SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Y tá thấy hai người đang cãi nhau nhưng lại không nghe rõ, đang lo lắng liền thấy Hoắc Quốc Bang rời đi, vội vàng chạy đến, liền phát hiện ngài Lâm lúc nãy còn khỏe mạnh giờ đã ngất đi.

“Ngài Lâm... Ngài Lâm...” Y tá hô to, nhưng mặt Lâm Phúc Sinh đã chuyển thành màu xanh tím, y tá vội vàng gọi 120, rồi nhanh chóng điện cho Lâm Lam.

Lâm Lam đang ăn cơm với chủ tịch Cung, nhận điện thoại, lo lắng hỏi: “Tiểu Lý, bố tôi sao rồi?”

“Phu nhân, ngài Lâm bị ngất!”

“Cô cứ nói từ từ thôi, xảy ra chuyện gì?” Lúc ra khỏi nhà, Lâm Lam vẫn thấy thần sắc của bố rất tốt.

“Vừa rồi chủ tịch Hoắc tới đây, họ trò chuyện xong, ngài Lâm liền ngất.” Y tá nhanh chóng giải thích.

Nghe đến “Chủ tịch Hoắc”, sắc mặt Lâm Lam trầm xuống: “Tôi lập tức đến bệnh viện.”

Nói xong Lâm Lam liền xông ra bên ngoài.

Chủ tịch Cung đứng dậy theo: “Để tôi đưa cô đi.”

“Không cần...”

“Đừng khách sáo, đến bệnh viện quan trọng hơn.” Chủ tịch Cung nói xong, liền ngoắc tay với thư ký, để đối phương đi tính tiền, còn anh ta đi theo Lâm Lam ra ngoài.

Trong biệt thự, Tiểu Lý vừa cúp điện thoại liền đẩy Lâm Phúc Sinh đi.

Xe cứu thương đến rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã tới khu biệt thự.

Nhưng khi đưa người đến bệnh viện, chỉ còn lại chút hơi thở.

Lâm Lam xông tới, thấy hơi thở bố mình suy yếu, lệ đảo quanh hốc mắt, nắm lấy cổ áo y tá: “Rốt cuộc Hoắc Quốc Bang đã nói gì với bố tôi? Họ đã nói gì...”

“Ngài Lâm không để tôi nghe thấy, tôi cũng không biết... Nhưng dường như có liên quan đến cô.” Y tá bị Lâm Lam hù dọa, nói lắp ba lắp bắp.

Tăng Tuyết đỡ lấy Lâm Lam: “Tiểu Lam, em hãy bình tĩnh lại.”

“Bố em sắp rời xa em rồi, chị bảo em phải bình tĩnh thế nào?” Lâm Lam mất kiểm soát gầm nhẹ, nước mắt không ngừng tuôn rơi, lúc này, Giả Tử Hoàn chạy tới, Lâm Lam vội vàng lao lên: “Bác sĩ Giả, ông mau cứu bố tôi.”

“Để tôi xem tình hình của ông ấy đã.” Giả Tử Hoàn nhanh chóng đi đến trước giường bệnh của Lâm Phúc Sinh, cẩn thận kiểm tra một lượt tình trạng của bệnh nhân, nhìn Lâm Lam thở dài: “Chuẩn bị hậu sự đi.”

“Đừng...” Lâm Lam sụp đổ gào thét, thân thể mềm nhũn trực tiếp quỳ trên mặt đất.

“Tiểu Lam!” Hốc mắt của Tăng Tuyết cũng ngập tràn nước mắt, cô ấy cúi xuống đỡ lấy Lâm Lam.

“Bà Diêm không phải tôi không cứu, mà ngay từ đầu sức khỏe của bệnh nhân đã suy yếu, lại thêm việc thận suy kiệt, vừa rồi phải chịu kích thích cực lớn, có là thần tiên cũng không thể xoay chuyển trời đất.” Giả Tử Hoàn dùng giọng nói bình thản để giúp Lâm Lam tiếp nhận hiện thực.

Nhưng cô chỉ liên tục lắc đầu, nhất là sau khi nghe được câu chịu kích thích cực lớn, bỗng nhiên bật dậy: “Tại ông ta, tôi biết chắc chắn do ông ta hại bố tôi chết, chắc chắn là ông ta...”

Nói xong, nước mắt lại ầng ậng trong hốc mắt cô, Hoắc Quốc Bang, tại sao ông ta lại ép người quá đáng như vậy, bức Diêm Quân Lệnh khai chiến với ông ta, hiện tại lại bức bố cô phải chết.

Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?

Nếu quả thật chỉ vì cô, vậy tại sao ông ta lại phải khiến nhiều người tổn thương như vậy?

“Lâm Lam... Lâm Lam...”

“Ngài Lâm tỉnh rồi!” Trong lúc kích động Lâm Lam định tìm đến Hoắc Quốc Bang thì người trên giường bệnh bỗng nhiên gọi cô.

Người y tá đứng bên cạnh kinh hô.

Lâm Lam vội vàng đẩy Tăng Tuyết ra vọt tới trước giường bệnh, nắm chặt đôi tay gầy guộc của bố: “Bố, bố sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, con không cho phép bố rời bỏ con... Con còn chưa sinh cho bố đứa cháu gái mà, bố nhất định phải sống tiếp...”

“Lâm Lam, đừng trách người đàn ông kia, là bố có lỗi với ông ta, có lỗi với con.” Lâm Phúc Sinh biết mình không còn nhiều thời gian, ông không muốn Lâm Lam hận Hoắc Quốc Bang cả đời, dù sao ông ta mới là bố ruột của Lâm Lam, dù sao ông ta cũng vô tội.

“Bố, bố không có lỗi gì với ông ta cả, người có lỗi là ông ta, bố nói cho con biết đi, có phải ông ta đến dùng lời lẽ kích thích bố không, bố, bố đừng bỏ con...” Vừa nói, nước mắt Lâm Lam lại rơi xuống.

Những người khác trong phòng bệnh thấy cảnh này cũng đều đỏ hoe mắt.

Tăng Tuyết nhịn không được thấp giọng hỏi Giả Tử Hoàn: “Bác sĩ Giả, chú Lâm tỉnh lại rồi có phải sẽ không còn nguy hiểm nữa?”

Giả Tử Hoàn dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Tăng Tuyết: “Hồi dương (*).”

(*) Hiện tượng người chết đột ngột sống lại.

Hai chữ dập tắt mong ước của tất cả mọi người.

Lâm Lam đứng ở phía trước nghe thấy, cực kỳ bi ai, suýt mất khống chế, cô nắm tay bố thật chặt: “Bố, bố đừng đi, Hổ Nhị Hổ Tam vẫn đang chờ bố trở lại, Tiểu Sư Tử cũng cần ông ngoại, con cũng cần bố...”

“Lâm Lam đừng khóc.” Lâm Phúc Sinh muốn lau những giọt nước mắt của Lâm Lam, nhưng lại không nhấc tay lên được, ông trầm giọng căn dặn: “Lâm Lam, đừng trách mẹ con, đừng trách chủ tịch Hoắc, là bố có lỗi với con...”

“Bố!”

“Bố mệt rồi, bố muốn ngủ.” Lâm Lam không biết vì sao bố lại nói xin lỗi cô, nhưng cô cũng không thể nghĩ được gì vào lúc này, cô chỉ có thể không ngừng lắc đầu, cô không muốn chấp nhận sự thật bố sẽ rời khỏi cô như vậy.

Nhưng sau khi nói xong câu cuối, Lâm Phúc Sinh liền mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, y tá luôn đi theo bên cạnh nhỏ giọng hô: “Chân ông Lâm lạnh cóng rồi...”

Lâm Lam rùng mình, vội vàng sờ, phát hiện bắp chân cũng đã mất đi nhiệt độ bình thường, mà nhiệt độ trên cơ thể cũng dần dần biến mất.

“Bố!” Lâm Lam bỗng nhiên nhào vào người Lâm Phúc Sinh: “Đừng đi, bố, đừng đi, đừng bỏ lại con, bố...”

Nhưng dù Lâm Lam có kêu gọi thế nào, người trên giường bệnh đã nhắm chặt hai mắt, trên khuôn mặt già nua vẫn còn sự tiếc nuối và áy náy.

Vành mắt Lâm Lam đỏ bừng cô không muốn tiếp nhận sự thật này, nhưng lại không thể không chấp nhận nó.

Tất cả những ký ức liên quan đến bố ùa về, từ khi cô bi bô tập nói, đến tuổi trẻ nổi loạn, rồi đến khi hai người sống nương tựa lẫn nhau, dù cả thế giới có thay đổi có quay lưng với cô, chỉ có bố sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.

Vì sao? Lâm Lam ôm thi thể dần lạnh buốt cứng ngắt, cô không thể nào tiếp nhận nổi sự thật này, cô hối hận, tự trách bản thân, vì sao không ở bên bố, nếu không Hoắc Quốc Bang cũng sẽ không thể nhân lúc vắng người mà bước vào.

“Bố, bố đừng đi...” Cảm nhận được thân thể trong tay ngày càng lạnh, Lâm Lam mất khống chế lẩm bẩm, nhưng sinh mạng một khi đã mất đi sẽ không vì bất kỳ mong muốn nào của con người mà sống lại.

Tăng Tuyết đau lòng đi lên kéo Lâm Lam: “Tiểu Lam, em đừng như vậy, cứ khóc mãi sẽ tự hại thân thể của mình đấy, khi còn sống chú Lâm thương em nhất, bộ dạng này của em sao có thể khiến chú ấy an tâm rời đi.”

“Chị Tuyết, bố em đi rồi, bố không cần em nữa, ông ấy không cần em nữa...” Lâm Lam ghé vào người bố, thì thầm.

Toàn bộ phòng bệnh bao trùm một màu bi thương.

Coco không chịu nổi loại không khí này, dứt khoát ra ngoài chờ.

Mà Diêm Quân Lệnh ở Bắc Kinh cũng lập tức nhận được tin tức, anh đang chuẩn bị trở về Tấn Thị thì bị cảnh sát ngăn lại: “Chủ tịch Diêm, chúng tôi có việc cần anh đến Cục Cảnh sát một chuyến để phối hợp điều tra.”

“Không rảnh.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền đi ra ngoài.

Cảnh sát kia gấp gáp: “Mời chủ tịch Diêm phối hợp với chúng tôi.”

Nhưng giờ phút này, trong lòng Diêm Quân Lệnh chỉ có Lâm Lam, nào còn thời gian phối hợp cảnh sát điều tra, đôi mắt lạnh lùng liếc hai người cảnh sát, trực tiếp đi ra ngoài, Lý Húc đã giúp anh sắp xếp trực thăng.

Hai người cảnh sát kia bị hù dọa, đang chần chừ liền thấy Diêm Quân Lệnh lên trực thăng bay mất, vội vàng thông báo với tổng bộ: “Chủ tịch Diêm từ chối phối hợp, có ý đồ chạy trốn.”

“Đuổi theo.” Người phụ trách vụ án thuế lần này lên tiếng.

Sau khi trực thăng bay lên trời, toàn bộ người bên Cục Cảnh sát ở dưới mặt đất cũng bắt đầu truy bắt Diêm Quân Lệnh, tạo nên cảnh tượng hoành tráng.

Bệnh viện Vi Ái của Tấn Thị, Lâm Lam vẫn ôm thi thể bố không buông.

Giả Tử Hoàn nhíu mày, nhìn đồng hồ. Sao Diêm Quân Lệnh vẫn chưa đến?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi