| Cái khác: Trà xanh, mỹ thực văn. Một câu tóm tắt: Ngại quá, phát ra mị lực là kỹ năng bị động."> | Cái khác: Trà xanh, mỹ thực văn. Một câu tóm tắt: Ngại quá, phát ra mị lực là kỹ năng bị động." />

SIÊU CẤP TRÀ XANH Ở NIÊN ĐẠI VĂN NẰM THẲNG

Chương 9: Ăn sáng.

--- 05/05/2022 ---

Đồng Tuyết Lục và Đồng Miên Miên ở lại bệnh viện một đêm.

Mặc dù tối qua Đồng Tuyết Lục đã gọi điện báo cho Đồng Gia Minh rồi, nhưng nếu hôm nay mà còn không về nữa nói không chừng Đồng Gia Minh sẽ đi báo công an mất.

Với cả cô không thể trì hoãn công việc và chuyện tiền trợ cấp được, nên cô định hôm nay phải giải quyết cho xong chuyện Đồng Chân Chân.

Nhưng trước khi giải quyết chuyện này, cô phải giải quyết hai cái bụng đang đói của mình và Đồng Miên Miên đã.

Thế là cô dắt tay Đồng Miên Miên đến căn tin của bệnh viện.

Cô gọi một bát cháo thịt lớn, hai cái bánh bao và hai quả trứng gà luộc, tổng cộng hết bảy phiếu lương và bảy hào tám xu.

"Chị ơi, chúng ta đừng ăn ở đây, khỏi tốn tiền."

Đồng Miên Miên nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn nuốt nước miếng, nói bằng chất giọng đáng yêu.


Đồng Tuyết Lục suýt chút phụt cười: "Miên Miên không cần lo đâu, chị kiếm tiền được, sau này đi theo chị, chị sẽ cho Miên Miên ăn thịt mỗi ngày, nhé?"

Đôi mắt long lanh của cục bột nhỏ lập tức sáng rỡ, vui vẻ gật đầu: "Dạ, đi theo chị sẽ có thịt ăn."

"Ha ha ha..." Giờ thì Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười lớn: "Miên Miên nói đúng lắm, đi theo chị sẽ có thịt ăn."

Phương Văn Viễn vừa hay cũng mới bước vào căn tin, nhìn thấy cảnh này, anh ta đột nhiên nhíu mày lại.

Đồng Tuyết Lục trong ấn tượng của anh ta không phải là một cô gái dịu dàng và nhẫn nại với con nít như lúc này, hai đứa cháu trai Đồng gia thường bị cô quát khóc.

Cảm giác Đồng Tuyết Lục hơi khác so với trước đây.

Mà thôi, chuyện này không liên quan đến anh ta, hôm nay anh ta đến đây là để thuyết phục Đồng Tuyết Lục đừng kiện Đông Chân Chân.


Chứ anh ta thật sự không muốn dính dáng gì đến Đồng Tuyết Lục.

Đành chịu thôi, dù gì Đồng gia và Phương gia cũng có giao tình nhiều năm, hơn nữa tối qua đích thân mẹ Đồng đến nhà nhờ anh ta giúp, anh ta không tiện từ chối, chỉ đành đồng ý thử xem sao.

Tuy nói là thử nhưng Phương Văn Viễn chắc chắn chín trên mười phần là Đồng Tuyết Lục sẽ nghe lời mình.

Nghĩ vậy, anh ta sải bước đi đến chỗ Đồng Tuyết Lục.

Trên bàn ăn xuất hiện bóng của một người.

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên thì thấy tên thay lòng Phương Văn Viễn.

Cô liếc anh ta một cái, sau đó cúi đầu lột vỏ trứng rồi lấy đũa cắm vào, đưa cho Đồng Miên Miên tự cầm ăn.

Đồng Miên Miên hẳn là chưa ăn trứng kiểu này nên cực kỳ thích thú.

Đồng Tuyết Lục bảo cô bé cẩn thận ăn phải vỏ, sau đó tự mình lấy một cái bánh bao nhân rau xé làm hai, thong thả ăn.


Phương Văn Viễn: ?

Hình như mình bị coi là không khí thì phải?

Anh ta ho một tiếng, sau đó ngồi xuống đối diện cô: "Tuyết Lục, cô đừng hiểu lầm, hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện của Đồng Chân..."

Anh ta sợ Đồng Tuyết Lục hiểu lầm hôm nay anh ta đến là vì cô, nên vừa mở miệng anh ta liền bảo cô đừng hiểu lầm, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Đồng Tuyết Lục cắt ngang.

Đồng Tuyết Lục nâng tầm mắt, bực mình nói: "Anh không thấy tôi đang ăn sáng à?"

"... ?"

Phương Văn Viễn sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn lại.

Cứ cho là ban nãy bị coi là không khí có thể chỉ là ảo giác của anh ta, nhưng lúc này sự bực mình của Đồng Tuyết Lục thể hiện thẳng ra mặt.

Lẽ nào hôm qua anh ta không giúp cô nên cô giận rồi?

Tối qua anh ta cứ nghĩ cô lại giở trò gì mới nên mới giảm tốc độ chạy lại, sau đó nhìn thấy Đồng Chân Chân truy sát cô thật, trong lòng anh ta cũng áy náy lắm, nhưng cô cũng đâu có bị thương đâu, không phải sao?
Thôi bỏ đi, anh ta đại nhân đại lượng không chấp: "Vậy đợi cô ăn xong rồi tôi nói cũng được."

Đồng Tuyết Lục chẳng buồn nhìn anh ta.

Cô xé bánh bao nhân rau, chậm rãi nhai, vừa nhai vừa nghĩ đến những món ngon của kiếp trước.

Bánh bao súp cua, dimsum tôm pha lê, bánh bao nhân sốt trứng muối, và cả bánh trứng tổ yến giòn, nghĩ đến thôi là muốn chảy nước miếng.

Về việc Phương Văn Viễn đến đây, cô có bất ngờ nhưng cũng có không bất ngờ.

Cho dù anh ta đến với mục đích gì thì cũng đều sẽ không có thu hoạch gì đâu.

Phương Văn Viễn nhìn cô ăn từng miếng từng miếng nhỏ, anh ta nâng tay nhìn đồng hồ, nỗi bực dọc trong lòng mỗi lúc một tăng lên.

Vốn dĩ anh ta định tốc chiến tốc thắng trong vòng hai phút thôi, nhưng đã hai mươi phút trôi qua rồi mà cô vẫn chưa ăn xong bữa sáng!
Nếu cứ tiếp tục như này anh ta sẽ muộn giờ làm mất: "Cô có thể ăn nhanh một chút được không?"

Đồng Tuyết Lục nhướng mày, nhìn thẳng anh ta: "Anh có thể cút xa một chút được không?"

"!!!"

Phương Văn Viễn đơ người mất nửa giây, lúc phản ứng lại mặt anh ta đỏ ửng: "Đồng Tuyết Lục, cô có biết mình đang nói gì không? Từ lúc nào mà cô trở nên gây sự vô lý thế?"

Đồng Tuyết Lục cười giễu: "Chẳng phải lúc nào anh cũng cảm thấy tôi gây sự vô lý sao? Sao giờ lại đi hỏi tôi?"

Phương Văn Viễn nghẹn họng, mặt dài thườn thượt như trái dưa leo già: "Tôi không có thời gian tranh cãi với cô, tôi đến đây là muốn bảo cô bỏ ý định kiện Đồng Chân Chân đi. Làm người nên có lương tâm một chút, Đồng gia nuôi cô mười mấy năm, cô định báo đáp họ như vậy sao?"

Đồng Miên Miên bị dọa tái mặt, quả trứng gà trong tay rơi xuống đất.
Đồng Tuyết Lục ôm cô bé vào lòng, bịt chặt hai tai cô bé, lạnh lùng nói: "Đồng chí, anh là ai vậy? Tôi và anh là gì của nhau, anh dựa vào cái gì mà bảo tôi làm cái này làm cái kia?"

Lập tức, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ, chỉ chỉ trỏ trỏ Phương Văn Viễn.

"Dựa vào tôi là ... dù gì thì chuyện này cô bắt buộc phải nghe tôi, bây giờ lập tức đến đồn công an bãi nại ngay!"

Anh ta định nói dựa vào anh ta là chồng sắp cưới của cô nhưng lời vừa lên đến miệng mới nhớ là từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ này.

Đồng Tuyết Lục nhìn anh ta như nhìn thằng ngốc: "Anh mua dưa bở không, một hào một quả, một đồng mười quả, anh mua không?"

"Ha ha, buồn cười chết mất, cô gái này hài hước thật."

Có người bật cười, sắc mặt Phương Văn Viễn càng lúc càng khó coi.
Đồng Tuyết Lục không thèm quan tâm đến anh ta. Cô thấy đồ ăn cũng gần hết rồi nên lập tức bế Đồng Miên Miên bỏ đi.

Cô khinh bỉ nhìn Phương Văn Viễn, anh ta lửa giận ngùn ngụt, trong phút chốc mất đi lý trí, anh ta giơ tay định chụp lấy tay cô, nhưng không ngờ lại đụng trúng cái bàn.

Bát đĩa trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất.

Khủng cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.

Chẳng mấy chốc, người Phương gia nhận được cuộc gọi từ đồn công an gọi đến bảo là Phương Văn Viễn đã bị bắt.

Người Phương gia: ???

Đồng Tuyết Lục: ???

...

Đừng nói người Phương gia hoang mang, đến cả Đồng Tuyết Lục cũng hoang mang nữa là.

Lúc đó cô chỉ hét lên có một tiếng "anh định làm gì?", còn chưa kịp dứt lời thì một bác làm việc trong căn tin lao đến như một cơn lốc, khống chế Phương Văn Viễn dưới sàn, ngay sau đó các anh công an cũng đến.
Cô cũng đã giải thích là chuyện không nghiêm trọng đến mức như vậy đâu, nhưng bác làm việc trong căn tin cứ nghĩ cô sợ bị trả thù nên an ủi ngược lại cô.

... Làm hơi quá rồi đó trời ạ.

Người Phương gia bảo lãnh Phương Văn Viễn ra ngoài, mặt người nào người nấy đỏ như đít khỉ.

Mẹ Phương kéo tay Đồng Tuyết Lục cảm kích nói: "Tuyết Lục, chuyện này là thằng Văn Viễn nhà bác có lỗi với cháu, bác phải cảm ơn cháu đã nói giúp nó, cháu cầm lấy đi cho bác vui."

Vừa nói, mẹ Phương vừa nhét tiền và các loại phiếu gom được trước khi đến đây vào tay Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục vội vã trả lại: "Bác à, bác mau cất đi ạ, sao cháu có thể cầm đồ của bác được?"

Mặc dù đây chỉ là hiểu lầm, nhưng tốt xấu gì cũng là một ân tình, đương nhiên không thể giải quyết dễ dàng vậy được rồi.
Mẹ Phương thấy cô không nhận thì càng cảm thấy cô là một cô gái rộng lượng, hiểu chuyện, bèn kéo tay cô bảo cô lúc nào rảnh thì đến nhà họ chơi.

Đồng Tuyết Lục cười cười vâng lời, sau đó dẫn Đồng Miên Miên đi đến Đồng gia.

Mẹ Phương nhìn theo bóng lưng của Đồng Tuyết Lục, thở dài: "Tuy trước đây con bé Tuyết Lục này có hơi buông thả, nhưng bản tính không xấu, ngược lại là con đó. Văn Viễn, rốt cuộc có chuyện gì với con vậy, sao không khuyên cho tử tế mà lại động tay động chân thế hả?"

Mặt Phương Văn Viễn đen như đít nồi: "..."

Anh ta cũng muốn giải thích lắm, nhưng có ai chịu tin lời anh ta không?

Không hề có!

Phương Tĩnh Viện thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nói: "Anh cả, em phát hiện vừa nãy Đồng Tuyết Nguyệt không thèm nhìn thẳng anh lấy một cái nào luôn!"

"..."
Mặt Phương Văn Viễn hoàn toàn đen như cục than.

===

Đồng Tuyết Lục đến Đồng gia đúng lúc người Đồng gia vừa tan làm về nhà nghỉ trưa.

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, tất cả không hẹn mà cùng sững người một lúc.

Vẫn là chị dâu cả Trần Nguyệt Linh phản ứng nhanh nhất: "Về rồi đấy à, mau vào nhà đi em."

Lúc này, mọi người mới hoàn hồn lại, mẹ Đồng có chút gượng gạo, không được tự nhiên: "Con về sao không nói với mọi người một tiếng, đã ăn cơm chưa?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu bảo chưa.

Mẹ Đồng lập tức bảo anh cả mau ra căn tin mua một bát thịt kho tàu.

Đồng Tuyết Lục vội nói không cần, nhưng anh cả đã chạy đi mất tiêu.

Ngồi xuống sô pha, cả Đồng gia đổ dồn ánh mắt vào Đồng Tuyết Lục, đoán xem mục đích cô đến là gì.

Cha Đồng thở dài: "Tuyết Lục à, chuyện này là Chân Chân không đúng, cha thay mặt nó xin lỗi con..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Đồng Tuyết Lục đã che mặt khóc: "Cha, cha nói vậy là cố ý muốn làm con buồn sao cha? Tuy con không phải con gái ruột Đồng gia, nhưng cha mẹ đã nuôi con mười lăm năm, sao con có thể làm ra chuyện hại Đồng gia được ạ?"

Cha Đồng căng thẳng: "Ấy... cha không có ý đó, cha không trách con..."

Trần Nguyệt Linh cũng vội nói vào: "Em gái, em đừng khóc nữa, em xem em khóc thế này làm em gái em sợ rồi kìa."

Đồng Miên Miên nép sát vào người Đồng Tuyết Lục, hai mắt long lanh ngập nước, dáng vẻ muốn khóc nhưng cố nén, quả thực là đáng thương.

Chỉ có Thái Xuân Lan liếc mắt bĩu môi nói: "Em thôi đi, em đừng dùng chiêu này để lừa cha nữa, từ hôm qua đến giờ cứ khóc lóc kể lể, làm cả Đồng gia quay mòng mòng với em, em đang ấp ủ âm mưu gì thế?"

Đồng Tuyết Lục lại ôm mặt khóc: "Chị hai, thì ra chị nghĩ em như vậy, chị làm em buồn quá!"
Anh hai thấy vậy, trừng mắt nhìn Thái Xuân Lan: "Sao chỗ nào cũng có mặt em hết vậy hả? Em im miệng lại cho anh!"

Thái Xuân Lan tức hộc máu.

Level trà xanh của Đồng Tuyết Lục cao đến tận trời: "Anh hai, anh chị đừng cãi nhau, em không muốn anh chị cãi nhau vì em đâu."

Câu nói kinh điển của trà xanh là đây, Đồng Tuyết Lục cũng sắp bị mình làm cho nôn thốc nôn tháo rồi.

Anh hai: "Em nhìn lại em đi, ngần này tuổi đầu rồi mà còn không hiểu chuyện bằng em gái!"

"..."

Thái Xuân Lan bị câu nói trà xanh của Đồng Tuyết Lục vạn tiễn xuyên tim.

Đồng Tuyết Lục bày ra vẻ mặt chân thành: "Cha, mẹ, người ngược đãi trẻ em là Đồng Chân Chân, người gào thét đòi đánh đòi gϊếŧ cũng là Đồng Chân Chân, chuyện đó diễn ra trước mắt mọi người, con có thể nể mặt cha mẹ mà tha thứ cho cô ta, nhưng còn người khác thì sao? Nếu bọn họ biết Đồng Chân Chân la hét đòi đánh đòi gϊếŧ mọi người trên đường như vậy mà không bị trừng phạt, cha mẹ nghĩ họ sẽ nghĩ như nào?"
Cả Đồng gia nghệt mặt ra: Nghĩ thế nào?

Đồng Tuyết Lục bỗng nghiêm túc hẳn: "Bọn họ sẽ nghĩ Đồng gia lạm quyền để giải quyết việc riêng! Chỉ còn vài năm nữa là cha và mẹ về hưu rồi, có thể sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng còn các anh các chị thì sao ạ? Các anh chị vẫn còn trẻ, nếu có vết nhơ này, sau này các anh chị làm sao có cơ hội thăng chức được nữa ạ?"

Giờ thì người Đồng gia đã hiểu rồi.

Tuy Đồng gia đều là công nhân viên chức, nhưng so ra hoàn cảnh gia đình cũng không bằng ai cả, đặc biệt là cha Đồng sắp về hưu, năng lực của hai anh em Đồng gia thì không quá xuất sắc.

Nếu có vết nhơ này nữa, e là cả đời này cũng không nhích lên được.

Có khi còn bị giáng chức nữa ấy chứ!

Thái Xuân Lan trở mặt như trở bánh tráng, kích động nói: "Trời đất, vậy thôi em đừng đi bãi nại nữa em gái!"
Mặc dù giữa Đồng Chân Chân và Đồng Tuyết Lục, cô ta ghét Đồng Tuyết Lục hơn. Nhưng liên quan đến lợi ích của vợ chồng mình, đương nhiên cô ta sẽ chọn hi sinh Đồng Chân Chân rồi.

Anh hai Đồng và Trần Nguyệt Linh cũng nghĩ vậy, nhưng họ không nói ra.

Cha mẹ Đồng nhìn nhau, tâm trạng càng thêm nặng nề và phức tạp.

Phòng khách yên lặng đến đáng sợ.

Đồng Tuyết Lục không thèm để ý đến lời của Thái Xuân Lan, cũng không nói thêm gì nữa.

Nói đến nước này rồi, nói thêm nữa sẽ không hay.

Đồng Chân Chân oán hận nguyên chủ, cô có thể hiểu được, nếu cô ta làm vậy với cô, cùng lắm cô chỉ dạy cho cô ta một bài học là cùng.

Nhưng tiếc là cô ta đã ra tay với Đồng Miên Miên.

Loại chuyện như ngược đãi trẻ em chỉ có không làm và làm mãi thôi.

Cô không thể để nhân vật nguy hiểm này bên cạnh được, ai biết một ngày nào đó cô ta dám ra tay với cả baa anh em Đồng gia nữa hay không chứ?
Vì vậy cô buộc phải tống Đồng Chân Chân vào tù.

Ăn trưa ở Đồng gia xong, Đồng Tuyết Lục dắt theo Đồng Miên Miên và đống đồ mà người Đồng gia bồi thường cho Đồng Miên Miên trở về huyện Duyên Khánh.

Vừa bước ra khỏi sân, thì bắt gặp hai người đang đi tới.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Hai người đó chính là hai anh em Phương Văn Viễn và Phương Tĩnh Viện.

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, Phương Văn Viễn nhíu mày.

Nghĩ đến nỗi nhục hồi sáng, anh ta thật sự muốn cả đời này cũng đừng gặp lại cô gái này nữa!

Nhưng mẹ anh ta nhất quyết dặn dò anh ta phải trực tiếp cảm ơn Đồng Tuyết Lục.

Nghĩ đến đây, Phương Văn Viễn hít sâu một hơi rồi nói: "Đồng..."

Còn chưa nói xong, Đồng Tuyết Lục đã đi ngang qua anh ta.

Cứ như không nhìn thấy anh ta vậy.

Phương Văn Viễn: ...

Phương Tĩnh Viện: "Anh cả, anh xem em có gạt anh đâu, Đồng Tuyết Lục thật sự không thèm nhìn thẳng anh kìa, cô ta đi ngang qua anh cứ như... anh như bãi phân chó ấy."
"..."

.

[HẾT CHƯƠNG 9]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi