SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Lâm Lam thu xếp xong đồ đạc đã bảy giờ rồi, dươi sự thúc giục của Vương Tẩu uống một cốc sữa, nhét một miếng bánh vào miệng rồi vẫn tay chào Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh bất đắt dĩ “Em lại đây.”

“Em đang vội.” Lâm Lam vừa đổi giày vừa trả lời, trong tay vẫn đang cầm chiếc vali.

Kết quả Diêm Quân Lệnh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo cho Lâm Lam “Em tính như này rồi đi à?”

“Thời gian không kịp rồi.” Lâm Lam khó chịu nhìn nam nhân.

“Anh đưa em đi.” Nói xong Diêm Quân Lệnh cũng đổi giày.

“Không cần..” Lâm Lam muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, khiến Lâm Lam nuốt lại lời định nói vào miệng, ngoan ngoãn gật đầu,

“Đi nào.” Diêm Quân Lệnh nói xong quay đầu dặn dò Vương Tẩu “Một lát nữa chú Vương tỉnh nói chú quay về Bắc Kinh trước.”

“Vâng, tiên sinh.”

Vương Tẩu trả lời, Diêm Quân Lệnh cùng Lâm Lam rời khỏi nhà.

Đi vào gara xe, Lâm Lam muốn lái Tiểu Hồng mình đi, kết quả Diêm Quân Lệnh liếc “Ngồi vào đây.”

“Vâng.” Lâm Lam nhìn chiếc xe màu bạc sáng chói, nhưng cũng chẳng muốn ngồi, cô đối với xe cộ không hề có khái niện gì, thậm chí ngay cả hãng xe cũng không biết.

Ra khỏi biệt thử, Tằng Tuyết gọi điện thoại giục cô, Lâm Lam cũng bảo Diêm Quân Lệnh giục Diêm Quân Lệnh lái nhanh hơn.

Diêm Quân Lệnh không thèm quan tâm, đến không kịp thì đổi chuyến khác, cũng không biết nha đầu này lo lắng cái gì.

Thấy người đàn ông bên cạnh mình vô ưu vô lo, Lâm Lam cũng bất đắc dĩ, mới nghĩ đi vài ngày nên gọi điện cho Lâm Phúc Sinh, bên kia vẫn đang kiêu ngạo, đổ một hồi chuông mới nhận điện thoại, Lâm Lam nói dạo này có chút bận, phải qua mấy ngày mới trở về, Lâm Phúc Sinh ừ mấy tiếng, cuối cùng nói Lâm Lam sớm trở về.

Cô nhẹ nhõm thở dài, Lâm Lam nhận ra chiếc xe này của họ đã vượt qua rất nhiều chiếc xe khác, kỳ lạ nhìn người đàn ông này? Khóe miệng lại vô thức mỉm cười.

Mấy người khác đã tới sân bay rồi, Tằng Tuyết ở bên ngoài đợi cô, Lâm Lam không muốn gặp quá nhiều phiền phức, nên mới nói Diêm Quân Lệnh dừng xe một bên, kéo hành lý của mình đi qua.

“Bọn họ tệ quá rồi, tối qua đã thông báo tới Ninh Hạ, may mà chị sớm gọi điện cho tạp chí, nếu không bây giờ chúng ta vẫn không biết chuyện gì xảy ra. Woa... đẹp qá.” Tằng Tuyết vừa nói vừa giúp Lâm Lam hành lý, nhìn thấy chiếc xe Maybach mở ra, quan trọng là người đàn ông trên xe vô cùng đẹp trai.

“Sao vậy?” Lâm Lam ngạc nhiên quay đầu, Diêm Quân Lệnh đã lái xe đi rồi.

“Maybach, chiếc xe vừa rồi là Maybach còn có người lái xe vô cùng đẹp trai, chiếc xe là phiên bản giới hạn, đẹp trai quá đi!” Tằng Tuyết kích động suýt nữa ôm chầm Lâm Lam.

“Buồn nôn.” Lúc Tằng Tuyết đang vui vẻ, một giọng nói không đúng lúc vang lên.

Lâm Lam và Tằng Tuyết vô thức nhìn qua, nhìn thấy Hàn Hinh Nhi không chỉ mang theo hai trợ lý, còn mang cả Lí San, câu vừa rồi là của Lí San.

“Buồn nôn quá đi.” Lâm Lam lạnh lùng liếc Lí San, sau đó nắm tay Tằng Tuyết vào bên trong.

Hàn Hinh Nhi nhìn bóng lưng của Lâm Lam, cô thực sự tò mò, Lâm Lam còn có thể đắc ý bao lâu nữa!

Vào tiền sảnh sân bay, mọi người đã bắt đầu kiểm ra vé. Lần này, Duyệt Vi tạp chí cử một đoàn người cùng Lâm Lam và Hàn Hình Nhi, trong đó đó có costumer, stylistvà hiếp ảnh gia,phó biên tập, tổng biên tập, tổng cộng là năm người.

Lâm Lam cùng Tằng Tuyết đi, mà Hàn Hinh Nhi bên kia Trần Lâm Kiệt không tới nhưng có Lý San, và hai quản lý tổng cộng là bốn người, nhóm một người, đem theo túi lớn túi nhỏ bước lên máy bay.

Buồng kinh tế rất hẹp, Hàn Hinh Nhi vừa bước lên vẻ mặt không tốt lắm, nhưng để chiếm được cảm tình tốt của nhóm tạp chí chỉ cố nhịn, cuối cùng nói trợ lý của mình tặng cho mỗi người trong đoàn tạp chí một lon đồ uống.

Còn về Lâm Lam, Hàn Hình Nhi trực tiếp bỏ qua.

Tằng Tuyết có chút lo lắng “Cô ta có phải đang muốn vị trí của em không?”

“Chị hôm nay dậy sớm vậy có mệt không? Nghỉ ngơi một chút, lát nữa xuống máy bay cũng không có thời gian nghỉ ngơi đâu.” Lâm Lam phớt lờ lời của Tằng Tuyết, nếu như cô ta muốn, cô cũng sẽ dũng cảm đối phó, lo lắng cũng không có tác dụng.

“Nói cũng đúng, nhưng em không giải thích cho chị người đàn ông lúc sáng là ai à? Em không phải ở cùng Thẩm Thiếu chứ?” Tằng Tuyết cũng nghe tin đồn của Lâm Lam.

Kết quả, Lâm Lam nhìn Tằng Tuyết quở trách “Chị Tuyết, chị cũng ở trong giới này cũng biết mà, cái gì là tin đồn tin nhảm, làm sao chị có thể tin được mấy tin đồn nhảm nhí đó được.”

“Haha, nói thật, chị thấy Thẩm Thiếu mặc dù là con nhà giàu, nhưng nếu bắt được anh ta, sau này em sẽ thuận lợi rất nhiều, bọn họ cũng sẽ không dám đường đường chính chính mà bắt nạt em thế này. Làm người mẫu so với ca sỹ và diễn viên càng khó hơn, muốn đến được vị trí siêu mẫu, con đường này vô cùng vất vả. Con đường chiến đấu một mình cực kỳ vất vả, nhưng thị thấy Thẩm Thiếu là đối xử thật lòng với em.” Tằng Tuyết biết mấy lời này rất khó nói ra, nhưng vì Lâm Lam cô quyết định nói thẳng.

“Không phải như chị nghĩ đâu.” Lâm Lam giải thích một câu mờ nhạt, cũng không nhắc tới Diêm Quân Lệnh. Đối với con đường tương lai như thế nào, cô cũng hiểu rõ vô cùng khó khăn, nhưng cô đã lựa chọn sẽ không lùi bước.

Tằng Tuyết nhìn Lâm Lam, cuối cùng nói một câu “Cho dù em lựa chọn thế nào, chị cũng đều ủng hộ em.”

“Cảm ơn chị Tuyết.” Lâm Lam nói một cách nghiêm túc, cô cần một trợ lý, nhưng càng cần hơn là người ủng hộ sự lưa chọn của cô. Nếu như không cùng quan điểm, cho dù người quản lý là ai, cũng không có tác dụng gì.

“Cảm ơn tôi làm gì, em nghĩ xem hôm nay làm sao đối phó với Hàn Hinh Nhi đi.” Tằng Tuyết nói xong liếc nhìn Hàn Hinh Nhi, một chiếc váy cắt ngắn lộ cả nửa bầu ngực, không sợ người khác không biết ngực cô to à, chỉ là người mẫu thôi ngực to vậy làm gì?

“Chị Tuyết chị đây là đang hâm mộ hay đố kỵ cô ta vậy.” Lâm Lam nhịn không được cười phá lên.

Kết quả ưỡn ngực Tằng Tuyết nói “Xí, ai thèm hâm mộ? Lão nương có có được không?”

“Em sờ coi.” Lâm Lam nói xong duỗi tay ra sờ.

Tằng Tuyết lập tức thụt người lại “To gan, nữ du côn này từ đâu tới vậy?”

“Là tự chị gây ra mà.” Lâm Lam nhịn được cười lớn, kết quả ngược mắt nhìn lên thấy đôi mắt khinh thường của Hàn Hinh Nhi, nhún nhún vai không thèm để ý.

Máy bay sắp cấp cánh, âm thanh ầm âm vang lên vào bầu trời trong. Lâm Lam và Tằng Tuyết im lặng, nhìn thành phố dần dần nhỏ lại, chỉ sau khi tới độ cao ba mươi nghìn feet, nó mới dường như bình tĩnh lại, những đám mây ngoài cửa sổ hệt như những miếng ọe bông, dường như có thể vươn tay ngắt được.

Con đường phía trước không ai biết, Lâm Lam và Tằng Tuyết cũng không biết làm thế nào đối phó cô ta, mà cô chỉ có thể làm tốt mọi thứ, sau đó thể hiện những gì tốt nhất của bản thân trước ống kính.

Lần thử nghiệm này đối với Lâm Lam mà nói, cũng là một cơ hội tuyệt vời. Có thể nhận được sự chấp nhận của tổng biên tập tạp chí, được sự công nhận của mọi người hay không, thậm chí làm cho mọi người biết đến cô nhiều hơn, là do lần này quyết định.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi