cách cánh cửa gỗ: "Ai vậy?"

Ngoài cửa trầm mặc một lát, tiếp đó truyền tới một giọng nói khàn khàn.

"Là tôi, Ôn Như Quy."

[HẾT CHƯƠNG 44]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi