SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Rời khỏi nhà họ Diêm, Diêm Quân Lệnh không đưa Lâm Lam về nhà thuê, cũng không đến chung cư cao cấp ở nội thành, cô nhìn con đường có chút lạ lẫm: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Biện pháp bảo an tại tiểu khu em ở không đủ an toàn, con người lại phức tạp, chung cư bên nội thành cũng không an toàn.” Diêm Quân Lệnh tiện miệng giải thích.

Lâm Lam nhíu mày: “Vậy chúng ta đi đâu?”

“Đến rồi em sẽ biết.” Diêm Quân Lệnh nói vòng vo.

Lâm Lam nghiêng đầu nhìn anh, lẽ nào muốn về Tấn Thị?

Nhưng chưa tới nửa tiếng xe của anh đã giảm tốc độ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bốn chữ lớn Quốc Tế Đỉnh Thịnh, liếc Diêm Quân Lệnh một cách kỳ lạ: “Đây là...”

“Về nhà.” Diêm Quân Lệnh nói xong thì đã chạy đến trước tiểu khu, bảo vệ cung kính giúp anh mở cửa ngoài.

Lâm Lam nhìn xung quanh một cách hiếu kỳ: “Đây thật sự là nhà của chúng ta ư? Không thể nào, xe mới chạy có nửa tiếng, không phải là nhà chúng ta.”

Diêm Quân Lệnh nghe Lâm Lam nói chỉ cười chứ không đáp, vẫn cứ lái xe đến biệt thự, cửa lớn tự động mở, chú Trương từ trong cổng nghênh đón họ.

“A, chú Trương!” Lâm Lam kêu lên một tiếng.

Trên mặt Diêm Quân Lệnh mang theo ý cười nhưng vẫn không mở miệng, lúc này thím Vương ôm Vượng Tài đi ra ngoài.

Cả người cô choáng váng, nhanh chóng xuống xe, sau đó nhìn xung quanh một lượt, bố cục đúng là giống hệt như ở nhà, chỉ là... Ánh mắt của Lâm Lam dán vào vườn hoa hồng bên cạnh, cô đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn sang người đàn ông vẫn đang im lặng kế bên, nói một cách khẳng định và chắc chắn: “Nơi này không phải ngôi nhà trước đây của chúng ta.”

“Nơi này sẽ là ngôi nhà sau này của chúng ta.” Diêm Quân Lệnh cười, cô bé này cũng không ngốc, nhanh vậy đã nhận ra rồi.

Lâm Lam hơi ngẩn người, nhất thời có chút không thể hiểu được lời của anh.

Diêm Quân Lệnh gõ lên đầu của cô: “Vừa nãy còn tưởng em trở nên thông minh rồi chứ, không ngờ chỉ được ba phút.’

“Anh...” Lâm Lam bực tức, chưa từng thấy ai mắng người cũng độc đáo như vậy.

“Sau này nơi này chính là nhà của chúng ta.” Không đợi cô gái nhỏ tức giận, Diêm Quân Lệnh dắt tay của cô đi vào trong nhà.

Vượng Tài nhìn thấy cậu chủ, cô chủ liền kích động nhảy nhót trong lòng thím Vương, rất muốn xông lên trước để được Lâm Lam bế. Nhưng thím Vương nghĩ đến ông chủ đang đứng bên cạnh, vì vậy không dám để Vượng Tài xông qua đó nên cứ ôm chặt trong lòng.

Lâm Lam bước lên, nhìn đôi mắt đen láy của Vượng Tài, nhớ đến Bánh Bao của nhà họ Diêm, cô đưa tay sờ đầu nó: “Vượng Tài à, mami đã tìm cho con một cô em gái, sau này đưa con đi xem có được không?”

“Gâu gâu gâu...” Vượng Tài tuy không hiểu Lâm Lam nói gì, nhưng được sờ đến rất phấn khởi, sủa gâu gâu với cô. Cô vô cùng vui vẻ, còn Diêm Quân Lệnh ở bên cạnh bị dọa không nhẹ, nhìn Vượng Tài đầy cảnh giác.

Thấy vậy cô đón lấy Vượng Tài từ tay thím Vương, định nhét vào lòng Diêm Quân Lệnh, kết quả nghĩ thôi là biết, anh lùi về sau, nhìn cô một cách uy hiếp: “Nếu em nhét nó vào lòng anh, có tin anh băm nó làm thịt ăn không?”

“Anh... biến thái.” Lâm Lam vừa nghe nói vậy, vội vàng ôm chặt lấy Vượng Tài, thốt ra hai chữ từ trong kẽ răng. Sau đó nhét Vượng Tài hoàn toàn không biết sự tình gì về trong lòng thím Vương, còn không quên dặn dò: “Thím Vương tuyệt đối phải trông coi kỹ Vượng Tài, đừng để anh ấy đến gần.”

“Đừng để nó đến gần anh là được.” Diêm Quân Lệnh ghét bỏ.

Lâm Lam liếc Diêm Quân Lệnh một cái, theo thím Vương vào nhà. Chỉ là bước vừa vào cô lại sững sờ lần nữa, biệt thự bên này tuy giống với bố trí cơ bản của Tấn Thị, nhưng phong cách bên trong lại hoàn toàn khác.

Nói chính xác hơn phong cách trang trí biệt thự của Tấn Thị hoàn toàn là phong cách của bản thân Diêm Quân Lệnh, bí ẩn, khiêm tốn với màu xám đen. Nhưng bên đây thì khác, phong cách trang trí sáng sủa dễ chịu, giống một ngôi nhà hơn, cũng là kiểu mà Lâm Lam thích.

Cô hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: “Anh làm đó à?”

“Thích không?” Diêm Quân Lệnh nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc vui mừng của cô gái nhỏ, cảm thấy tất cả vất vả mấy ngày nay đều rất đáng.

“Ừm, thích.” Lâm Lam nói rồi nhảy thẳng lên chiếc sô pha màu vàng cam. Bên ngoài tuy gió lạnh căm căm, nhưng vừa vào nhà là cả một khoảng trời ấm áp, ngay cả bố trí xung quanh cũng là tông màu ấm, vừa tươi mát vừa nhẹ nhàng.

Đây mới là dáng vẻ của nhà chứ, không có cảm giác ngột ngạt chút nào.

“Vậy em có phải nên bày tỏ gì không?” Diêm Quân Lệnh ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt hẹp dài toát lên vẻ mê hoặc khó tả.

“Á?” Cô hơi lùi về phía sau, nhìn Diêm Quân Lệnh một cách cảnh giác, linh cảm người đàn ông này lại muốn làm chuyện xấu.

“Lẽ nào anh nói không đúng ư?” Diêm Quân Lệnh nhìn dáng vẻ của Lâm Lam, nhướng mày hỏi.

Lâm Lam cười gượng một tiếng: “Đúng chứ, vì vậy cậu chủ Diêm muốn em bày tỏ thế nào?’

Thím Vương và chú Trương hiểu chuyện đều quay về phòng, ngay cả Vượng Tài cũng yên lặng. Ngôi biệt thự to như vậy chỉ có giọng nói của mỗi cô, nghe vô cùng mập mờ.

Diêm Quân Lệnh vừa nghe cơ thể liền nghiêng về phía trước, dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm đầy mê hoặc hỏi: “Cô Lâm muốn bày tỏ thế nào?”

“Chi bằng em giúp cậu Diêm nấu canh tỉnh rượu nhé?” Hôm nay lúc ăn cơm ông cụ và Diêm Quân Lệnh ít nhiều cũng đã uống chút rượu, Lâm Lam nói như vậy chính là cố ý nói anh chàng nào đó giở trò sau khi uống rượu.

“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh cười nhẹ, tiện thể phả hơi nóng lên tai cô “Em nhìn ra anh say chỗ nào vậy?”

“Anh không say à?” Lâm Lam hỏi vặn lại.

“Em quên anh lái xe nên chỉ uống một ly à.” Diêm Quân Lệnh nói rồi cúi đầu xuống hôn bánh bao không nghe lời này, đôi mắt đen nhìn làn da trắng nõn đó, thật là muốn nuốt chửng.

“Ư... Diêm Quân Lệnh, chúng ta còn ở phòng khách...” Lâm Lam kêu lên, đồng thời có loại cảm giác rất quen thuộc, hình như cảnh này trước đây cũng từng xảy ra.

Đầu óc ngưng trệ, lập tức ý thức được lúc ở Tấn Thị người đàn ông này cũng bắt nạt cô như vậy.

“Bánh bao ngốc, trước đây em không phải rất thích làm ở phòng khách sao?” Giọng điệu của Diêm Quân Lệnh rất chân thành.

Gương mặt xinh đẹp của cô càng đỏ lên: “Ai thích làm ở phòng khách chứ? Anh tránh ra!”

“Được.” Diêm Quân Lệnh ngoài miệng nói được, đồng thời đứng lên, nhưng cũng kéo luôn cô dậy rồi ngả về phía sau, Lâm Lam bèn đè lên người của Diêm Quân Lệnh. Anh cong môi một cách xấu xa: “Bảo anh tránh ra chính là để thỏa mãn bản thân em phải không?”

“Anh...” Lâm Lam muốn nói người đàn ông này sao lại mặt dày như vậy, nhưng suy nghĩ đến hậu quả sau khi nói nên đành kìm nén lại.

Nhưng Diêm Quân Lệnh lại không có ý bỏ qua cô, dứt khoát đưa hai tay gối sau đầu, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên người mình, hỏi một cách rất vô tội: “Anh sao nào?”

Lâm Lam hết cách, muốn bước xuống từ trên người Diêm Quân Lệnh nhưng bị hai chân kẹp chặt lấy, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú vô tội của anh chàng, đột nhiên gan to nổi dậy, cô bỗng giơ hai tay véo lấy hai má của anh, uy hiếp nói: “Có thả em xuống không?”

Diêm Quân Lệnh là ai chứ? Vẻ uy nghiêm lạnh lùng thường thấy, lúc này lại bị cô gái nhỏ nhà mình to gan làm bậy véo má uy hiếp, khung cảnh này ngay cả chính anh cũng không dám tưởng tượng, cắn răng đe dọa: “Thả ra!”

“Anh thả em ra trước!” Lâm Lam có chút sợ, nhưng vẫn giả vờ cứng miệng.

Diêm Quân Lệnh bị nhéo đến phồng mặt, biểu cảm kỳ lạ, nén giọng hỏi: “Lâm Lam, anh hô ba tiếng... một,... hai,...”

“Chú Trương, thím Vương, cứu mạng...” Lâm Lam cảm nhận được tính mạng mình bị uy hiếp nghiêm trọng, bỗng hét to một tiếng.

Thím Vương và chú Trương không biết đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng xông vào trong, kết quả thì nhìn thấy cảnh tượng trên sô pha nên liền trốn ra ngoài đến đầu cũng không ngoái lại.

Lâm Lam sững sờ: “Hai người đừng đi mà!”

Hu hu...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi