SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh, người đàn ông này nói những lời khác cô còn tin, chỉ riêng với ba cô... Lâm Lam không có lòng tin.

Những năm nay không phải Lâm Lam không muốn thuyết phục ba cô, nhưng mỗi lần mở miệng đều bị ngăn chặn. Rõ ràng là một người hiền hoà, nhưng chỉ cần nhắc đến người mẫu, lại như thể bị giật điện vậy.

“Đi sang bên kia nghỉ ngơi trước, những chuyện khác để mai rồi nói.” Diêm Quân Lệnh không cho phép Lâm Lam nghĩ nữa, anh tách những ngón tay thon thả của cô ra, kéo cô vào lòng, sau đó ôm cô lên.

Bởi vì mặt đối mặt, Lâm Lam vô thức dùng hai chân níu lấy lưng Diêm Quân Lệnh, để cho bản thân không rơi xuống. Anh không chút khách khí dùng bàn tay to của mình nâng mông cô, cách một lớp vải mà cô vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh.

Tâm trạng vừa mới còn buồn bã, giờ mặt cô lại đỏ bừng lên.

Diêm Quân Lệnh cực kỳ thích phản ứng xấu hổ này của cô, nâng cô lên cao hơn, hôn nhẹ vào môi cô, khiến Lâm Lam trở tay không kịp.

“Anh...”

“Anh làm sao?”

“Không sao.” Thấy ánh mắt trêu chọc của anh, Lâm Lam ngượng ngùng nói.

Diêm Quân Lệnh thoả mãn cong môi, sau đó ôm Lâm Lam vào phòng bệnh bên cạnh. Nhưng sau khi đặt cô xuống, anh cũng nằm lên giường.

Lâm Lam khó hiểu, “anh không về Bắc Kinh à?”

“Em thế này anh không yên tâm.”

“Ớ, vậy còn công việc của anh?” Lâm Lam nghe vậy hỏi nhẹ.

“Ngày mai trợ lí sẽ mang tài liệu đến đây.” Diêm Quân Lệnh lười biếng nói, tiện tay kéo Lâm Lam vào ngực mình.

“Như vậy không tốt lắm đâu?” Ánh mắt cô mở to, Lâm Lam không được yên tâm cho lắm.

“Không sao.”

“Ờ.” Chỉ với hai chữ ngắn gọn, Lâm Lam ờ nhẹ một tiếng, không biết phải nói gì, ngay cả tay chân cô đặt trong lòng anh cũng trở nên luống cuống.

“Thả lỏng.”

“A?” Diêm Quân Lệnh nói quá đột nhiên, Lâm Lam không dằn nổi a một tiếng.

“Lần nào em cũng cứng ngắc như vậy, là muốn anh đấm bóp cho em sao?” Giọng nói của Diêm Quân Lệnh rất nhẹ, nhưng Lâm Lam có thể nhận ra được sự uy hiếp trong đó.

Gương mặt nhỏ của cô ngượng ngùng ngước nhìn anh, lắc đầu như lắc trống viên, “không cần, không cần...”

“Vậy em thả lỏng ra.” Có vẻ như Diêm Quân Lệnh rất không hài lòng.

Lâm Lam mím môi, cảm thấy hơi xấu hổ, cô nhẹ nhàng dịch chuyển người, khẽ kháng nghị, “thế thì anh đừng ôm chặt như vậy.”

“Ờ.” Diêm Quân Lệnh lười biếng ờ một tiếng, nhưng lại không động đậy gì.

Lâm Lam cũng hết cách, chỉ đành nhắm mắt lại, nhưng ngửi được hơi thở từ trên người Diêm Quân Lệnh, không nói đến cơ thể, ngay cả tim cô cũng bắt đầu đập nhanh hơn rồi.

“Anh thế này em không ngủ được.” Lâm Lam tiếp tục cắn môi kháng nghị.

“Không ngủ được? Vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị đi.” Nói rồi Diêm Quân Lệnh bỗng quay sang đè lên người Lâm Lam, con ngươi đen của anh nhìn cô, thâm sâu như đầm nước.

Ánh mắt của anh khiến Lâm Lam thấy hoảng loạn, cô đưa tay đẩy Diêm Quân Lệnh, “anh muốn làm gì?”

“Em đoán xem.”

“hừm... Em không đoán...” Cô bị đè sắp không thở nổi rồi, Lâm Lam phồng ngực nói đứt quãng.

Diêm Quân Lệnh nhìn khuôn mặt nghẹn đến đỏ lên của cô, buồn cười xoay người xuống giường, sau đó ôm cả Lâm Lam lẫn chăn lên, đi thẳng ra ngoài, Lâm Lam khó hiều không biết Diêm Quân Lệnh định làm gì, cô vỗ nhẹ vai anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Làm chút chuyện thú vị.” Diêm Quân Lệnh hơi cong môi, ôm Lâm Lam đi thẳng lên sân thượng.

Lâm Lam vẫn còn đang được ôm trong tư thế đó, khiến cô có cảm giác như ba cô ôm cô lúc nhỏ. Nhưng tiếc là giờ cô đã là một cô gái cao 1m77, cái tư thế ôm kiểu nâng mông thế này nhìn thế nào cũng rất xấu hổ.

Không dễ gì chịu được đến lên sân thượng, Lâm Lam khó hiểu nhìn Diêm Quân Lệnh, định làm gì đây?

Không ngờ trong lúc Lâm Lam đang suy đoán, Diêm Quân Lệnh lại ôm cô lên trực thăng. Đôi mắt cô mở to, chẳng hiểu gì nhìn anh, “chúng ta đi đâu?”

“Đi rồi biết.” Diêm Quân Lệnh vui vẻ nhếch lông mày, sau đó đặt Lâm Lam vào ghế lái, “bọc kín chăn vào, lát nữa sẽ lạnh đấy.”

Dứt lời, Diêm Quân Lệnh khởi động trực thăng.

Miệng của Lâm Lam đã há thành chữ O, “anh... anh biết lái trực thăng?”

“Bất ngờ phải không?” Diêm Quân Lệnh nhướn mày.

Lâm Lam gật đầu như giã tỏi, không phải là bất ngờ, mà là quá bất ngờ.

Ánh mắt sùng bái của cô nhóc khiến Diêm Quân Lệnh vui vẻ, sau đó anh khởi động trực thăng, nó phát ra những tiếng vang rung rung, Lâm Lam hưng phấn nhìn xung quanh, cả Tấn Thị đều ở phía dưới cô.

“Oa, tuyệt quá!” Nhìn thành phố đèn đuốc sáng rực, Lâm Lam cảm thán trong sự phấn kích.

Diêm Quân Lệnh chỉ lắc đầu, tiếp tục lái về phía trước.

Nửa tiếng sau, Lâm Lam khoác chăn của bệnh viện đứng trên bãi biển của Vân Đảo, nhìn bầu trời đầy sao, cô có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

“Thích không?” Diêm Quân Lệnh hỏi, đưa tay ôm cô vào lòng.

Lâm Lam hưng phấn gật đầu, “đẹp quá, em chưa từng thấy nhiều sao thế này.”

Cảnh đêm trong thành phố đã bị ô nhiễm bởi đèn điện từ lâu, sao có thể thấy được một bầu trời đẹp thế này.

Sóng vỗ, gió biển như mang theo vị mặn thổi vào người, thật là dễ chịu. Lúc này đang là giữa hè, Vân Đảo là đảo hoa, tuy rằng cách Tấn Thị rất gần, nhưng bốn mùa như xuân, hình thành nơi cung cấp hoa tươi lớn nhất cho Tấn Thị.

Giờ gió biển còn mang theo hương hoa, khiến người ta thấy tuyệt vời từ tận đáy lòng.

“Sao anh lại biết chỗ này?” Lâm Lam cảm thán, trước kia cô từng tới Vân Đảo một lần, nhưng chỉ là để đo đạc một khu đất ở đây theo nghi thức, tới chưa đến một tiếng đồng hồ đã đi, căn bản không kịp thưởng thức cảnh đẹp ở đây.

“Ở đây có sản nghiệp của Đỉnh Thành.” Diêm Quân Lệnh trả lời rất tự nhiên, Lâm Lam lại líu lưỡi, càng cảm thấy cô đã lấy phải một siêu đại gia.

“Anh có từng hỏi phụ nữ xem bọn họ rốt cuộc là thích anh hay là thích tiền của anh chưa?” Lâm Lam bỗng nghĩ đến lời này trên mạng, tò mò hỏi.

“Em thích anh hay là thích tiền của anh?” Diêm Quân Lệnh không trả lời Lâm Lam, mà dùng hành động thực tế hỏi.

Lâm Lam ngẩn ra, chống tay vào cái đầu nhỏ của mình suy xét một cách nghiêm túc, “nếu em trả lời em thích tiền của anh, anh sẽ vứt bỏ em ngay đúng không?”

“Em thử xem rồi biết.” Diêm Quân Lệnh cười xấu xa.

Cô bị cái nháy mắt biểu cảm tà khí đẹp trai đó của chồng, kiên quyết lắc đầu, “không thử, em từ chối không trả lời vấn đề này.”

“Ha.” Rất hiển nhiên, đáp án này không làm Diêm Quân Lệnh vừa lòng, anh bỗng ép sát vào cô, “đồ ngốc, em lấy lòng anh, nói không chừng anh sẽ suy xét để Đỉnh Thành kí hợp đồng với em.”

“Cái gì?” Lâm Lam tưởng cô nghe nhầm rồi. Gần như mỗi người nghệ sĩ tiến vào giới giải trí, bất luận nam nữ, bất luận là người mẫu, diễn viên hay ca sĩ, ước mơ lớn nhất đều là kí hợp đồng với Đỉnh Thành. Bởi vì nó đồng nghĩa với một tiền đồ sáng lạn, đồng nghĩa với việc thu được cả danh cả lợi.

Theo những gì mà Lâm Lam biết, người mẫu tệ nhất của Đỉnh Thành cũng là hạng A, càng không cần nhắc đến những người mẫu đã vượt qua A, cùng với những siêu mẫu cao cấp và siêu mẫu quốc tế. Nhưng tương ứng với đó điều kiện mà Đỉnh Thành kí hợp đồng với nghệ sĩ cũng rất khắt khe.

Không nói kiểu người mẫu hạng B như Lâm Lam, ngay cả một số người mẫu rất được hoan nghênh được đào tạo bởi các công ty người mẫu chuyên nghiệp mới thành lập trong giới giải trí cũng chưa chắc đã kí được, cô có thể sao?

Lâm Lam mở to đôi mắt long lanh nhìn Diêm Quân Lệnh, cô thật sự có thể sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi