SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Trong lúc Lâm Lam đang ngẩn ngơ, Bành Ngọc không biết đã đứng ở đằng sau từ khi nào, cô mỉa mai: “Cô tưởng là có sự coi trọng của sếp Tần thì có thể gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc trong cái đất Bắc Kinh này? Có thể luôn vào thế bất bại? Lâm Lam, cô vẫn ngây thơ lắm.”

“Chỉ có thần mới có thể bất bại, còn tôi là con người, không bao giờ ảo tưởng điều đó. Còn về việc có thể đứng vững trên cái đất Bắc Kinh này không, tôi chỉ tin một điều là, việc do người làm ra.” Lâm Lam cất lại những xúc động sau khi biết được Trần Văn là mối tình đầu của Diêm Quân Lệnh, bình tĩnh quay lại nhìn thẳng vào Bành Ngọc.

“Có rất nhiều nghệ sỹ chỉ hơi có tiếng tăm đều từng cùng suy nghĩ với cô, nhưng về sau thì sao?” Bành Ngọc mỉm cười, tỏ ra vẻ bộ mặt hòa thiện đang tốt bụng nhắc nhở.

“Tôi luôn có tự tin vào chính bản thân.” Lâm Lam nói xong liền cầm một ly rượu vang trên khay của nhân viên phục vụ, ra hiệu cụng ly với Bành Ngọc, sau đó trực tiếp quay đầu đi ra chỗ khác.

Sắc mặt Bành Ngọc hơi thay đổi, ánh mắt nhìn Lâm Lam có chút u ám, Lô Chấn Hải ở bên cạnh tỏ vẻ rất có hứng thú với Lâm Lam: “Cô ta quả thật là người của Lý Húc?”

“Vu Giai đích thân nói là Lý Húc chính vì cô gái này mới tiêu diệt Trương Việt.” Bành Ngọc trả lời một cách lầm lì.

“Sao tôi cảm thấy cô gái này lại có thể liên quan đến ông Diêm.” Lô Chấn Hải tuy có một đôi mắt trông vẻ không có cái gì quá đặc sắc, nhưng lại sắc bén vô cùng. Bên “Tầm Hoan” từng nói, Hàn Hinh Nhi là bị người của Khương Lôi cứu đi. Nhưng đêm hôm đó lại có người nhìn thấy trên xe của Hàn Hinh Nhi xuất hiện Lâm Lam. Nếu chỉ đơn giản là dựa vào Lý Húc, tại làm sao có thể mời được Khương Lôi? Người đó là con trai của tướng quân có quân công đầy thân, bây giờ cậu ta đang là thiếu tá trẻ tuổi nhất của Bắc Kinh, thậm chí là trẻ nhất trong quốc gia này.

Nhưng mà nếu là Diêm Quân Lệnh thì mọi việc sẽ khác.

Trong thời gian này ông Đồng cũng đang sai người đi điều tra, nghe nói Diêm Quân Lệnh đã bí mật kết hôn cách đây nửa năm trước, đến tận bây giờ vẫn chưa ai biết được Diêm phu nhân này rốt cuộc là ai, thậm chí bên cạnh Diêm Quân Lệnh cũng ít khi xuất hiện một hình bóng cô gái nào, loại trừ đi công chúa Saya và Trần Văn vừa mới về nước này.

Lô Chấn Hải phát hiện người có thể dính dáng đến quan hệ gần đây nhất lại chỉ có một mình Lâm Lam, từ Tấn Thị đến Bắc Kinh, chỉ cần nơi nào có Lâm Lam đều có tung tích của vị Tổng Tài này. Tuy bề ngoài hai người không có liên hệ gì, nhưng nghĩ kỹ lại, thời gian Lâm Lam bắt đầu nổi tiếng ở Tấn Thị, chính là giai đoạn Diêm Quân Lệnh ở đó.

Nhìn lại khi ở Bắc Kinh, Lâm Lam có thể nhanh chóng đứng vững tại đây được, bên ngoài thì đúng như Bành Ngọc nói có liên quan đến Lý Húc, người trợ lý của Diêm Quân Lệnh này, nhưng nghĩ sâu hơn nữa, Lý Húc không phải là làm việc cho Diêm Quân Lệnh hay sao?

Sau khi có kết quả suy đoán như vậy, Lô Chấn Hải càng chú ý đến từng động tĩnh của Lâm Lam hơn, cũng đã bảo với nhà họ Đồng về suy đoán như vậy. Nếu ông Đồng biết được địch thủ của mình có điểm yếu như này, nhất định sẽ rất vui mừng.

Tất nhiên điều mà Lô Chấn Hải lo lắng nhất vẫn là Hàn Hinh Nhi, nếu Hàn Hinh Nhi liên kết với người của Diêm Quân Lệnh tiết lộ ra nguyên nhân cái chết của Trương Lộ, đến lúc đó sẽ gây sự chú ý của các kênh truyền thông đến “Tầm Hoan”, nếu như vậy thì sự việc sẽ trở nên rất phiền phức.

“Ông Lô.” Bành Ngọc nhìn Lô Chấn Hải ngẩn ngơ ngắm thân hình phía sau của Lâm Lam, nhưng Trần Văn đang đến gần rồi, liền thấp giọng nhắc nhở.

“Oh, không có gì, há hà, đã nghe tên của cô Trần từ lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp.” Lô Chấn Hải nói xong liền đưa tay đến trước mặt Trần Văn.

Trần Văn nhíu mày, nhưng cũng đưa ra đầu ngón bắt tay nhẹ với Lô Chấn Hải nói lời khách sáo, sau đó nghi hoặc nhìn sang phía Bành Ngọc, cô thật sự không ngờ Bành Ngọc lại chuyển sang vào công ty Thịnh Thiên.

Bành Ngọc có chút cảm giác bị trúng tim đen bởi ánh mắt của Trần Văn, vội vàng đánh trống lảng, chúc mừng Trần Văn đã về nước.

Lô Chấn Hải biết điều đi ra một bên cho hai người từ từ nói chuyện, Trần Văn mới một lần nữa nhìn sang Bành Ngọc: “Chị Ngọc, sao chị lại xung đột với sếp Tần đến bước này? Với lại bên Thịnh Thiên không phải là một nơi tốt đâu".

“Lời nói ra thì dài, lần này em về nước còn định tiếp tục gia hạn hợp đồng với Tân Trí không?” Việc quan tâm nhất của Bành Ngọc là kế hoạch tiếp theo của Trần Văn sau khi cô ta về nước. Bành Ngọc vừa xem qua thời sự, trên đó đã nói đến việc Trần Văn và Diêm Quân Lệnh hai người lại một lần nữa cùng lên màn hình, cho nên Bành Ngọc cũng đang đoán là liệu Trần Văn có sang bên Đỉnh Thịnh hay không.

Nhưng bây giờ Bành Ngọc đã nói to mồm với bên Thịnh Thiên, nên nhất định phải giành được hợp đồng trong nước của Trần Văn.

“Em vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.” Trần Văn nói xong liền nắm tay vào Bành Ngọc, “Không bàn cái này nữa, tối nay là bữa tiệc tiếp đón của em, chị phải chơi tận hứng mới được.”

“tiểu Văn...”

“Được rồi, chuyện công việc cứ để sau.” Trần Văn cũng biết được ý đồ của Bành Ngọc, cô có địa vị bây giờ cũng không phải là tự nhiên trên trời rơi xuống, Thịnh Thiên là loại công ty cấp bậc gì? dù có dùng hết toàn bộ sức lực để nâng cô lên, Trần Văn đều cảm thấy tự hạ giá bản thân.

Còn về việc Bành Ngọc vì muốn thách nhau với Tần Sâm lại tự cho mình vào Thịnh Thiên, Trần Văn không có hậu đậu như vậy. với lại Diêm Quân Lệnh lần này có đến dự bữa tiệc của mình, trong lòng Trần Văn nhiều ít cũng có chút mong chờ có thể vào Đỉnh Thịnh.

Nếu hai người có thể quay lại với nhau, Trần Văn tin rằng dựa vào thực lực hùng mạnh của Đỉnh Thịnh và địa vị bản thân bây giờ, giúp cô trở thành siêu mẫu quốc tế đẳng cấp nhất cũng tuyệt đối không phải là việc ảo tưởng.

Trong lòng đã có tính toán, Trần Văn sao mà có thể cho Bành Ngọc cơ hội, dù đối phương trước đây có ân với mình.

ở trong ngành người mẫu này không có bạn bè tuyệt đối, chỉ có lợi ích đơn thuần.

Nụ cười của Bành Ngọc rất miễn cường, nhưng không làm trái lại ý của Trần Văn.

đợi toàn bộ khách khứa đến đông đủ, đều là những nhân vật thượng lưu trong nước, Trần Văn mỉm cười bước lên sân khấu cảm ơn sự có mặt của tất cả những người tham dự, trên khuôn mặt chứa đầy thần thái sáng ngời, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy tâm trạng chợt vui theo, công lại khí chất siêu mẫu trên người, làm người khác ngoài ngắm nhìn thưởng thức ra không dám nảy sinh những ý đồ khác nữa.

Lâm Lam nhìn vào người cô gái đang đứng trên sân khấu với khí chất hào phòng lại thông minh nhanh nhẹn này, có chút hiểu được tại sao cô là mối tình đầu của Diêm Quân Lệnh. nhìn lại đám người ở xung quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được người đàn ông mà đang biếng nhác ngồi dựa trên sô pha đó, trong lòng cảm thán, người này rảnh rỗi thoải mái thật, nhìn tình nhân cũ của mình quay về, còn tỏ ra vẻ ung dung tự tại.

Diêm Quân Lệnh cảm giác được có một đôi mắt quen thuộc đang nhìn vào mình, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Lâm Lam đang nhìn sang bên này. Hơi hơi nhếch môi, lôi ra điện thoại nhanh chóng gỗ ra một dòng chữ rồi gửi đi, “Chán quá, về nhà?”

“bữa tiệc của tình yêu cũ mới bắt đầu, anh nỡ về luôn sao?” Lâm Lam hỏi một cách ghen tị.

Diêm Quân Lệnh phát cười, “Em không nhắc anh suýt thì quên mất.”

Lâm Lam nhìn thấy dòng chữ này hơi ngẩn người, người đàn ông này quả thật là bạc tình, ngay cả người yêu tình đầu cũng quên được? cắm đầu nhanh chóng gỗ vào điện thoại, “Sếp Diêm, đây có thể nói là đang đánh trống làng không?”

“Anh đang lấy lòng vợ anh mà.” Sắc mặt Diêm Quân Lệnh nghiêm túc, nhưng những dòng chữ đánh ra lại có thể khiến người đọc đỏ mặt.

Lâm Lam nhìn xong hết lời, không muốn nói chuyện với người đàn ông đang nhàn rỗi kia nữa, kết quả Diêm Quân Lệnh lại hỏi thêm một câu, “về nhà?”

“bạn trai hả?” trong lúc Lâm Lam đang định nhắn tin lại tần Sâm đột nhiên xuất hiện hỏi.

Lâm Lam bị giật mình, sau đó gật gật đầu, nhưng cô như vừa nghĩ đến việc gì đó lại lắc đầu, Diêm Quân Lệnh không phải là bạn trai, mà là ông chồng mình.

“Hóa ra là vẫn chưa chốt.” Tần Sâm trêu đùa, nhưng trong sâu đáy mắt có gì đó đang hằn lên.

“Ah? Au.” Lâm Lam không biết trả lời thế nào, ah một cái lại au một tiếng, ánh mắt hạ ý thức nhín sang phía Diêm Quân Lệnh, ai ngờ Diêm Quân Lệnh đã bị Trần Văn mời xuống sàn nhảy.

Đôi mắt xinh đẹp đó ánh lên một nét bực bội, người đàn ông thối này lúc nãy còn bảo mình đã quên rồi, giờ hai người lại cùng chạy đi nhảy múa, ai cũng nói là mối tình đầu là bông hồng không bao giờ héo đi trong lòng đàn ông, là cái gai trong lòng không bao giờ làm tan đi dược của người vợ hiện tại, Lâm Lam sờ sờ phần ngực, cái quái quỷ gì thế này.

“Hay là chúng ta cũng nhảy một bài đi nhé?” trong lúc Lâm Lam đang ghen tị, Tần Sâm đột nhiên đưa tay nói ra lời mời.

Lâm Lam giờ mới khôi phục lại tâm trạng, cùng Tần Sâm đi vào sàn nhảy.

Trong lúc mọi người đang chìm say đắm trong âm nhạc, bữa tiệc lại đột ngột xuất hiện một nhân vật bí ẩn lẳng lặng đi vào, nhìn vào Diêm Quân Lệnh mà đang trong sàn nhảy, sau đo ánh mắt lại dừng lại trên người Lâm Lam, tự dưng cảm thán một cách vui vẻ, “thú vị thật.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi