SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

“Người kia chẳng phải là Lâm Lam sao? Nghe nói là lên giường với lãnh đạo cục du lịch rồi, bản lĩnh này quả thật là... chẹp chẹp chẹp...”

“ Thảo nào không đoạt được quán quân vẫn làm được đại sứ hình tượng!”

“ Loại đại sứ hình tượng như vậy, đây là chuẩn bị muốn làm hỏng hình tượng của Tấn Thị hay sao?”

“ Người đàn ông ở bên cạnh cô đẹp trai quá, chẳng lẽ là bạn trai của cô ấy?”

“ Loại bạn trai thích bị cắm sừng đấy ạ?”

“Ha ha ha ha ha...”

Lúc xếp hàng mua gà rán, Lâm Lam không biết là mình đã bị nhận ra. Càng không ngờ là bạn học cùng trường lại có ác ý với cô nhiều như vậy, những lời nói của các sinh viên khóa dưới hiển nhiên không hề có ý định là muốn tránh để cô không nghe thấy.

Những phát ngôn ngoa ngoắt này như mũi tên tẩm độc, từng tên một bắn vào người Lâm Lam.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh u ám, trực tiếp bước thẳng về phía đám người kia.

Lâm Lam vội vàng níu cánh tay của Diêm Quân Lệnh lại: “ Đừng, đều là các đàn em, họ cũng chỉ là hiểu nhầm vì đoạn video đó thôi.”

“ Đầu óc là một thứ tốt đấy, mong là người nào cũng có.” Diêm Quân Lệnh nhìn vậy đành trầm giọng xuống nói.

“ Anh kia, ý anh là sao?” một bạn nam vừa chế giễu Lâm Lam cùng bạn bè đó hùng hổ chạy lên.

“ Ý trên mặt chữ đó.” Diêm Quân Lệnh bình tĩnh trả lời, nhưng hàn ý đang lan tỏa trên người, khiến nam sinh còn ngang bướng kia, lập tức thấy phát sợ.

Diêm Quân Lệnh nhếch môi cười lạnh, ôm lấy Lâm Lam ra khỏi chỗ này.

Lâm Lam nhún vai, cô là người từng chứng kiến khí thế của người đàn ông này, nhưng may là nam sinh đó đã bị dọa, nếu không, người đàn ông này động tay thật, ngay cả cô cũng phát sợ.

Có chuyện ngoài ý muốn nhỏ nhặt này, tâm trạng của cô lại trở nên nặng nề, một mình chuyên chú ngồi ở ghế phụ ăn gà rán.

“ Đút tôi ăn.” Diêm Quân Lệnh nhìn thấy thế, ra lệnh với một giọng điệu vẻ không hài lòng.

“ Há?” Lâm Lam tưởng mình nghe nhầm.

“Đấy là thịt mà em báo đáp cho tôi nha.” Giọng điệu lúc này của Diêm Quân Lệnh không vui cho lắm.

Lâm Lam cúi đầu nhìn, mới phát hiện là túi thịt đã gần hết một nửa, ngượng ngùng cười cười với Diêm Quân Lệnh, sau đó ngoan ngoãn đút cho người đàn ông này ăn, ban đầu thì thấy không có gì, nhưng đút đến một nửa, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong xe có chút kỳ lạ.

Điều bực bội nhất là, mỗi lần Diêm Quân Lệnh nuốt miếng thịt xuống, cặp môi của anh luôn chạm vào đầu ngón tay của Lâm Lam như vô ý, làm cho cô thấy không thoải mái, quan trọng nhất là thấy buồn ngứa, người cũng run rẩy theo.

“Anh tự ăn đi.” Ngay lúc Diêm Quân Lệnh đang có xu thế càng lúc quá đáng, mỗi lần đút cho ăn đều phải mút mút đầu ngón của cô, Lâm Lam cuối cùng cũng không chịu được, cầm cả túi thịt rán nhét vào ngực của Diêm Quân Lệnh.

Người đàn ông xấu xa này!

“Há hà...” Diêm Quân Lệnh lướt qua mặt đỏ bừng của Lâm Lam, cười rất vui vẻ.

Nghe thấy tiếng cười, Lâm Lam bức xúc lườm người này một cái, biết ngay anh cố tình.

Quay về biệt thự, Lâm Lam nhanh chóng gọi điện cho một đàn anh học cùng của khoa chuyên ngành máy tính: “ Anh Trần, em biết chuyện này khá rắc rối, nhưng với em rất quan trọng.”

“Yên tâm, nếu video đó là qua chỉnh sửa, nhất định sẽ điều tra được, nhưng nếu em muốn chứng minh, tốt nhất vẫn phải có bản gốc, anh sẽ giám định kỹ thuật cho em, lúc đó sẽ làm ra báo cáo số liệu phân tích.” Trần Hàn Vũ nhanh chóng trả lời.

“ Thế thì em cảm ơn anh Trần ạ.” Lâm Lam thấy nhẹ lòng một chút.

Cúp máy xuống, Lâm Lam lại gửi tin nhắn cho Tăng Tuyết, người mà có quan hệ tốt trong công ty của cô, nhờ Tăng Tuyết gửi lại đoạn băng ghi hình của cuộc thi lần trước cho mình, nếu công ty có việc gì thì nhớ báo lại.

Sau đó, Lâm Lam lại chạy đi thu dọn lại những tấm ảnh cô bị thương hôm đó và đinh ghim ấy. Bây giờ cô không biết Hàn Hinh Nhi và Trần Lâm Kiệt có kế hoạch gì tiếp theo, nhưng tốt nhất cô phải hoàn thành công tác chuẩn bị.

Diêm Quân Lệnh nhìn nha đầu trước mắt của mình đang làm việc một cách kỹ càng không rối loạn, gật đầu, tố chất tâm lý này tốt hơn so với những gì anh dự đoán trong lòng, nhưng cô bé này thà tìm người khác giúp cũng không nhớ đến mình, khiến Diêm Quân Lệnh không sảng khoái cho lắm.

Nhưng mà Lâm Lam không ngờ được, chuyện ở trên trường cũng chỉ là mới bắt đầu thôi.

Sau khi Hàn Hinh Nhi bảo phóng viên Tống post lên diễn đàn của trường An Huy xong, lại nói với tiểu Tiết gửi video đó đến bệnh viện. Lâm Phúc Sinh đã sống ở đó ba năm rồi, hầu hết mọi người trong đó đều quen biết Lâm Lam, với lại Hàn Hinh Nhi biết, Lâm Lam luôn nhờ Trân Lâm Kiệt giấu đi sự thật cô đang làm người mẫu.

Ngồi trong phòng bệnh, Hàn Hinh Nhi dựa vào lồng ngực của Trần Lâm Kiệt cười rất đắc ý, cô rất muốn xem Lâm Lam ngày mai còn cười nổi được không.

Đêm, gió ấm của tháng sáu đã bao phủ cả thành phố, buổi đêm rất yên tĩnh, nhưng bên trong lòng người lại xao động cuồn cuộn xoáy.

Lâm Lam buổi sáng đã nhận được cuộc gọi của anh Hàn, video đó quả thật là đã qua chỉnh sửa cắt nối, kỹ thuật người chỉnh sửa rất bình thường, nhưng số liệu cụ thể phải đến chiều mới ra được.

“Cảm ơn anh nhiều ạ.” Lâm Lam nghe xong liền thả nhẹ lòng xuống.

Một bên khác, Tăng Tuyết cũng gửi lại đoạn băng hình cuộc thi hôm đó cho cô, đoạn video này trước đây Lâm Lam cũng đã xem qua, nhưng về sau lại bị nhiều việc khác vướng vào, bây giờ mở ra, trong lòng lại nhớ đến tình hình hôm đó.

Lòng bàn chân lại lên cơn nhói đau, còn lại hình ảnh vừa xem của ngày hôm đó.

“Sao thế?” nhìn Lâm Lam đang ngẩn ngơ trước máy tính, Diêm Quân Lệnh vỗ vỗ đầu của cô hỏi.

Lâm Lam lắc đầu, “Tôi không sao.”

“ Ừ, tôi có việc cần đi Bắc Kinh một chuyến, cuối tuần sẽ về, mấy ngày này em cứ lái tạm chiếc xe Land Rover đấy đi, thứ 2 tuần sau xe của em sẽ có người đưa đến.” Lý Húc từ hôm qua đã gọi điện giục anh rồi, Đỉnh Thịnh đang có một dự án lớn, hôm nay bắt buộc phải về một chuyến.

“Không cần, anh lái đi đi, lái xe kia bị người khác soi mói tôi lại không giải thích được, nếu có việc gấp tôi có thể dùng Wechat gọi taxi, anh cứ yên tâm đi làm đi.” Mấy ngày nay Diêm Quân Lệnh luôn ở lại với cô, nhưng Lâm Lam có thể cảm nhận được, người đàn ông này cũng có rất nhiều việc cần bận tâm.

Diêm Quân Lệnh vẫn có chút không yên tâm: “ Có việc phải lập tức gọi điện cho tôi.”

“ Vâng...” Lâm Lam sảng khoái gật đầu.

“ Hôn tôi.”

“ Ờ..., thôi, anh đi nhanh đi.” Lâm Lam một tay đẩy Diêm Quân Lệnh, tiếp tục kiểm tra video.

Diêm Quân Lệnh bị bỏ một bên, đành phải nhún vai bước ra khỏi cửa.

Lâm Lam giờ mới bắt đầu ngẩng đầu lên, ngó ra ngoài, nghe thấy tiếng động cơ xe chạy, mới quay mặt lại về video. Hàn Hinh Nhi trong này tuy cũng thể hiện khá, nhưng chẳng qua vẫn chỉ là vừa tiêu chuẩn, những người khác biểu diễn cũng vậy, việc này khiến Lâm Lam không tự chủ nhíu mày lại.

Trong lúc Lâm lam đang tiếp tục nghiên cứu, điện thoại của cô réo lên, thấy là số của bác sỹ Hà liền vội vàng bấm nghe.

“ Lâm tiểu thư, chị mau lên bệnh viện đi, xảy ra chuyện rồi.” Bác sỹ Hà nhìn vào hành lang đang đang rối loạn này, giọng nói gấp tốc.

Lâm Lam giật mình:“ Bác sỹ Hà,ba tôi sao rồi? Dù dùng cách nào, anh nhất định phải cứu ông ấy, tôi bây giờ qua ngay đây.”

“ Không phải cái này, bệnh viện có rất nhiều người vừa xem đoạn video của cô với Hàn tiểu Thư, sau đó biết ông Lâm là bố cô, cho nên đang gây loạn ở hành lang, muốn ông Lâm ra viện, giờ còn có phóng viên đến nữa!” Bác sỹ Hà cũng là lần đầu gặp phải tình huống này, sốt ruột vô cùng.

"Tôi biết rồi!” Lâm Lam bỗng bật người lên, chưa kịp thay giày đã vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng mới ra cửa đã phát hiện giờ không có xe, nóng lòng đến mức sắp phát khóc, mắt đỏ bừng, việc quan trọng nhất là cô không muốn ba mình biết là cô đang làm người mẫu.

Lâm Phúc Sinh rất phản cảm với nghề người mẫu, đừng có nói là việc Lâm Lam làm người mẫu, ngay lúc đầu Lâm Lam chọn chuyên ngành thiết kế trang phục và biểu diễn, Lâm Phúc Sinh đã kịch liệt phản đối.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Phúc Sinh đều rất chiều Lâm Lam, nhưng lại ngoài trừ việc này. Cho nên ba năm nay, Lâm Lam đều bảo Trần Lâm Kiệt phải che giấu việc này cho ba cô.

Nhưng bây giờ mọi việc đã muộn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi