Tòa nhà Hoắc Thị.
“Ông chủ, ngài xem, chúng ta vẫn tiếp tục thu mua sau?” Sau khi tận mắt chứng kiến phong ba bão táp trong làng giải trí, thư ký Hoàng thận trọng hỏi.
“Tại sao không.” Hoắc Quốc Bang ném cho cô một câu rồi đứng dậy.
“Nhưng...”
“Không có nhưng, lần mua lại giải trí Đỉnh Thành này là bắt buộc, bất luận cậu ta có phải con rể của tôi hay không cũng không có nghĩa lý gì.” Hoắc Quốc Bang máu lạnh nói, sau đó đi vào phòng nghỉ được thiết kế trong phòng làm việc,hôm nay ông đã đủ mệt rồi, không muốn tiếp tục thảo luận nữa.
Thư Ký Hoàng thấy vậy, chỉ có thể lặng lẽ rời đi.
Ai ngờ đúng vào lúc này điện thoại cá nhân của Hoắc Quốc Banh kêu lên.
Đôi mắt đã có dấu vết của tuổi tác hiện ra một tia bất mãn, “Chuyện gì?”
“Cha nuôi, giúp con.” Đỗ Tịch hoàn toàn mất đi sự cao ngạo, lạnh lùng thường này, cô cầm điện thoại òa khóc cầu xin sự giúp đỡ.
“Chuyện gì?” Hoắc Quốc Bang day day mi tâm.
“Khúc Khải bị bắt rồi.” Giọng nói của Đỗ Tịch trở nên hoảng loạn, tin tức này cô nghe ngóng được từ phía mấy phóng viên mà cô thân quen.
Nếu không phải là bị độ hot của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam áp xuống đoán chừng tin này sẽ nhanh chóng lan khắp mạng internet.
“Tình hình cụ thể.” Hoắc Quốc Bang hiển nhiên biết sự quan trọng của Khúc Khải đối với Đỗ Tịch, cụ thể mà nói thì là mối liên quan về lợi ích, nếu Khúc Khải gặp chuyện, dân mạng đương nhiên sẽ đặt cô ta và Đỗ Tịch cạnh nhau để bàn tán.
Chuyện này không phải chuyện tốt đối với công việc người mẫu đang thăng tiến một cách ổn định của Đỗ Tịch.
“Con cũng là nghe một người bạn phóng viên nói vậy, nói... nói Khúc Khải và Bành Ngọc hút ma túy nên bị bắt, mà còn bị bắt ở khác sạn Vương Triều.” Bất luận là trong làng giải trí hay giới người mẫu, người nổi tiếng ngoại tình vụng trộm hoặc tỏ ra kiêu căng còn có thể cứu vãn được, nhưng một khi liên quan đến ma túy thì đồng nghĩa với việc tự cắt đứt đường sống của mình.
Nếu Khúc Khải chỉ là có giao dịch mại dâm đơn thuần thì Đỗ Tịch không hề lo lắng.
Dù gì thì đó cũng là chuyện riêng của Khúc Khải, cho dù chuyện có xấu xa đến mức nào dân mạng cũng sẽ không nói về cô quá sâu, nhưng hít ma túy không giống vậy, tội danh này có thể trực tiếp hủy hoại một nghệ sĩ đang trong thời giai đoạn phất lên.
Đỗ Tịch rất sợ, cuộc đời của cô mới bắt đầu không thể bị Khúc Khải hủy hoại được.
“Tin tức chính xác?” Nghe thấy vậy sắc mặt của Hoắc Quốc Bang trở nên nghiêm nghị.
Ông biết người đứng sau đối phó với Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam là Khúc Khải, ông không ngăn cản, chẳng qua chỉ là muốn xem rốt cuộc Diêm Quân Lệnh có bản lĩnh lớn đến đâu.
Thậm chí ông cố ý “Lửa cháy thêm dầu”, sau lưng đẩy mọi chuyện lên đến đỉnh điểm.
Nhưng không ngờ rằng, Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam không những bình an vô sự, mà lần tẩy trắng này còn khiến cho những người đang chỉ trích đưa hai người lên vị trí cao hơn.
Nhưng điều khiến Hoặc Quốc Bang không ngờ nhất đó là Diêm Quân Lệnh lại ra tay nhanh như vậy.
Gần như có thể nói rằng trong vào lúc cậu ta tẩy trắng mọi chuyện thì cũng chính là lúc Khúc Khải bị bắt.
Mà còn là “Một vũng bùn khó mà nhấc chân lên được”.
“Con không chắc, nhưng con biết chắc chắn là Khúc Khải không sử dụng ma túy, nhưng... nhưng Bành Ngọc thì con không rõ, ba cũng biết cô ta đã từng cùng Lỗ Trấn Hải...” Khi nhắc đến Bành Ngọc giọng nói của Đỗ Tịch có chút bất an.
Nói ra thì ban đầu đúng là Bành Ngọc cũng đã giúp cô không ít.
“Nếu cảnh sát đã bắt người thì chắc chắn là có chứng cứ.” Một câu của Hoắc Quốc Bang khiến cho câu chuyện đã có kết luận.
Đỗ Tịch lo lắng, “Ba nuôi, vậy phải làm thế nào? Nếu như tin tức bị lộ ta con nhất định sẽ bị kéo vào, ba cũng biết, ở cái giới người mẫu này chuyện gì cũng có thể đụng vào, chỉ duy nhất cái đó...”
“Ta biết.” Hoắc Quốc Bang giúp Đỗ Tịch đi đến được vị rí ngày hôm nay, nên ông không có ý định hiện tại vứt bỏ cô.
Ông dù có vô tâm đến mấy đi nữa thì Đỗ Tịch cũng đã theo ông hai năm rồi.
“Ba nuôi...”
“Con cứ yên tâm làm việc, ta sẽ cho người xử lý.” Hoắc Quốc Bang coi như là đã đồng ý xử lý chuyện này.
Đỗ Tịch đang ngồi trên xe, nghe thấy câu nói này mới chầm chậm thở ra một cái, nếu ba nuôi đã nói như vậy thì nhất định sẽ có cách giải quyết.
Theo Hoắc Quốc Bang lâu như vậy rồi, Đỗ Tịch chưa từng thấy có chuyện gì có thể làm khó ông.
Điều này cũng khiến cô kiên định về việc bản thân nhất định phải gả cho Hoắc Quốc Bang.
Còn Hoắc Quốc Bang sau khi cúp điện thoại ông lại gọi lại cho thư ký Hoàng, “Điều tra xem Khúc Khải bị sở cảnh sát nào bắt đi, phải nhanh, bên truyền thông đang theo sát chuyện này.”
“Vâng.” Thư ký Hoàng bất lực, cung kính nhận điện thoại xong thì lại quay lại phòng làm việc đã trống không, rồi gọi điện cho thuộc hạ của mình, ngoài ra đích thân anh gọi điện thông báo cho các nhà đài.
Khổ cực, bất lực giống thư ký Hoàng còn có trợ lý Lý, sau khi ngang nhiên chửi mắng ông chủ xong, đã thế anh còn bị trừ nửa năm tiền thưởng, nhưng không những anh không được bãi công mà còn phải tận tụy xử lý những chuyện phát sinh đằng sau.
Cùng chiến đấu với anh còn có cả phòng quan hệ xã hội của Đỉnh Thành.
Buổi họp báo hôm nay là chuyện chính, nhưng cuộc chiến tranh sau đó mới là quan trọng nhất.
Khi mọi chuyện bên Lý Húc đều tiến hành khá thuận lợi thì nhận được điện thoại của bên truyền thông có quan hệ hợp tác mật thiết với Đỉnh Thành báo có người muốn che đậy tin tức về Khúc Khải và Bành Ngọc.
“Có biết là ai không?” Lý Húc cau mày hỏi.
“Thư ký Hoàng Giác của tổng tài Hoắc Thị.” Sau khi suy nghĩ một cách cẩn trọng thì phía đầu giây bên kia trả lời Lý Húc.
Lý Húc đơ người, Hoàng Giác- Thư ký của tổng tài Hoắc Thị? Chính là nhân vật huyền thoại đây ư.
Hoặc cũng có thể nói bản thân Hoắc Quốc Bang vốn đã là huyền thoại, nên người bên cạnh ông ta hiển nhiên cũng có chút được coi là huyền thoại.
Nhưng bắt đầu từ khi nào mà ngay cả chuyện của quản lý của con gái nuôi, Hoắc đại tổng tài cũng quản vậy?
Tuy Lý Húc và Hoắc Quốc Bang không được coi là cùng đẳng cấp, nhưng đối với vị tổng tài huyền thoại này anh cũng có biết đôi chút, càng rõ việc người này có rất thủ đoạn thâm độc, ông ta phong lưu suốt một đời không tính đến chuyện lấy vợ, bản đồ kinh doanh của Hoắc Thị hiện đã phủ rộng ra toàn thế giới.
Theo như anh biết thì sở dĩ Helen có thể tham gia tiệc mừng công của tổ quay phim lần trước cũng là do vị này mời.
Hơn nữa kể từ sau đó, Hoắc Thị đã tiến công vào thị TSya, tuy không ai lời ra tiếng vào nhưng trong lòng mọi người đều rõ trong đó đã có sự trao đổi lợi ích và đồng thời cũng nhận thức được được sự lớn mạnh của đế chế thương mại Hoắc Thị.
Thậm chí còn có tin đồn rằng, Hoắc thị ngầm ra nhập vào xã hội đen, thực hiện giao dịch mua bán vũ khí, khối tài sản của Hoắc thị đã đạt đến con số không thể tính ra được.
Một người như vậy nay lại nhúng tay vào chuyện của Khúc Khải, ít nhiều cũng khiến Lý Húc ngạc nhiên.
Anh trầm ngâm một lát, “Các anh định làm thế nào?”
“Trợ lý Lý, anh biết đấy công ty truyền thông nhỏ bé như chúng tôi đây nào đắc tội được với Hoắc thị...” Người bên công ty truyền giải thích rồi xin lỗi.
“Tôi hiểu, chuyện này cứ theo cách của các anh mà làm đi.” Lăn lộn trong cái giới này, Lý Húc rất rõ quy tắc để sinh tồn được.
Cúp điện thoại, tuy Lý Húc rất đau đầu về việc phải làm phiền đến Diêm Quân Lệnh nhưng anh vẫn bấm gọi.
“Nói đi.” Diêm Quân Lệnh “ăn uống no say” vừa đi từ phòng tắm ra, tâm trạng vô cùng thoải mái, ngay cả trả lời Lý Húc cũng có chút hưng phấn.
Lý Húc mừng quýnh lên, “Anh cả, phía Hoắc Thị ra tay rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Diêm Quân Lệnh có chút ngạc nhiên, không ngờ tầm quan trọng của Đỗ Tịch đối với Hoắc Quốc Bang lớn hơn anh dự đoán.
Chỉ là cái lão già thối tha này, trong bát có rau rồi mà vẫn nhớ nhung bánh bao nhỏ nhà anh.
“Vâng, em đoán phía bên cảnh sát ngay lập tức sẽ phải chịu sức ép thôi.” Không còn gánh nặng về tâm lý, Lý Húc nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn, trong lòng thầm cảm ơn Lâm Lam.
Nghe cái ngữ khí này đã biết là con dã thú nào đó đã được ăn no rồi.
“Cho người của cậu tăng ca, còn nữa, để mấy tên phóng viên kia đem tin tức tiết lộ ra đi.” Diêm Quân Lênh hơi híp mắt lại, anh dặn dò Lý Húc.
Bất luận là Hoắc Quốc Bang có mục đích gì, nếu ông ta đã muốn bảo vệ Khúc Khải thì anh nhất định không để ông ta được như ý muốn.
Gây ra chút phiền phức cho lão già này, để ông ta đừng lúc nào cũng nhớ nhung bánh bao nhỏ nhà anh, không nhìn lại mình xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi.
“Muộn như vậy rồi ai gọi thế?” Lâm Lam vừa sấy tóc vừa quay đầu lại hỏi.
“Tiểu Lý Tử.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh tiến về phía trước, “Anh giúp em lau.”
Giây tiếp theo anh liền cúp máy.
Lý Húc nghe tiếng tút tút, anh ngớ người đêm hôm rồi mà còn bị nhét một đống cẩu lương vào miệng, đưa mắt nhìn bữa ăn khuya của mình, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.