SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Phẫu thuật kéo dài hai tiếng đồng hồ, lúc này Cổ Tử Hoàn cũng đang cấp tốc chạy tới.

Nghe tới âm thanh này, Lâm Lam đang ở trên lưng Diêm Quân Lệnh đứng xuống, đôi mắt vẫn còn đỏ bừng sưng húp, van nài Cổ Tử Hoàn “Cổ viện trường, lần này nhất định phải cứu ba tôi.”

“Tôi sẽ cố hết sức.” Cổ Tử Hoàn nói xong liền chạy nhanh vào phòng cấp cứu.

Cánh cửa nặng nè lần nữa lại đóng lại, trái tim Lâm Lam như đang treo ngược không trung, cho dù có Cổ Tử Hoàn ở đây, cũng không thể chắc chắn ba cô có thể an toàn vượt qua.

Lại một tiếng nữa trôi qua, ba mẹ Diêm Quân Lệnh cũng chạy tới bệnh viện.

“Quân Lệnh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mẹ Diêm hỏi con trai của mình.

Diêm Quân Lệnh lúc này cũng không biết trả lời mẹ thế nào, nhìn Vương Đại “Cậu đem tiểu sư tử giao cho mẹ tôi, rồi đem bọn họ về nhà.”

“Tiểu Lam, Quân Lệnh!”Nghe tới lời này của con trai, mẹ Diêm tức giận la lên.

Ba Diêm kéo tay vợ mình “Bọn trẻ bình an trở về là được rồi, em la lối cái gì?” Mẹ Diêm tiến lên trước nắm chặt tay Lâm Lam “Tiểu Lam a, con đừng lo lắng, ba con nhất định sẽ bình an.”

Lâm Lam muốn nói chuyện cũng nói không ra tiếng, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.

Tạ Quyên nhìn thấy vậy, thương xót thở dài, đứa trẻ này thật là, thật không dễ dàng gì mới tìm được tiểu sư tử, kết quả trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy.

Họ còn nghe thấy một số chuyện, cũng không biết là thật hay giả. Nhưng nhìn vẻ mặt bây giờ của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh cũng không dám hỏi nhiều.

Nếu như Lâm Lam là con gái nhà Hoắc gia, thì đây cũng không phải chuyện tốt lành gì.

“Mẹ, con không sao.” Rất lâu Lâm Lam mới miễn cưỡng mở miệng, nhưng lại cố chấp nói không sao.

Tạ Quyên vỗ vai Lâm Lam “Đứa nhỏ này, cho dù chuyện có lớn thế nào đi chăng nữa, Diêm gia vẫn luôn ở bên con. Cho dù bên nhà ruột của con có thế nào đi nữa, con vẫn còn có chúng ta.”

“Mẹ...” Lâm Lam nghe xong mắt lại hồng lên, lao vào vòng tay mẹ Diêm, nức nở kêu lên một tiếng mẹ.

“Ay... cái đứa trẻ này, con như này làm mọi người đau lòng chết mất.” Mẹ Diêm ôm Lâm Lam, khóe mắt cũng đỏ lên.

Chu Vũ Vi đứng một bên, nhìn mẹ Diêm và Lâm Lam ôm nhau, đáy lòng cũng chua xót. Rõ ràng cô mới là mẹ ruột của Lâm Lam, nhưng khi mọi chuyện ập đến, cô lại trở thành người ngoài cuộc.

Nếu như ngày đó đứng trước sự lựa chọn cô vì Lâm Lam mà suy nghĩ, có phải bây giờ mọi thứ đã khác rồi.

Quả nhiên, cô không xứng làm mẹ của Lâm Lam.

“Mẹ, con không sao, con và Diêm Quân Lệnh ở đây được rồi, mẹ trước tiên đưa tiểu sư tử về nhà, nếu ba con tỉnh lại con sẽ tập tức thông báo cho mọi người.” Trong lòng khó chịu, lại muốn tham lam hưởng thụ ấm áp Tạ Quyên dành cho cô, nhưng Lâm Lam bắt buộc phải đối mặt với sự thật.

“Cũng được.” Biết rằng bọn họ ở đây cũng không có tác dụng gì, để tiểu sư tử ở bệnh viện bọn họ cũng không yên tâm, mẹ Diêm gật đầu.

“Vương Đại.” Nhìn thấy mẹ Diêm đồng ý, Diêm Quân Lệnh gọi Vương Đại.

Vương Đại lập tức chạy lại trước mặt ba mẹ Diêm, trong tay còn ôm tiểu sư tử. Khuôn mặt hiền như khúc gỗ không lộ ra biểu tình gì, lần đầu tiên trong đời chăm sóc một đứa trẻ, Vương Đại dường như rơi vào trạng thái sụp đổ rồi.

Tiểu sư tử nằm trong vòng tay của Lâm Lam rất ngoan, nhưng vừa bị Vương Đại ôm lấy, lại cảm thấy không an toàn lắm.

Cõ lẽ là bị động tác trước đây của Lâm Lam dọa tới.

Mẹ Diêm chạy lại bế tiểu sư tử, bà vốn dĩ cho rằng mấy này nay nhóc con bị bọn người kia bắt cóc chắc gầy đi không ít, kết quả lại béo hơn trước không ít, một mặt tròn mũm mĩm đầy thịt, vô cùng đáng yêu.

“Tiểu Lam, cho dù thế nào, con bây giờ không phải một mình, đau lòng cũng phải nhớ bản thân mình đã làm mẹ, con còn phải chăm sóc tiểu sư tử.” Tạ Quyên biết bây giờ mình nói những lời này, có chút không thích hợp, nhưng bà vẫn phải nói để nhắc nhở Lâm Lam.

Vì cũng là người mẹ nên Tạ Quyên biết điểm yếu của Lâm Lam là gì.

Cho dù Lâm Phúc Sinh như thế nào, Lâm Lam vẫn phải sống tiếp.

Lâm Lam mắt đỏ au gật đầu “Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao đâu.”

Có câu này của Lâm Lam, ba mẹ Diêm dường như mới yên tâm một chút, ôm tiểu sư tử chuẩn bị rời đi.

“Oa... oa... oa oa oa...” Tạ Quyên vừa quay người ôm tiểu sư tử rời đi, nhóc con đã khóc toáng lên.

Duỗi tay mũm mĩm ra đòi Lâm Lam bế.

“A Viễn nghe lời...” Lâm Lam vuốt vuốt đầu nhóc con, nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng không hề ôm lấy Diêm Trí Viễn.

Lúc này, Lâm Lam rất thương đứa trẻ nhưng cũng rất thương ba mình.

Nhóc con vẫn duỗi tay chân mũm mĩm muốn được Lâm Lam ôm.

Mẹ Diêm ôm chặt tiểu sư tử, quay đầu rời đi “A viễn, nghe lời bà nội, mama có việc, ngày mai lại tới ôm con...”

Lâm Lam nhìn con trai mình lúc này, trong lòng lại càng khó chịu hơn, ba Diêm thấy vậy cũng chạy đuổi theo tới thang máy, mặc cho tiểu sư tử đang giãy giụa.

Bọn họ biết, bây giờ Lâm Lam không thể chăm sóc tiểu sư tử, nếu càng nán lại lâu sẽ càng làm cô đau lòng.

Bịch!

Lúc Lâm Lam cảm thấy khó chịu, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Lâm Lam kích động bước lên trước “Cố viện trưởng, ba tôi sao rồi?”

“Tạm thời đã ổn định.” Trán Cổ Tử Hoàn còn đổ mổ hôi, nói xong Lâm Lam vẫn chưa thả lỏng, quả nhiên Cổ Tử Hoàn lại thở dài tiếp tục nói “Thận nhân tạo đã bị suy kiệt, nếu như lại thay thận thì khả năng thành công cũng không lớn, mọi người nên chuẩn bị tốt tâm lý.”

“Thật sự không còn cách nào sao?” Mắt Lâm Lam đỏ ngầu, dường như van nài cầu xin Cổ Tử Hoàn.

Cổ Tử Hoàn lắc đầu “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

“Ba...” Một câu nói này làm Lâm Lam tiêu tan mọi hy vọng.

Tạ Quyên ôm tiểu tư sử bước tới thang máy, nghe tới động tĩnh phía sau, cảm thấy bất thường của tiểu sư tử trong lòng, mắt cũng đỏ ửng cắn răng bước tiếp.

Điều duy nhất lúc này bọn họ có thể làm là không đem lại bất kỳ phiền phức nào cho tụi trẻ nữa.

“Lâm Lam!” Nhìn thấy bánh bao nhỏ ngã xuống, Diêm Quân Lệnh đỡ lấy cô.

Lâm Lam ngước đầu nhìn Diêm Quân Lệnh “Chồng, em không thể không có ba, không thể không có...”

“Lâm Lam, sinh lão bệnh tử là chuyện không thể tránh khỏi.” Diêm Quân Lệnh cũng không muốn nhìn thấy Lâm Lam thế này, nhưng hiện thực vẫn phải đối mặt, bọn họ bắt buộc phải chấp nhận.

“Em không muốn...”Giọng nói Lâm Lam đầy tự trách và hối tiếc, đều là do cô không biết, nếu như vừa nãy cô không nổi nóng với ba, không có bỏ chạy, thì tình hình bây giờ của ba có phải sẽ tốt hơn rồi không?

“Nếu chuyện ngày hôm qua không xảy ra, thận của ba cũng không phục hồi được, Lâm Lam em đừng đổ hết trách nhiệm cho mình.” Diêm Quân Lệnh nhìn bộ dạng suy sụp của cô gái nhỏ, nhẹ giọng an ủi.

Nhưng Lâm Lam vẫn lắc đầu, cô biết sinh lão bệnh tử là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật ba ba sẽ rời xa cô bất kỳ lúc nào...

Cổ Tử Hoàn nhìn thấy vậy, lại thở dài.

Anh đã thực hiện rất nhiều cuộc phẫu thuật, cũng nhìn qua không ít người nhà bệnh nhân, nhưng nhìn Lâm Lam không ngừng tự trách bản thân thế này, anh vẫn cảm thấy hối tiếc và bất lực.

“Cơ thể bệnh nhân không thích ứng với thận nhân tạo, cho dù không có tai nạn lần này, thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát bệnh, Diêm phu nhân nhân đừng quá tự trách mình, hãy ở bên cạnh ba cô nhiều hơn.” Sự việc đến mức này, cũng chỉ đành như vậy.

Diêm Quân Lệnh gật đầu biểu thị anh đã hiểu, dìu Lâm Lam bước tới giường bệnh của Lâm Phúc Sinh.

Chỉ mới mấy ngày, mà ba Lâm đã già đi trông thấy.

Lâm Lam phát tiếng không thành lời, lúc này người trên giường bệnh khó khăn mở mắt “Lâm Lam, đừng khóc...”

“Ba...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi