SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Lâm Lam nhất thời đứng ngơ tại chỗ, nào còn cái sự điềm tĩnh ở trên sàn diễn chữ T.

Diêm Quân Lệnh vươn tay chọc chọc Lâm Lam, “Ngơ ra đấy làm gì, mau ra nhận đi.”

“Nhưng...”

“Cho em thì em cứ cầm lấy.” Lâm Lam có chút ngượng ngùng, kết quả là Diêm Quân Lệnh bá đạo cất tiếng, lúc này Lâm Lam mới tiến về phía trước nhận lấy bao lì xì của ba Diêm và ông nội, quà của mẹ Diêm và bà nội, đặc biệt quà mà bà nội tặng cho cô là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy thượng hạng, đây là báu vật gia truyền.

“Cái này quý giá quá ạ.” Lâm Lam cầm lấy chiếc vòng ngọc, cô không biết phải làm thế nào, trước đây cô học thiết kế nên ít nhiều cũng hiểu về ngọc phỉ thúy, vậy nên cô biết chiếc vòng này có giá trị rất lớn.

“Nếu đã làm con dâu nhà họ Diêm chúng ta thì sao Diêm gia có thể bạc đãi cháu được, cho cháu thì cháu cứ cầm lấy.” Bà nội vỗ lên tay của Lâm lam, bà rất thích câu chào bà nội khi nãy của tiểu nha đầu này, nó nhẹ nhàng, thanh khiết hơn rất nhiều cô gái khác.

“Dạ, cảm ơn bà nội.” Bà nội đã nói như vậy rồi thì Lâm Lam còn từ chối nữa hiển nhiên sẽ khiến người đàn ông nào đó tức giận nên cô ngoan ngoãn nhận lấy.

Tạ Quyên thấy vậy, bất bình nhìn sang mẹ chồng, “Tiểu nha đầu hãy cất giữ cẩn thận, khi xưa mẹ muốn mà bà nội con còn không cho đấy.”

“Á?” Lâm Lam bị câu nói này của mẹ Diêm làm cho ngơ ngác.

Kết quả là bà nội không khách khí mà trả lời, “Đương nhiên, ta để dành cho cháu dâu ta, mấy thứ này con còn ít à? Đâu có để mắt tới đồ của bà mẹ chồng già này.”

“Hộp trang sức của mẹ cũng không tồi, hay là tặng cho con đi?” Tạ Quyên để mắt đến chiếc hộp trang sức cổ làm bằng gỗ đàn trên có khảm phượng của mẹ chồng đã lâu lắm rồi.

“Ta biết ngay là con để mắt tới chiếc hộp kia của ta mà, nhưng không có cửa đâu, để chồng con tự đi làm cho.” Bà nội kiêu ngạo nói, chiếc hộp đó đương nhiên là không đáng giá bằng chiếc vòng ngọc phỉ thúy chính gốc mà bà tặng cho Lâm Lam, nhưng đó là chiếc hộp mà ngày xưa ông nội tìm một thợ thủ công dân gian, bỏ bao công sức để làm ra, tinh xảo vô cùng, từ lúc Tạ Quyên nhìn thấy đã luôn muốn có được nó.

“Nếu con của mẹ mà có được tấm lòng đó thì con cũng không đòi mẹ bằng được như vậy.” Tạ Quyện lườm ông xã một cái, ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.

Bà nội vui vẻ, “Đương nhiên rồi, chồng con sao có thể so được với chồng ta.”

Tạ Quyên nghe vậy liền cảm thấy buồn bã, khuôn mặt già của ông nội đỏ hồng lên, hiển nhiên là vô cùng tự hào vì lời khen của vợ mình.

Chỉ có Lâm Lam là đứng há hốc miệng, cô nhìn bà nội sau đó lại nhìn sang mẹ chồng của mình, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Diêm Quân Lệnh, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy cảnh mẹ chồng nàng dâu hài hước như vậy, nó khác hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng trước đây.

“Mọi người nó chuyện đi, con đưa vợ con ra sân ngắm hoa mai.” Thấy bà nội và mẹ lại bắt đầu tranh cãi, Diêm Quân Lệnh cảm thấy có chút xấu hổ, hai người này thực sự không biết cái gọi là tôn trọng người già sao? Còn cả ông nội và ba cũng không quản vợ của họ được một chút sao? Có thể duy trì được chút dáng vẻ của bậc trưởng bối không?

“Con đi cùng anh và chị dâu nhỏ.” Diêm Như Tuyết sớm đã quen với bầu không khí này của gia đình, biết rằng hai người này còn cãi cọ một lúc nữa nên dứt khoát là đi cùng Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh liếc nhìn em gái, “Quà cho chị dâu nhỏ đâu?”

“Anh, anh có cần phải thiên vị thế không? Dù gì em cũng là em gái anh, không phải là chị dâu nên tặng em sao?” Diêm Như Tuyết khinh thường liếc anh trai một cái, không khách sáo mở miệng đòi quà.

Lâm Lam ngẩn người, vội vàng nói, “Có đó.”

“Thật ạ?” Diêm Như Tuyết mừng rõ.

Lâm Lam ngại ngùng gãi đầu nó, “Chị cũng không biết là em thích gì nên thực ra quà là do anh em chuẩn bị.”

Diêm Quân Lệnh xoa cái đầu nhỏ của Lâm Lam, “Ngốc ạ, ai lại đi nói ra như thế.”

“Chị dâu nhỏ như này được gọi là thành thực, ai giống anh.” Diêm Như Tuyết cười cười chửi rủa.

Diêm Quân Lệnh nhếch mày,”Giống anh thì sao nào? Không muốn lấy quà nữa?”

“Ha ha, giống anh là tốt nhất, vừa đẹp trai vừa có tài lại nhiều tiền.” Giọng nói của Diêm Như Nguyệt bỗng chốc thay đổi.

“Chúa nịnh hót.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền chỉ vào chiếc hộp ở cách đó không xa, sau đó đưa Lâm Lam ra ngoài.

Nhưng mới đi ra ngoài chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếp hét phấn khích của Diêm Như Tuyết, “Anh cả vạn tuế, chị dâu nhỏ vạn tuế!”

Nghe thấy câu này Lâm Lam suýt thì không đứng vững, tò mò nhìn sang người đàn ông nhà mình, “Anh tặng Như Tuyết các gì thế?”

“Một chiếc máy ảnh SLR của Đức sản xuất, họ ngừng sản xuất đã nhiều năm rồi, nó luôn muốn có một chiếc.” Diêm Quân Lệnh trả lời qua loa, nhưng Lâm Lam không biết rằng chiếc máy ảnh đó là loại có thể nhìn thấy nhưng khó có được.

Lâm Lam gật đầu, trên đường đến đây cô cũng nghe anh nói cô em chồng này là thợ nhiếp ảnh, hiện giờ cô là nhiếp ảnh gia của tạp chí địa lý quốc gia, tuổi còn trẻ mà đã tổ chức được rất nhiều buổi triển lãm, rất nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh.

Nhưng điều khiến Lâm Lam cảm thấy kinh ngạc hơn đó là thái độ của người nhà họ Diêm với cô, hoàn toàn không có các tình tiết cẩu huyết như trong phim ngôn tình, tuy là cảnh tượng lúc ban đầu đã khiến cô hoảng sợ nhưng sự thay đổi đằng sau đó khiến Lâm Lam trở tay không kịp, trái tim bị treo lơ lửng của cô cũng dần được nới lỏng một chút.

Cầm lấy món quà nặng trĩu trong tay, còn có cả bao lì xì nữa, nỗi lòng lo sợ người nhà họ Diêm sẽ không chấp nhận mình dần dần lắng xuống. Trong lòng không nhịn được cảm thán, thì ra không phải tất cả các gia đình giàu có đều giống với Trần gia.

Không đúng, so với nhà họ Diêm, nhà họ Trần căn bản không được tính là hào môn được.

“Đang nghĩ gì thế?” Thấy cô gái nhỏ suốt quãng đường đều ngẩn người, Diêm Quân Lệnh theo thói quen xoa đầu Lâm Lam hỏi.

“Đang nghĩ người nhà anh thật tốt.” Lâm Lam nhẹ nhàng cảm thán, đặc biệt là lúc bà nội và mẹ Diêm cãi vã, nhìn thì giống là đang tranh đồ nhưng đáy mắt tràn ngập sự ấm áp, từng hành động và lời nói đều khiến người khác dở khóc dở cười, cuối cùng còn so sánh chồng với nhau, đặc biệt là hai người được đem ra so bì kia lại là hai cha con.

Nghĩ lại thấy thật thú vị.

“Anh không tốt?” Diêm Quân Lệnh giả bộ tỏ ra không hài lòng.

“Tốt.” Lâm Lam trả lời một cách dứt khóa, đồng thời có chút không hiểu bèn quay sang hỏi, “Em thấy người nhà anh đều không giống là theo chủ nghĩa nghiêm túc, sao anh lại lạnh lùng vậy?”

“Anh lạnh lùng sao?” Diêm Quân Lệnh không hề cảm thấy bản thân lạnh lùng với cô gái bé nhỏ.

“Mới đầu nhìn có vẻ rất lạnh lùng.” Lâm Lam nhút nhát lùi về sau một bước.

“Qua đây, nói lại lần nữa.” Diêm Quân Lệnh bước về phía trước một bước.

Lâm Lam ngay lập tức cảm nhận được mối nguy lớn, cô xoay người định chạy vào trong nhà, kết quả là cánh tay dài của anh tóm lấy cô lôi cô trở lại, Lâm Lam vội vàng cầu xin, “Ông xã tha mạng, em chỉ nói thật thôi.”

“Uhm, nói thật.” Diêm Quân Lệnh trả lời với ngữ điệu rất tán thành, nhưng Lâm Lam lại cảm thấy như vậy càng nguy hiểm hơn.

“Diêm Quân Lệnh, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn dọa vợ mình, thiếu đòn đúng không?” Đúng vào lúc Lâm Lam bị tóm lấy sau cổ áo, sợ hãi co người vào thì mẹ Diêm ở phía sau đột nhiên hét lên một tiếng.

“Mẹ.” Lâm Lam nghe thấy vậy, vùng khỏi tay người đàn ông, chạy nhanh đến nấp sau lưng Tạ Quyên, làm mặt xấu với Diêm Quân Lệnh.

Biểu cảm không thể tin nổi tràn ngập trên khuôn mặt Diêm Quân Lệnh, “Bánh bao nhỏ, coi như em tìm được chỗ dựa.”

Lâm Lam kiêu ngạo ném cho Diêm Quân Lệnh một ánh mắt đắc ý.

Thấy vậy Diêm Quân Lệnh rảo bước về phía trước, chuẩn bị kéo cô gái nhỏ không nghe lời về để dạy dỗ, kết quả là mẹ Diêm bước ra chắn phía trước, giọng nói vô cùng khí thế, “Vợ là để thương yêu, ba con không dạy con sao?”

“Mẹ con nói lấy vợ nhất định không được lấy hổ cái.” Diêm Quân Lệnh khiêu khích một cách trắng trợn.

“Khụ khụ...” Lâm Lam giật mình, ho nhẹ lên một tiếng liền nhìn thấy sắc mẹ Diêm bỗng chốc thay đổi, cô tưởng bà thực sự sẽ đánh Diêm Quân Lệnh, ai ngờ mẹ Diêm khí thế hùng hổ đi vào nhà.

Sau đó cô thấy ba Diêm cầm cây chổi lông gà đi ra tìm Diêm Quân Lệnh, hình dáng đó mới đúng là khí thế hùng hổ thực sự.

Sự chuyển ngoặt này khiến Lâm Lam sốc không hề nhẹ, kết quả là tay bị Diêm Quân lệnh nắm lấy, “Chạy mau.”

Tiếp theo đó Lâm Lam dường như bị Diêm Quân Lệnh kéo tay chạy theo. Đợi đến khi thoát khỏi trận đòn của ba Diêm, Diêm Quân Lệnh cắn mạnh vào đỉnh mũi của Lâm Lam, “Bé con, em hại anh suýt nữa bị đánh đấy.”

“Hình như là do anh tự chuốc lấy mà?” Lâm Lam nhìn sang Diêm Quân Lệnh, trả lời một cách rất nghiêm túc.

Diêm Quân Lệnh ha nhẹ một tiếng, nhưng anh không có cách nào để trừng trị cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi