SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Chu Vũ Vi nhìn Lâm Phúc Sinh: “Nhưng chúng ta có thể giấu được sao?”

“Không giấu được cũng phải cố mà giấu!” Lâm Phúc Sinh nắm chặt nắm đấm, không giải thích nhiều, trả lời dứt khoát.

Chu Vũ Vi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hung dữ như thế này của Lâm Phúc Sinh, bà không biết nói gì nữa, dù sao Hoắc Quốc Bang cũng không phải loại người dễ đối phó.

Hai người không nói gì, đến lúc quanh khu biệt thự bắt đầu có người qua lại, Lâm Phúc Sinh mới giật mình đứng dậy: “Bà đi đi, tôi cần phải trở về, nếu không lát nữa Lâm Lam sẽ chạy khắp nơi tìm tôi.”

“Vậy người đàn ông kia...”

“Bà cứ tự lo cho mình đi, sau này đừng tới đây nữa!” Lâm Phúc Sinh lạnh giọng cắt ngang lười nói của Chu Vũ Vi.

Chu Vũ Vi ngượng ngùng, bà biết người đàn ông chất phác bị mình lợi dụng nhiều năm qua, cuối cùng cũng bắt đầu chán ghét bà, đáy lòng bà rối loạn, nhưng không biết làm gì đành bất đắc dĩ cẩn thận bước đi, ra khỏi khu biệt thự Đỉnh Thành.

Lâm Phúc Sinh bước chân mông lung về nhà.

Bao năm qua đối với ông, nơi có con gái chính là gia đình của ông, nếu có một ngày con gái không còn là con gái ông, liệu ông còn có gia đình sao?

Một người đàn ông già nua đã hơn năm mươi tuổi, cả đời khổ cực, nặng nề bước từng bước về phía trước, nhưng lại không biết mình có nên bước vào căn nhà này hay không.

“Bố, bố đi đâu vậy? Sao bây giờ bố mới trở về, đồ ăn đều nguội hết rồi.” Lâm Lam đang chuẩn bị chạy ra ngoài tìm bố, liền thấy ông như người mất hồn đi về phía trước, ngay cả tiếng sủa của Vượng Tài cũng không nghe thấy.

“À.” Lâm Phúc Sinh nghe thấy giọng nói của con gái, theo bản năng à một tiếng, sau đó lại chìm trong suy nghĩ của bản thân.

“Bố, bố không sao chứ?” Lâm Lam nhìn bố có chút kì lạ, tiến lên hỏi.

“Không sao, bố thì có thể có chuyện gì chứ.” Bỗng nhiên ý thức được dáng vẻ này của mình sẽ bị con gái bé bỏng phát hiện, Lâm Phúc Sinh vội vàng ngẩng đầu, trả lời xong lại cảm thấy hơi chột dạ, bổ sung: “Bố đánh cờ với một lão già trong khu, kết quả bị thua liên tiếp ba ván, bố đang ngẫm lại xem lần sau phải đánh thế nào để thắng lão.”

“Con nói bố nha, lúc trẻ cũng không thấy bố có lòng ham thắng bại như vậy, già rồi lại thích hơn thua với người khác.” Lâm Lam trêu bố mình.

“Hừ, không có lòng ham thắng bại, chả lẽ bố con xứng đáng bị thua ba bàn như vậy sao?” Ông cụ kiêu ngạo hừ một tiếng.

Lâm Lam cười, tiến lên kéo cánh tay bố mình: “Được được được, lần sau dù thế nào chúng ta cũng phải thắng một bàn, bố nói đúng không?”

“Coi thường bố con.” Bố Lâm không phục ngẩng đầu, cố gắng kìm nén giọt nước mắt chua xót đang trực trào nơi đáy mắt.

Dù thế nào, ông cũng không thể lộ ra sự bất thường trước mặt con gái.

Lâm Lam bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai dám xem thường bố con? Trong khắp khu này ai chả biết bố con lợi hại nhất.”

“Hừ.” Ông cụ lại kiêu hãnh hừ một tiếng, lúc này mới thật sự cao hứng đi đến nhà ăn, ăn cơm.

Diêm Quân Lệnh ăn xong bữa sáng, đã vào phòng sách giải quyết công việc.

Mặc dù anh không còn đương chức, nhưng rất nhiều công việc vẫn phải do anh giải quyết. Chú Trương cho hai con hổ nhỏ ăn sáng. Chị Nguyệt ôm bé con, trêu đùa với bé, Vượng Tài đi theo Lâm Lam, thỉnh thoảng sủa vài tiếng.

Lâm Lam vừa xới cơm cho bố, vừa trò chuyện với ông.

Từ khi Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện đến khi sinh Tiểu Sư Tử, cũng đã lâu cô không trò chuyện với bố, cùng bố ăn cơm. Hai người tùy ý nói chuyện phiếm, tình cờ nói nhắc tới mấy chuyện thú vị khi Lâm Lam còn bé, vẫn cảm thấy rất buồn cười.

“Nhưng bố, sao bố không ở lại trung tâm tiểu học, phúc lợi bên đó không phải tốt hơn bên này sao?” Lâm Lam bỗng nhiên nhớ tới chuyện này liền hỏi bố, cũng bởi thời điểm đó bố lựa chọn như vậy, nên cô và Diêm Quân Lệnh mới bỏ lỡ nhau khi mười mấy tuổi.

“Áp lực khi học tiếp lên trên ở bên kia rất lớn, không phải vì lúc đó bố còn phải chăm sóc cho con nhóc vướng víu như con sao, bố sợ bản thân không kiên trì học tiếp được.” Lâm Phúc Sinh đơ người, sau đó dùng giọng chễ giễu trả lời.

“Nói cũng đúng, nhưng bố à, hóa ra trong lòng bố con là của nợ sao? Hừ hừ!” Lâm Lam ra vẻ giận dỗi.

Lâm Phúc Sinh cũng không khẩn trương: “Cũng không hẳn, nhưng cũng là một đứa bé tinh nghịch.”

“Bố, bố thật sự là bố ruột của con sao? Ít ra cũng phải cho con chút mặt mũi chứ.” Lâm Lam nũng nịu.

Lâm Phúc Sinh lại bởi tiếng kêu bố ruột của Lâm Lam mà cứng người, cũng may lúc này điện thoại di động của Lâm Lam vang lên, dời đi sự chú ý của cô, lúc này, Lâm Phúc Sinh mới thở phào.

“Chủ tịch Hoắc, ông tìm tôi?” Ngay khi Lâm Phúc Sinh cố gắng ổn định trái tim của mình, Lâm Lam nhận điện thoại của chủ tịch Hoắc nào đó khiến thần kinh của ông lại kéo căng.

Chủ tịch Hoắc? Chủ tịch Hoắc nào?

Lâm Phúc Sinh muốn trấn an bản thân, có lẽ chỉ là sự trùng hợp, nhưng tâm trí của ông vẫn cực kì căng thẳng: Chẳng lẽ Hoắc Quốc Bang đã bắt đầu ra tay làm khó Lâm Lam?

Mà sắc mặt của Lâm Lam cũng không tốt lắm, sau khi đối phương nói xong, liền kiên trì trả lời: “Được, tôi sẽ cố gắng tham gia.”

Cúp máy, Lâm Lam uể oải đặt điện thoại di động xuống, Lâm Phúc Sinh tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Ai vậy con?”

“Một nhà đầu tư của chương trình, muốn tối nay con tham gia tiệc ăn mừng, thật đáng ghét.” Lâm Lam thầm thì trả lời.

Thần kinh của Lâm Phúc Sinh buông lỏng: “Nếu không thích thì đừng tham gia, không được sao?”

“Không được, những người khác đều tham gia, nếu bọn con không đi, chắc chắn sẽ bị truyền thông nói là mắc bệnh ngôi sao.” Lâm Lam nhún vai, mặc dù cô không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này, nhưng hiện giờ cô vừa quay lại nghề lại đang thuận buồm xuôi gió, vì vậy cô không muốn mình mắc lỗi ở thời điểm này.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là: Lâm Lam không thích mình bị mắng, Diêm Quân Lệnh cũng sẽ bị liên luỵ.

Nhưng Hoắc Quốc Bang này có ý gì? Chẳng lẽ lại nhìn trúng cô?

Xin đừng, mặc dù ông ta bảo dưỡng cơ thể rất tốt, dáng dấp và khí chất cũng không tệ, còn có tiền, nhưng tuổi đã lớn rồi, Đỗ Tịch vẫn chưa đủ thỏa mãn ông ta sao? Thân thể kia vẫn có thể chịu được?

Trong lòng âm thầm chửi bới, nhưng trên mặt Lâm Lam lại rất bình tĩnh, chỉ giải thích đơn giản tình hình với bố.

Lâm Phúc Sinh kiềm chế xúc động muốn hỏi xem vị chủ tịch Hoắc này có phải là Hoắc Quốc Bang, cúi đầu yên lặng ăn uống. Lâm Lam đi lên lầu tìm Diêm Quân Lệnh, nếu muốn tham gia, đương nhiên phải đưa anh đi cùng.

Nhưng điều khiến Lâm Lam bất ngờ chính là anh cũng đang bận đến sứt đầu mẻ trán.

“Hạng mục gì mà rắc rối như vậy?” Lâm Lam nhìn chồng mình nghiêm mặt, lo lắng hỏi.

“Hạng mục IP này rất hot, đã bỏ vốn đầu tư thành công, nhưng sáng nay lại có mấy công ty lần lượt xin rút khỏi dự án.” Diêm Quân Lệnh nhíu mày trả lời.

“Rất khó giải quyết sao?” Lâm Lam không biết nhiều về hạng mục, nhưng nhìn thần sắc của Diêm Quân Lệnh liền biết chắc chắn không dễ giải quyết.

“Một chút, hạng mục này chúng ta chỉ ký hợp đồng hai năm, nếu tháng sáu cuối năm nay không thể quay chụp, lúc hợp đồng đến thời hạn, tổn thất sẽ rất lớn.” Diêm Quân Lệnh nói tổn thất rất lớn, cũng không phải chuyện một hai trăm triệu.

Lâm Lam nhíu mày: “Không tra ra nguyên nhân sao?”

“Có.” Đây mới là điều khiến Diêm Quân Lệnh nổi nóng.

“Tra ra nguyên nhân mà vẫn không thể giải quyết sao?” Lâm Lam nghi ngờ, cô rất có lòng tin với năng lực của người đàn ông này.

“Bọn họ chuyển sang đầu tư một hạng mục IP hot hơn cái này, hơn nữa đã bắt đầu quay chụp.” Diêm Quân Lệnh hít sâu, thân thể dựa lên ghế da, trực giác của thương nhân nói cho anh biết lần này mấy công ty kia rút khỏi, rất có thể có liên quan tới công ty ma đứng phía sau thu mua giải trí Đỉnh Thành.

Rốt cuộc là ai đang gây khó dễ cho Đỉnh Thành? Hoặc nói đúng hơn, là ai đang làm khó anh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi