SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Diêm Quân Lệnh từ phòng bệnh của chú Trương quay lại, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Lâm Lam đang co người ngủ trên giường, Tiểu sư Tử vẫn nằm trong lòng, khuôn mặt vốn lạnh như băng phút chốc dịu dàng trở lại.

Khẽ bước tới bên giường, Lâm Lam bị đánh thức liền hỏi, “Ai?”

“Là anh.” Diêm Quân Lệnh trả lời rồi cởi áo khoác leo lên giường.

Lâm Lam khẽ đẩy ra, “Đừng đánh thức A Viễn.”

“Thằng bé ngủ say như vậy, không sợ đâu.”

“Nhưng giường chật.”không phải Lâm Lam lo lắng cho bản thân, mà sợ Diêm Quân Lệnh không ngủ được, bọng mắt của người đàn ông này đầy quầng thâm, sợ là mấy ngày rồi đều không ngủ được.

“Ngủ được.” Nói xong Diêm Quân Lệnh từ đằng sau vòng tay ôn chặt Lâm Lam.

Lâm Lam bất lực, rõ ràng có hai chiếc giường, người đàn ông này lại cứ chen vào ngủ cũng hai mẹ con cô.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng người lại thu gọn vào lòng người đàn ông.

Diêm Quân Lệnh không nhịn được búng môi, giang tay ra ôm bánh bao nhỏ và Tiểu sư tử vào lòng.

Khóe miệng Lâm Lam khẽ cười, tối nay có nhiều chuyện phát sinh, thêm chuyện tình hình chú Trương chưa ổn định, nên hai người đều không có thời gian ấm áp bên nhau.

Ngay lúc này ôm chặt lẫn nhau mới cảm nhận được nỗi nhớ của mấy ngày phân li.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Nhắm mắt một lát nhưng thấy người ôm trong lòng chưa ngủ, Diêm Quân Lệnh khẽ hỏi.

“Không có gì.” Lâm Lam nằm quay lưng lại phía Diêm Quân Lệnh, không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng cố thể tưởng tượng ra thần sắc của người đàn ông.

“Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi.” Diêm Quân Lệnh trầm giọng ra lệnh.

Lâm Lam ừm một câu, nhưng vẫn không ngủ được.

“Nếu thật sự không ngủ được thì chúng ta làm chuyện kia nhé?” thấy cô gái nhỏ trằn trọc, Diêm Quân Lệnh liền đề nghị.

Lâm Lam mặt thoáng ửng hồng, “Đừng vớ vẩn, Tiểu Sư Tử đang ở đây.”

Diêm Quân Lệnh thẫn thờ, sau đó ôm Lâm Lam đặt lên trên người, “Vừa này em nghĩ gì thế?”

“Em không nghĩ gì cả, anh đừng như vậy...” Lâm Lam trở mình thì bắt gặp gương mặt của người đàn ông, từ phía trên nhìn xuống thì có chút không thích ứng, liền dùng nắm đấm tì lên ngực Diêm Quân Lệnh, cố tình nhìn về phía Tiểu Sư Tử.

“Thật không? Ý của anh vừa nãy là muốn em nói chuyện với anh một lát, em nghĩ đi đâu vậy?” Diêm Quân Lệnh kéo mặt Lâm Lam lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, chân tình hỏi.

“Em...” Lâm Lam bối rối, “Anh để em xuống trước đã.”

“Không được, em mau khai ra vừa nãy em đang nghĩ gì.”

“Em... đâu nghĩ gì đâu, buồn ngủ quá, anh không đặt em xuống thì em cứ thế này ngủ đấy.” Lâm Lam nói dối, sau đó quyết định gối đầu lên ngực Diêm Quân Lệnh giả vờ ngủ.

Diêm Quân Lệnh buồn cười, liền khẽ hôn lên trán của cô gái nhỏ, “Đồ xấu xa.”

“Anh mới là đồ xấu xa.” Lâm Lam không hề suy nghĩ mà phản bác lại.

“Không phải ngủ rồi sao?” lần này Diêm Quân Lệnh cười vui.

“Em... lần này ngủ thật.” Lâm Lam cúi đầu cắn một miếng vào cơ thịt trên ngực của người đàn ông, rồi tiếp tục giả vờ ngủ.

“Ui, đau.” Diêm Quân Lệnh miệng thì nói đau, nhưng ánh mắt lại ngập niềm vui, bèn đưa tay ra xoa đầu cô gái nhỏ, sau đó hỏi một câu vô duyên, “Cả tuần nay không tắm rồi nhỉ?”

Lâm Lam đang giả vờ ngủ liền ngây người ra, sau đó thì muốn ngồi dậy, cô thật sự không ở cùng người đàn ông này được rồi.

Là cô không muốn tắm rửa sao?

“Được rồi, được rồi, không trêu em nữa, anh đâu có chê em.” Diêm Quân Lệnh cười khoái chí.

Lâm Lam tức giận lườm anh một cái, đây vẫn chưa coi là chê sao?

Nhưng mà nhớ tới hành vi của Tiểu Sư Tử hôm nay, Lâm Lam cân bằng lại tâm lý.

Lại nhìn gương mặt hao gầy của người đàn ông, giơ tay ra khẽ sờ, “Vẫn là mập đẹp hơn.”

“Cho nên em đang chê anh xấu?” lần này đổi lại người đàn ông bất mãn.

“Làm gì có, gả cho gà theo gà gả cho chó theo chó, anh có xấu thật thì em cũng chịu thôi.” Lâm Lam vừa cười vừa nói.

Diêm Quân Lệnh véo mạnh cằm của Lâm Lam, gằn giọng nói, “Hai kẻ hư hỏng.”

“Anh chửi em sao lại lôi con trai em vào chứ?” Lâm Lam không phục.

“Nó không hư sao?” Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu nhìn Tiểu Sư Tử đang chân tay tứ hướng nằm ngủ.

Lâm Lam nghĩ lại cũng đúng, liền nhoẻn miệng cười, đôi mắt long lanh, Diêm Quân Lệnh thấy vậy ngây người ra, một lát sau kéo cái đầu nhỏ đó xuống hôn một cái.

“Um... Tiểu Sư Tử đang...”

“Thì hôn một chút.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa hôn thắm thiết, đôi mắt Lâm Lam dường như được phủ lên một lớp sương mù, mơ màng nhìn người đàn ông, vẫn muốn cản lại, nhưng cơ thể lại thật sự đang khao khát.

Chỉ tiếc là giường bệnh quá chật, Diêm Quân Lệnh cũng chỉ có thể ôm hôn như vậy cho đỡ thèm.

“I a a...” trong lúc Diêm Quân Lệnh đang hôn say đắm, thì Tiểu Sư Tử đang nằm bên cạnh bỗng ọ ọe.

Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh ngưng lại cùng nhìn qua bên trái.

Không biết Tiểu Sư Tử mơ thấy gì, giơ bàn tay nắm chặt ra, chân nhỏ xíu huơ huơ lên, miệng thì ọ ọe, điệu bộ giống người đang đánh túy quyền vậy.

Khóe miệng Diêm Quân Lệnh chau lại, nhìn con trai rồi lại nhìn cô gái nhỏ, lắc đầu, “Ngủ thôi.”

Lâm Lam muốn cười cũng không dám cười, từ trên người Diêm Quân Lệnh lăn xuống, cẩn thận ôm Tiểu Sư Tử vào lòng, vỗ lưng nhẹ nhàng, lát sau nhóc con lại ngủ yên không ngọ nguậy nữa.

Diêm Quân Lệnh thầm mắng yêu, đúng là tiểu oan gia.

Đêm nay gia đình nhỏ 3 người nằm cuộn tròn trên giường bệnh của một bệnh viện ở Srilanka, cùng nhau ngủ chung một đêm.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Diêm Quân Lệnh đã đi thăm chú Trương rồi, Lâm Lam tắm sơ qua, vừa ra ngoài thì gặp Diêm Quân Lệnh bưng bữa sáng bước vào, “Ăn chút đồ trước đi, Tô Mộ Bạch gọi điện kêu chúng ta hôm nay đi chụp ngoại cảnh ở bờ sông Srilanka để ekip làm báo cáo.”

“Chú Trương sao rồi?” Lâm Lam chau mày hỏi.

“Vẫn chưa tỉnh.” Đã một đêm rồi, nếu còn không tỉnh thì phiền phức lớn rồi.”

Lâm Lam vừa nghe thì tâm trạng lại chùng xuống.

Diêm Quân Lệnh vuốt đầu tóc vẫn còn ướt của Lâm Lam rồi nói, “Đừng nghĩ lung tung, chú Trương sẽ tỉnh lại thôi.”

Lâm Lam ừm nhẹ một tiếng, trong lòng lại hiểu rõ, phát đạn này gần ngay tim, có thể tỉnh lại hay không thật khó nói.

“Anh đồng ý với Tô Mộ Bạch rồi à?” giấu đi nỗi bất an trong lòng, Lâm Lam chuyển chủ đề, cố nói Mộ Bạch thành Tô Mộ Bạch.

“Chúng ta dù sao cũng ký hợp đồng rồi, phối hợp với ekip là nghĩa vụ của chúng ta.” Tuy bây giờ mọi chuyện rối như tơ vò, nhưng Lâm Lam vẫn phải làm công việc của mình.

Diêm Quân Lệnh là một doanh nhân thành đạt, đương nhiên so với người khác thì càng coi trọng tinh thần hợp đồng hợp tác.

“Ừm, em đi chuẩn bị chút.” Lâm Lam gật đầu, bản thân cô thì dễ rồi, chỉ là Tiểu Sư Tử cần có người trông.

“Chú Trương bên đó thì có Vương Đại chăm sóc rồi, em không cần lo lắng, buổi quay hôm nay kết thúc thì chúng ta về nước.” Diêm Quân Lệnh nói sơ qua về hành trình, chỉ là anh không muốn để Lâm Lam lo lắng, trong lòng lại lo lắng hơn người bên cạnh nhiều.

“Được rồi.” Lâm Lam gật đầu, ăn qua loa bữa sáng, rồi với lấy điện thoại của Diêm Quân Lệnh, “Em gọi lại cho ba đã, tối qua gọi mãi không ai nghe máy.”

“Có thể không nhìn thấy, ngày mai chúng ta về rồi.” Diêm Quân Lệnh nhíu mày nói, ánh mắt có chút lo lắng.

Tút tút tút...

Miệng Lâm Lam nói ừm, nhưng tay đã bấm số gọi đi, lần này vẫn không gọi được.

“Có thể là bên đó tín hiệu không tốt.” Diêm Quân Lệnh giải thích.

“Ồ.” Lâm Lam có chút lo lắng, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, thu dọn một chút rồi qua phòng bên thăm chú Trương, sau đó cùng đoàn phim xuất phát.

Diêm Quân Lệnh cũng đi theo, bởi vì không yên tâm Tiểu Sư Tử nên đoàn phim cũng bế nhóc con theo.

Diêm Chí Viễn mới bốn tháng rưỡi, da trắng đáng yêu, đôi mắt lanh lợi, khiến người của đoàn phim mê mẩn.

“Đây đúng là sự kết hợp toàn bộ ưu điểm của boss đại và Lâm Lam mà, đáng yêu quá.” Nữ đạo diễn xuýt xoa khen ngợi, nhìn thấy vậy khiến cô cũng muốn sinh em bé rồi.

Những người khác cũng gật đầu theo.

Lâm Lam bất lực, thật không ngờ nhóc con vừa mới lên xe đã chinh phục tất cả mọi người, lại ngước đầu nhìn chồng, gương mặt lạnh lùng đó giống như có một cảm giác bị thất sủng vậy.

“Đáng cười hả?” Diêm Quân Lệnh nhìn bánh bao nhỏ hỏi.

Lâm lam vội vàng lắc đầu, trên mặt càng rõ ý cười.

Đây là lần thứ 3 bọn họ tới Srilanka, có lẽ sẽ có những trải nghiệm không giống nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi