SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Người của Hoắc Quốc Bang thấy Diêm Quân Lệnh đi vào, vừa định bước lên trước ngăn cản, nhưng còn chưa kịp tiếp cận anh thì đã bị đạp ngã, có thể đi cạnh Hoắc Quốc Bang thì người vệ sĩ đó cũng đã thuộc hàng cao thủ lão luyện, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta không có khả năng đánh trả.

"Tiểu Sư Tử đâu?" Diêm Quân Lệnh đứng trước mặt Trần Nguyệt, xung quanh toàn những tiếng rên rỉ vì đau đớn.

"Ch... chủ tịch Diêm." Giọng của Trần Nguyệt run run, bình thường cho dù là ở nhà họ Diêm hay tại biệt thự Đỉnh Thành, tuy cậu cả không đến nỗi dịu dàng, nhưng cũng rất ít khi mang đến cho người khác một áp lực to lớn đến vậy, nhưng mà lúc này đây, cả người cô ta đang bị khí thế hùng mạnh ấy chèn ép đến nỗi sắp không thở được, giọng nói cũng trở nên run lẩy bẩy.

"Con trai của cô à?" Không ngó ngàng Trần Nguyệt, Diêm Quân Lệnh nhìn thẳng vào đứa trẻ ba tuổi đang ngủ say trên giường bệnh.

Giọng nói đó cực kỳ lạnh lẽo, như thể đến từ địa ngục.

Cô ta chợt rùng mình, quỳ sụp xuống đất: "Chủ tịch Diêm, cầu xin ngài đừng động vào con trai tôi, con trai tôi vô tội..."

"Vô tội? Con trai của ai lại không vô tội?" Diêm Quân Lệnh mỉa mai.

"Chủ tịch Diêm cầu xin ngài, đừng động vào con trai tôi..." Trần Nguyệt bổ nhào đến trước giường bệnh của con trai mình, ra sức gập đầu với Diêm Quân Lệnh.

"Không được động vào con trai cô, con trai tôi thì có thể?" Diêm Quân Lệnh bất chợt nhìn sang người trên mặt đất.

Trần Nguyệt run rẩy, theo bản năng lùi về sau, uy thế to lớn ấy khiến mỗi một sợi thần kinh của cô ta đều giống như ngập trong sợ hãi, hai chân chợt mềm nhũn, cô ta không còn một chút sức lực nào, chỉ biết quỳ trên mặt đất.

"Chủ tịch Diêm xin ngài hãy tha cho mẹ con chúng tôi..." Đánh liều bằng chút hơi sức ít ỏi còn lại, cô ta vẫn tiếp tục van xin.

"Tiểu Sư Tử đang ở đâu? Nếu như thằng bé bình yên vô sự, mẹ con các người sẽ dễ thở hơn, còn không, tôi sẽ khiến các người chôn cùng con trai tôi!" Mặc kệ luật pháp, mặc kệ thân phận, lúc này Diêm Quân Lệnh không quan tâm bất cứ điều gì nữa.

Anh chỉ cần con trai.

"Chúng tôi đã hẹn hai giờ chiều nay sẽ làm phẫu thuật, tại viện điều dưỡng Tịnh An, nhưng hiện giờ con trai tôi vẫn chưa được đưa qua, tôi không dám đảm bảo bác sĩ sẽ ở đó." Trần Nguyệt nào còn dám che đậy dù chỉ là nửa phần, cô ta vội vàng trả lời.

"Viện điều dưỡng Tịnh An, lại là nơi đó." Vừa nghe thấy cái tên này Diêm Quân Lệnh đã cảm thấy xúi quẩy, lúc trước Lôi Tử đã giải quyết xong viện trưởng của bên đó, lại thêm việc Đồng Thiên Hoa thất bại và nhà họ Đồng trở nên sa sút, anh cứ tưởng Tịnh An đã khôi phục trạng thái yên bình, nhưng không ngờ chưa được bao lâu thì lại trở thành thánh địa của những băng nhóm tội phạm.

Chết tiệt!

"Chủ tịch Diêm cầu xin ngài, tôi thật sự không lừa ngài, xin ngài hãy buông tha cho mẹ con chúng tôi?" Lúc này Trần Nguyệt vẫn ôm hi vọng, thử cầu xin Diêm Quân Lệnh buông tha cho cô ta.

Đáng tiếc rằng người đàn ông chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: "Buông tha cho mẹ con các người? Tôi làm được, nhưng cảnh sát thì không."

Sau đó Diêm Quân Lệnh quay đầu nhìn Vương Đại và Lộc Tam đã được Lâm Lam gọi đến: “Đưa cô ta đến Cục Cảnh sát."

"Chủ tịch Diêm... Xin ngài tha cho tôi... xin ngài..." Trần Nguyệt vẫn không cam lòng, quỳ trên mặt đất liên tục van nài, hoàn toàn không ý thức được rằng không phải Diêm Quân Lệnh không buông tha cô ta, mà do chính cô ta đã vi phạm luật pháp Trung Quốc.

Nhìn Trần Nguyệt bị đưa đi, người của Hoắc Quốc Bang vẫn muốn ngăn lại nhưng bị Diêm Quân Lệnh nhìn lướt một vòng: "Nếu muốn chân tay còn lành lặn, thì đừng chọc giận tôi."

Lúc này Diêm Quân Lệnh đang kìm nén lửa giận, nếu phải ra tay anh không chắc sẽ kiểm soát được mức độ nặng nhẹ.

Huống hồ trước đó những người này còn đá bố vợ của anh ngất xỉu.

Chỉ một câu nói, không ai dám tiến lên nữa, Diêm Quân Lệnh và Lý Húc vội vàng rời khỏi phòng bệnh, bây giờ đã là một giờ mười phút, liệu có thể tìm được Tiểu Sư Tử hay không, vẫn chưa biết trước được điều gì.

Hoắc Quốc Bang đã nhanh chóng đến Tịnh An.

"Tìm đi, đào ba thước đất cũng phải tìm cho bằng được Diêm Trí Viễn." Hoắc Quốc Bang nhìn vài chục vệ sĩ riêng đang đứng sau lưng mình, trầm giọng ra lệnh.

Lấy được tin Tiểu Sư Tử có thể đang ở viện điều dưỡng Tịnh An từ chỗ Trần Nguyệt, Hoắc Quốc Bang liền điều động tất cả vệ sĩ riêng của nhà họ Hoắc đến đây, đồng thời ra lệnh Hoàng Giác lập tức đi tìm Thánh Thủ chợ đen, chuẩn bị về mọi mặt.

Nhưng sau khi tìm kiếm một vòng, lục lọi khắp viện điều dưỡng Tịnh An, vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Sư Tử.

Rốt cuộc cậu nhóc đang ở đâu, phút chốc mọi người đều cảm thấy mơ hồ.

Diêm Quân Lệnh vội vàng đến nơi, đúng lúc nghe thấy người của Hoắc Quốc Bang đang báo cáo, sắc mặt trở nên u ám: "Xác định đã tìm khắp mọi nơi rồi chứ?"

"Vâng." Cấp dưới đang báo cáo với Hoắc Quốc Bang, đột nhiên bị áp chế bởi khí thế của Diêm Quân Lệnh, trả lời anh theo phản xạ.

Sắc mặt của Hoắc Quốc Bang trở nên khó coi, đôi mắt chim ưng thoáng liếc nhìn cấp dưới của mình, người đó sợ hãi đến nỗi vội vàng đứng sang một bên, không dám nói thêm lời nào nữa.

Diêm Quân Lệnh không quan tâm đến Hoắc Quốc Bang, món nợ giữa họ sau này sẽ thanh toán, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của Tiểu Sư Tử.

"Tiếp tục tìm kiếm, nhất định đừng quên góc tối và những căn phòng nằm dưới tầng hầm." Sau lưng Diêm Quân Lệnh là người của Hàn Thiên Thành, lúc này đều đang nghe lệnh của anh.

"Vâng."

Tiếp đó cả nhóm người lại tiến vào viện điều dưỡng Tịnh An một lần nữa.

Diêm Quân Lệnh đi theo, dáng người cao to ấy, trong lúc này đang tỏa ra hơi lạnh, khiến những người đi cạnh đều phải khiếp sợ.

Hoắc Quốc Bang khẽ híp mắt lại, đây vẫn là lần đầu tiên ông được lĩnh hội sát khí của Diêm Quân Lệnh, quả không phải tầm thường.

"Thưa xếp, hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?" Hoàng Giác đã trở về, nhìn Diêm Quân Lệnh và những người khác đi vào, nhỏ giọng hỏi bên tai Hoắc Quốc Bang.

"Tiếp tục tìm." Nhìn bóng lưng của Diêm Quân Lệnh đang dần mất hút về hướng Tịnh An, Hoắc Quốc Bang chậm rãi trả lời.

Ông biết nếu như hôm nay có thể mang Tiểu Sư Tử trở về bình an, thì sau này khi ông và Lâm Lam nhận nhau còn có thể xoay chuyển tình thế, nhưng nếu như để Tiểu Sư Tử gặp chuyện, vậy thì đừng nói là không bế được cháu ngoại, ngay cả con gái ông cũng không còn mặt mũi để nhận.

"Vâng." Hoàng Giác đáp lại, sau đó nhìn những người sau lưng mình: “Phối hợp với người của chủ tịch Diêm tiếp tục tìm kiếm."

Nghe thấy lời của thư ký, Hoắc Quốc Bang quay đầu thoáng nhìn Hoàng Giác, thư ký Hoàng vội vàng lùi về sau, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, anh ta đã thật sự thấm thía ý nghĩa của câu nói này.

Chờ khi tất cả mọi người đều đã vào trong, Hoắc Quốc Bang vẫn đứng ở đó, đã vài lần Hoàng Giác muốn mời ông lên xe nhưng rốt cuộc vẫn đứng im lặng.

Hai mươi phút sau, Diêm Quân Lệnh không thu hoạch được gì.

Ai ai cũng đều lo lắng, nhưng lo lắng không giải quyết được vấn đề.

Mà chính vào lúc bên phía Diêm Quân Lệnh không thu hoạch được gì, Lâm Phúc Sinh cuối cùng đã ra khỏi phòng cấp cứu của bệnh viện, tạm thời qua cơn nguy kịch.

Lâm Lam thở phào, nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Sư Tử, tâm trạng của cô lại bắt đầu căng thẳng.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho bố mình, Lâm Lam đang do dự có nên gọi cho Diêm Quân Lệnh để hỏi tình hình của Tiểu Sư Tử hay không thì điện thoại của cô bỗng nhiên reo lên.

"Nếu như muốn cứu con trai của cô, thì đừng đánh tiếng." Bên kia truyền đến một giọng nam vô cùng âm u, mặc dù cách một đầu dây cũng có thể làm cho người khác phải nổi da gà.

"Anh là ai?" Lâm Lam vội vàng rời khỏi phòng bệnh, trầm giọng hỏi.

Bên đó bật cười lạnh lẽo: "Có thể cô không biết tôi là ai, nhưng chắc cô biết Đồng Thiên Hoa là ai."

"Anh... Đồng Thiên Hoa?" nhắc đến tên gọi này, trái tim của Lâm Lam khẽ run rẩy, ánh lửa tại Sri Lanka như hiện ra trước mắt cô một lần nữa, gương mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ của Đồng Thiên Hoa kia, tràn đầy sự dịu dàng và tuyệt vọng.

"Tôi cứ ngỡ cô đã sớm quên anh ta rồi." Giọng nói ấy chợt nhuốm màu thương cảm, sau đó lại trở nên lạnh lẽo: "Cho cô hai mươi phút để đến sân bay, đừng giở trò, nếu không hôm nay chính là ngày giỗ của con trai cô."

"Alo... alo..." Lâm Lam còn chưa nói hết thì bên kia đã cúp máy.

Trái tim không còn chịu sự kiểm soát của cô mà đập nhanh hơn, cô theo phản xạ đi tìm Vương Đại và Lộc Tam, mới nhớ ra Vương Đại đã đưa Trần Nguyệt đến Cục Cảnh sát, còn Lộc Tam đang trao đổi với người của Hoắc Quốc Bang.

Lâm Lam lấy điện thoại gọi cho Diêm Quân Lệnh, nhưng dãy số kia lại phát sáng trên màn hình lần nữa.

"Tôi đã nói rồi đừng giở trò! U oe oe... oe oe..."

"Tiểu Sư Tử, Tiểu Sư Tử, đừng động vào con trai của tôi, tôi sẽ đi ngay!"

Ngay lúc Lâm Lam định gọi cho Diêm Quân Lệnh, đầu dây bên kia lại gọi đến, sau lời đe dọa là tiếng khóc của Tiểu Sư Tử, Lâm Lam hoảng loạn ngăn anh ta, bỏ mặc mọi thứ, quay người chạy xuống lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi