SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Chu Vũ Vi đã tránh người đàn ông này cả một đời, rời khỏi giới người mẫu, đổi tên, đổi họ, trốn đến Tấn Thị, nhưng không ngờ được khi bà đã quên đối phương thì người đàn ông này lại đột nhiên xuất hiện, dọa bà hồn xiêu phách lạc.

Hoắc Quốc Bang khẽ hừ một tiếng, ông ta tưởng rằng người phụ nữ này đã quên tội của mình, nhưng xem ra, bà ta vẫn còn nhớ rõ.

Chỉ cần nhớ là tốt rồi.

“Chủ tịch Hoắc, tôi xin ông, đã qua nhiều năm như vậy, ông cũng đã có người mới, xin ông hãy bỏ qua cho tôi!” Thân thể Chu Vũ Vi không ngừng run rẩy, sự việc xảy ra năm bà 25 tuổi, dường như đang tái hiện trước mắt.

“Tha cho bà?” Hoắc Quốc Bang nhẹ nhàng nhả ra ba chữ.

Chu Vũ Vi liền vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng bà sớm đã không ôm bất cứ hi vọng gì. Hoắc Quốc Bang là hạng người gì, 25 tuổi, bà đã tự mình lĩnh hội qua.

Hung ác, tuyệt tình, vô tình.

Không, ông ta không phải là người vô tình, ông ta chỉ vô tình với bà.

“Có thể.” Ngay khi Chu Vũ Vi cảm thấy gần như tuyệt vọng, Hoắc Quốc Bang nhẹ nhàng tặng bà hai chữ.

Ánh mắt Chu Vũ Vi chợt sáng lên: “Chủ tịch Hoắc... Ông... Ông nói gì?”

“Tôi nói có thể.” Hoắc Quốc Bang nhìn người đàn bà chật vật trên mặt đất, lặp lại lần nữa.

Chu Vũ Vi không tin nổi: “Ông... Ông có ý gì?”

“Lâm Lam, là con gái của bà ư?” 25 năm trước, Hoắc Quốc Bang chán ghét gương mặt này, 25 sau, ông ta vẫn không thể yêu thích nổi.

Bà không tin nổi, ngẩng đầu: “Chủ tịch Hoắc... Ông... Ông nói cái gì, tôi không hiểu.”

Lúc trước sợ Hoắc Quốc Bang tìm tới tận cửa, Chu Vũ Vi dùng trăm phương ngàn kế để né tránh, thậm chí không tiếc rời khỏi Lâm Phúc Sinh, người chăm sóc bà từng li từng tí, vứt bỏ cô con gái ruột để gả cho Hàn Đại Tráng.

Bà vốn cho rằng cuộc đời sẽ không còn sai lầm nào nữa, nhưng thật không ngờ được Hàn Hinh Nhi nhất quyết làm người mẫu, khiến tất cả bi kịch lại bắt đầu.

Chu Vũ Vi sợ hãi, bà vẫn luôn lo sợ họ Hoắc sẽ tìm tới cửa.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn tìm đến.

“Không hiểu ư?” Hoắc Quốc Bang tỏ vẻ như đang nghe được chuyện cười: “Không biết cái tên Lâm Lam này, hay không biết con bé là con gái bà? Hay là...”

Nói đến đây, Hoắc Quốc Bang dừng một chút, thần kinh của Chu Vũ Vi căng thẳng hết mức.

“Hay bà không biết con bé chính là con của tôi?” Lúc nói câu này, mắt Hoắc Quốc Bang nhìn chằm chằm Chu Vũ Vi.

“Chủ tịch Hoắc...” Chu Vũ Vi kinh hãi, cả người suýt ngã gục xuống mặt đất, bà dùng một tay đỡ lấy lưng, chống đỡ thân thể đang hoảng sợ, lùi về phía sau.

“Tôi nói sai sao?” Hoắc Quốc Bang nhìn phản ứng của Chu Vũ Vi, cũng đoán được một phần kết quả, thấp giọng hỏi.

Thân thể Chu Vũ Vi không ngừng run rẩy: “Tôi không biết ông đang nói gì cả... Bố Tiểu Lam là Phúc Sinh, con bé không phải là con gái ông... Không thể nào!”

“Phúc Sinh mà bà nói đến chính là người đàn ông giúp bà chạy trốn năm đó?” Mấy ngày nay, Hoắc Quốc Bang đã tìm toàn bộ tư liệu về Lâm Lam, ngay cả sự việc năm đó Lâm Phúc Sinh và Chu Vũ Vi chạy trốn tới Tấn Thị, ông ta cũng nắm rõ.

“Chủ tịch Hoắc, tất cả chuyện này không liên quan gì đến Phúc Sinh, tôi xin ông đừng đổ tất cả lên người Phúc Sinh. Ông ta và Tiểu Lam đã sống nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm nay, xin ông đừng...”

“Đừng cái gì?” Nói đến một nửa, Chu Vũ Vi suýt lỡ miệng, vội vàng dừng lại. Nhưng Hoắc Quốc Bang lại không định bỏ qua cho bà, người đàn bà vô sỉ năm đó đã hại ông ta khổ đến mức nào, bà ta có biết không?

“Đừng... Chủ tịch Hoắc, tôi cầu xin ông, tất cả những chuyện năm đó là lỗi của tôi, nhưng tôi thật sự không hề cố ý làm vậy. Tiểu Lam không phải con gái ông, ông đừng làm khó con bé...” Cả đời Chu Vũ Vi chưa từng làm điều gì cho Lâm Lam, nhưng bà cũng không dám làm điều gì tổn hại đến con gái mình.

Bà hiểu quá rõ người phụ nữ kia quan trọng nhường nào với Hoắc Quốc Bang, mà ông ta hận mình như vậy, bà sợ ông ta sẽ hận cả Lâm Lam.

“Không phải sao?” Giống như vị thẩm phán cao cao tại thượng, Hoắc Quốc Bang khinh miệt nhìn bà, tiện tay ném bản xét nghiệm ADN cho người đàn bà đang quỳ trên mặt đất: “Bà còn muốn giải thích thế nào nữa?”

“Tôi...” Chu Vũ Vi nhìn bản xét nghiệm ADN, trên mặt tràn ngập sự lúng túng và hoảng loạn.

Đúng vậy, bà còn có thể giải thích như thế nào nữa? Giải thích như thế nào đây?

“Tôi cái gì? Ha ha, bà tưởng rằng chạy trốn nhiều năm như vậy, thì bà sẽ có thể rũ bỏ mọi tội lỗi sao?” Hoắc Quốc Bang bỗng nhiên cao giọng, lạnh lùng hỏi.

Chu Vũ Vi bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, liên tục gập đầu, vái lạy ba cái trên mặt đất: “Xin chủ tịch Hoắc tha mạng, xin chủ tịch Hoắc tha mạng...”

“Một mạng đổi một mạng, bà thấy tôi nên bỏ qua bà? Hay bỏ qua cho con gái bà?”

“Chủ tịch Hoắc, cầu xin ông đừng động đến Tiểu Lam, con bé vô tội, con bé không biết gì cả, nó không biết gì hết!” Chu Vũ Vi không thể khống chế sự hoảng loạn trong lòng, gào khóc thảm thiết, bà thực sự sợ hãi người đàn ông này.

“Thật sao? Ha ha.” Hoắc Quốc Bang khẽ cười, tiếng cười tràn đầy bi thương.

Đối với Lâm Lam, tâm trạng của ông ta quả thực vô cùng phức tạp.

Một mặt cô là đứa con duy nhất của ông ta trên đời này, một mặt mẹ cô lại chính là người hại Nhiễm Nhiễm chết, đó là người phụ nữ duy nhất ông ta muốn chăm sóc cả đời.

“Chủ tịch Hoắc...”

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ xử lý mẹ con các người như thế nào, trước hết bà hãy tự xem xét lại bản thân đi, đừng hòng trốn thoát, nếu không tôi sẽ khiến đứa con gái nhỏ bé của bà phải khóc.” Nói xong câu này, Hoắc Quốc Bang liền lên xe.

Vốn dĩ ông ta còn nghi ngờ, thậm chí âm thầm cầu nguyện, rằng Lâm Lam là do ông ta không cẩn thận với người nào đó mà sinh ra chứ không phải với người đàn bà lòng đầy mưu kế trước mắt này.

Nhưng hiện thực còn tàn khốc hơn ông ta nghĩ.

Hoắc Quốc Bang không biết mình nên đối mặt thế nào với Lâm Lam?

Hoặc làm sao để có thể sống chung với người con gái này.

Yêu hay hận? Chỉ khác nhau một chữ mà cách biệt cả một trời.

“Chủ tịch Hoắc...” Chu Vũ Vi còn muốn cầu xin Hoắc Quốc Bang bỏ qua cho mẹ con bà, nhưng ông ta đã lên xe, nhìn chiếc xe Lincoln màu đen biến mất trong màn đêm, nỗi sợ hãi của bà chẳng những không giảm bớt mà còn tăng lên đột ngột.

Bà nên làm gì bây giờ?

Đôi chân run rẩy khiến bà cố gắng nhiều lần vẫn không thể đứng lên, liền ngồi phịch xuống đất, cả khuôn mặt đẫm nước mắt.

Bao năm trôi qua, tính khí của người đàn ông kia đã trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn là cậu chủ nhỏ bất cần đời của nhà họ Hoắc, nhưng khí chất lại càng đáng sợ hơn.

Lúc trước không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà bà lại đem lòng yêu một người đàn ông như vậy? Không chỉ hủy hoại người khác, hủy hoại bản thân, mà bây giờ còn khiến con gái mình chịu khổ.

Trong đầu do dự phân vân mấy lần, bà lấy điện thoại di động ra, định gọi điện cho Lâm Lam, bảo cô phải cẩn thận. Nhưng ấn được một nửa, Chu Vũ Vi ý thức được, nếu bà nói cho Lâm Lam biết, tính cách của con bé vốn dĩ mạnh mẽ, hơn nữa từ nhỏ đã cùng Phúc Sinh sống nương tựa vào nhau, bây giờ nói cho con bé biết Phúc Sinh không phải bố ruột của mình, sao con bé có thể tiếp nhận được?

Chu Vũ Vi chần chừ.

Nếu làm như vậy, bà sao xứng đáng với Phúc Sinh!

Nghĩ đến Lâm Phúc Sinh vẫn luôn cho rằng Lâm Lam là con ruột của mình, vì chăm sóc Lâm Lam mà không lập gia đình, nếu bà lại ích kỉ một lần nữa, sao bà có thể nhẫn tâm nhìn lúc ông sắp bước vào Quỷ Môn Quan lại bị Hoắc Quốc Bang cướp đi con gái của mình?

Chu Vũ Vi thống khổ ngồi dưới đất, cảm nhận được gió lạnh về đêm dù chưa đến tháng ba, tâm trạng ngày càng nặng nề, bà nên làm gì đây? Nên làm gì đây?

“Mẹ, sao mẹ lại ngồi ở đây?” Hàn Hinh Nhi tan làm, cả người mỏi mệt trở về, vừa thấy Chu Vũ Vi đang ngồi dưới đất ngẩn người, vội vàng bước tới đỡ bà dậy.

“Hinh Nhi, chúng ta không nên trở về, không nên quay lại!” Chu Vũ Vi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nắm chặt tay Hàn Hinh Nhi, cực kì tuyệt vọng hét lớn, dọa Hàn Hinh Nhi một trận.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Từ sau khi về nước, đây là lần đầu tiên Hàn Hinh Nhi nhìn thấy mẹ mình mất kiểm soát như vậy.

Cô ta không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi