SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Lâm Lam xem bài đăng trên Wechat của Diêm Quân Lệnh thì khóc dở mếu dở, may là nhóm bạn bè của đàn ông này chỉ có năm sáu người, nếu như là người khác thật không biết hình tượng sẽ bị hủy hoại như thế nào.

Trang điểm xong, Lâm Lam chuẩn bị đi studio ghi hình, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn ôm điện thoại, Lâm Lam thấy ngứa mắt, “Anh không đi sao?”

“Anh đưa em đi.” Diêm Quân Lệnh định hôm nay đi theo Lâm Lam.

Lâm Lam chau mày nghĩ rằng mình nghe nhầm, “Hôm nay anh không đi làm à?”

“Đi làm với em.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền trực tiếp leo lên tiểu hồng của Lâm lam, Tăng Tuyết biết ý ngồi vào ghế trước, Lâm Lam hít một hơi sâu, rồi ngồi lên xe.

Diêm Quân Lệnh vốn cao, tuy chiếc Polo này được Thẩm Hoằng cải biến rất thành công, nhưng nhét một người đàn ông cao 1.89m vẫn có chút chật chội, đặc biệt là đôi chân to dài của Diêm Quân Lệnh, hễ duỗi ra là gần như hết cả chiếc xe.

“Ngày mai đổi chiếc xe khác cho em.” Diêm Quân Lệnh nhìn tiểu hồng chê bai, rồi quay qua nói với cô gái nhỏ bên cạnh.

“Em thấy tiểu hồng rất tốt mà.” Lâm Lam từ chối, nếu đổi chiếc lớn hơn thì không biết người đàn ông này còn chiếm chỗ như thế nào nữa, có tiểu hồng này anh ấy muốn ngồi thì cũng phải suy nghĩ chút về kích cỡ của xe.

“Nếu như em thích, đổi chiếc cùng mẫu nhưng rộng hơn cũng được.”

“Em thấy kích cỡ của tiểu hồng vừa rồi.”Diêm Quân Lệnh không từ bỏ, nhưng Lâm Lam cũng không nhượng bộ.

Diêm Quân Lệnh bất mãn, “Em thấy nó có vừa với kích thước của anh không?”

“to quá.” Lâm Lam nhìn đôi chân to dài chiếm hết chỗ người khác mà nói một cách nghiêm túc.

“Em không thích xe to sao?” Diêm Quân Lệnh gặng hỏi.

“to nhỏ không quan trọng, hợp hay không mới quan trọng.” Lâm Lam vốn không nghĩ lời nói của đàn ông có vấn đề, tiếp tục trả lời.

“ồ, anh cứ tưởng phụ nữ đều thích to.” Diêm Quân Lệnh suy nghĩ đen tối nói.

“Anh cho rằng phụ nữ đều... Diêm Quân Lệnh!” Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh kỳ thị, rồi thấy nụ cười xấu xa của đàn ông nhất thời hiểu ra câu chuyện ban nãy, liền quát lên.

“Ha ha ha...” Tăng Tuyết nhịn không nổi cười phá lên, trước đây sao cô không nhìn ra boss đại lại xấu xa như vậy chứ.

Lâm Lam mặt ửng hồng, véo tay Tăng tuyết, “Chị còn cười nữa.”

“Được rồi, được rồi, không cười nữa, hai người cứ tiếp tục, ha haa.” Tăng Tuyết miệng thì nói không cười, nhưng càng cười lớn hơn.

Lâm Lam thật sự hết cách với cô gái này, thẹn quá lườm Diêm Quân Lệnh một cái, miệng im không nói gì nữa, trong lòng thầm mắng một câu, tên lưu manh xấu xa này, còn đâu thần tượng không màng sắc dục nữa?

Lâm Lam vừa thẹn vừa giận đi tới studio, bắt đầu chụp show hình hôm nay. Đây là tạp chí mà Coco đã chọn cho Lâm Lam, tuy không giống với tạp chí chạy số lượng trước đây, có nền tảng độc giả vô cùng lớn. Nhưng điểm đặc biệt của tạp chí này đó là nhắm tới tầng lớp thượng lưu, nếu như vận may tốt, có thể mang về cho Lâm Lam không ít mối quan hệ.

Đây cũng là điểm cao tay của Coco, khán giả của người mẫu và diễn viên không giống nhau, so với minh tinh giải trí, thì nghề người mẫu càng cao cấp, càng nhận được sự coi trọng từ biên tập tạp chí thời trang, có thể chinh phục được tầng lớp thượng lưu, Lâm Lam mới được coi là đứng vững trong làng người mẫu. Nhưng đứng chắc chân và đứng vững là một khoảng cách rất lớn.

Tới nơi rồi, còn cách thời gian hẹn chụp hình vẫn còn 30 phút nữa, nhưng phần lớn ekip trong studio đã có mặt, nhìn thấy Lâm Lam thì gật đầu chào, rồi ai làm việc người đó.

Lâm Lam làm việc ở Paris một thời gian, hiểu rõ nghề này là như vậy, càng là mỗi công ty phụ trách một khâu thì càng có hiệu quả.

Nhưng hơn 30 phút trôi qua cũng không ai đoái hoài gì tới cô, Lâm Lam cũng sốt ruột, cô sợ người đàn ông nào đó đang ngồi trong tiểu hồng đợi không nổi.

Tăng Tuyết bước tới hỏi một vòng, vẫn không ai đoái hoài gì cả.

“Xin hỏi mọi người ở đây ai là người phụ trách?” Tăng Tuyết sau khi hỏi một vòng không ai quan tâm, bền lớn giọng hỏi.

Lúc này cũng có người dừng việc đang làm nhìn Tăng Tuyết và Lâm Lam, chưa tới 2 giây đám người này dường như không ai nghe thấy gì, tiếp tục làm việc của họ.

Đến cả việc họ đang bận cái gì, Lâm Lam cũng không nhìn ra.

“ở đây cũng ức hiếp người quá đáng nhỉ?” Tăng Tuyết nhấn nhá từng chữ nói.

“ráng đợi thêm chút.” Lâm Lam nhìn một lượt rồi nói, con người ở dưới thấp không thể không cúi đầu, nghề này vốn nâng cao đạp thấp, cô cũng không phải lần đầu trải qua, chỉ là không ngờ khi chưa nổi tiếng thì bị ức hiếp, khi có chút tiếng tăm rồi vẫn gặp phải chuyện như vậy. Chỉ có thể nói vị trí của cô chưa đủ cao.

“Để chị gọi điện cho chị Coco, chị không tin bọn họ tới cả chị Coco cũng dám lạnh nhạt.” Tăng Tuyết tức giận, liền muốn điện thoaị cho Coco.

Lâm Lam giơ tay cản lại, “Đừng gọi, bọn họ nếu đã dám lạnh lùng với em, thiết nghĩ cũng chưa hẳn sợ Coco, hôm nay Coco khó khăn lắm mới cho em có chút cơ hội như vậy, đợi thêm vài tiếng đồng hồ nữa cũng không sao.”

“vậy còn boss đại?”

“Anh ấy hết hứng đợi thì anh ấy tự đi về.” Lâm Lam nói xong nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Diêm Quân Lệnh, nói hôm nay cô chụp ảnh xong cũng muộn rồi, ngày mai cùng anh về nhà của Diêm.

Vốn nghĩ nói như vậy Diêm Quân Lệnh sẽ hiểu ý của cô, ai ngờ đàn ông đó chỉ trả lời một câu, được, vậy anh đợi em cùng ăn tối.

Lâm Lam nhìn lại tin nhắn một lượt, có chút không chắc chắn hỏi Tăng Tuyết, “Chị có cảm thấy hôm nay Diêm Quân Lệnh có gì đó không?”

“boss đại có gì không bình thường sao?”Tăng Tuyết hoàn toàn không hiểu ý Lâm Lam, Lâm Lam đưa tin nhắn cho Tăng Tuyết đọc, Tăng Tuyết vui vẻ nói,

“Xem ra boss đại cuối cùng cũng hiểu ra là phải đối tốt với tiểu Lam nhà chúng ta rồi.”

Lâm Lam trừng mắt một cái, điều cô nói là cái này sao? Nhưng mà cũng chẳng thèm để ý nữa, nhưng một tiếng rồi, ekip trong studio vẫn bận việc của họ, không ai đếm xỉa tới họ.

Lúc này Lâm Lam có chút sốt ruột, tự mình lên hỏi một người giống người trong ekip chụp ảnh, “Xin hỏi show chụp hôm nay mấy giờ bắt đầu?”

“Đã kết thúc rồi mà.” Nhân viên đó nhìn Lâm Lam thản nhiên trả lời.

Tăng Tuyết phút chốc liền tức giận nói lớn, “Kết thúc rồi? Các người đùa gì vậy, chúng tôi đợi ở đây gần 2 tiếng đồng hồ, sao lại kết thúc được?”

“ồ, các cô mới đến à?” nhân viên đó nhìn đồng hồ, “Đến muộn 1 tiếng rưỡi, xin lỗi buổi chụp kết thúc rồi.”

“Đến muộn?” Lâm Lam và Tăng Tuyết đồng thanhh nói.

“Đúng vậy, theo hợp đồng, cô Lâm đến muộn lâu như vậy, chúng tôi có quyền từ chối chụp hình, cho nên đã kết thúc rồi.” Nhân viên đó trả lời vẻ nghiêm túc, đó mới thực sự gọi là mở mắt trân trân nói mò.

“Chúng tôi ngồi đợi ở đây 2 tiếng đồng hồ, anh nói chúng tôi đến muộn sao?” Tăng Tuyết tức sắp phát điên

“Hai tiếng? Mấy người có nhìn thấy không?” nhân viên đó ngạc nhiên, liền hỏi những người khác.

Một đám người từ lúc Lâm Lam bọn họ bước vào ai cũng bận bịu hỏi cũng không lên tiếng, lập tức quay lại nhìn người nhân viên kia đồng loạt trả lời, “Không thấy.”

“Các người đúng là vô liêm sỉ!” Tăng Tuyết cũng lần đầu tiên gặp phải trường hợp này.

“Mới nổi tiếng mà đã kiêu căng thế này rồi, nếu như thành siêu sao thì khỏi phải nói, còn dung túng cho trợ lý thô lỗ, đây là tố chất của nghề người mẫu sao?” nhân viên phụ trách ra vẻ khó chịu nói.

Lâm Lam và Tăng Tuyết đã bị đám người này chơi một vố đau, bọn cô chắc chắn hôm nay không đi nhầm, studio của tạp chí chứ đâu phải nhóm kịch?

“Các người quá...”

“Chị Tuyết, đừng manh động.” Tăng Tuyết vẫn muốn chửi nhưng bị Lâm Lam ngăn lại, nếu như bọn họ hôm nay cãi nhau thật sự, vậy thì không thể nói rõ lý lẽ được. Hình như cô không hề đắc tội với tạp chí này mà? Hoặc chính xác là vị trí của cô quá nhỏ bé, đối phương cố ý gây khó dễ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi