SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Diêm Quân Lệnh tới được Tấn thị đã 12 giờ đêm rồi.

Không có thông báo với Lâm Lam mà trực tiếp đi vào nhà ở Tấn thị.

Bố cục giống nhau khiến Diêm Quân Lệnh đi vào bên trong rất dễ dàng, vốn tưởng bánh bao nhỏ ngủ từ sớm rồi, nhưng trên giường trong phòng ngủ lại trống không.

Diêm Quân Lệnh nhíu mày, nhưng không ra ngoài, trực giác giữa vợ chồng mách bảo anh biết bánh bao nhỏ đang ở bên trong.

Đi xung quanh một vòng, Diêm Quân Lệnh mới mở cửa phòng tắm ra.

Bên trong tĩnh lặng, Diêm Quân Lệnh rướn mắt lên nhìn, cuối cùng nhìn thấy người ở trong bồn tắm, bất giác chau mày lại, là Lâm Lam.

“Lâm Lam dậy đi, sao lại ngủ trong bồn tắm thế này?” Diêm Quân Lệnh lẩm bẩm, ròi đưa tay ra cẩn thận bế người lên.

Nước trong bồn tắm đã lạnh hết rồi, Diêm Quân Lệnh càng chau mày hơn, cô bé này thật khiến người ta không yên tâm.

“Ông xã... ông xã...” Lâm Lam mơ màng cảm giác Diêm Quân Lệnh tới rồi, miệng lẩm bẩm, nhưng không mở mắt ra được, đành nép vào người đối phương.

Diêm Quân Lệnh ôm người trong vòng tay, Lâm Lam vô tư lại giống như con lươn rúc vào người anh, cơ thể đó được tập luyện định hình tỉ mỉ, đường cong tuyệt mỉ, làn da trắng ngần không tì vết, mềm mịn như nhung, căng bóng mê người.

Diêm Quân Lệnh vốn chỉ muốn bế lên giường đi ngủ, nhưng bị cảnh này mê hoặc, liền đặt nụ hôn nồng cháy lên môi Lâm Lam, “Bánh bao nhỏ em là hồ ly biến thành sao?”

Sau đó nghĩ đến bánh bao nhỏ làm sao có thể là hồ ly biến thành, liền không nhịn được cười.

Nhưng người anh ôm trong lòng không những không dừng lại, còn rúc vào người anh hơn anh chặt hơn, giống như đang thử thách bản năng đàn ông của anh vậy.

“Đây là em tự chuốc đấy nhé.” Cổ họng đã nghẹn lại, người đàn ông khẽ mắng yêu, sau đó với lấy khăn lông lau khô người Lâm Lam, rồi bế quăng lên giường.

Nhìn Lâm Lam vẫn đang mơ màng, người cuộn lại, cảnh diễm lệ đó như muốn lấy mạng người ta, yết hầu của Diêm Quân Lệnh không tự chủ được nuốt nước miếng ừng ực, nén lại sự xúc động mạnh mẽ, muốn đi tắm, đâu biết người đang mơ ngủ lại túm chặt cổ tay không để anh đi.

“Đồ xấu xa, em đang giả vờ ngủ để dụ dỗ anh đúng không?” Diêm Quân Lệnh ngoái đầu hỏi.

Nhưng Lâm Lam vẫn chưa tỉnh, miệng lẩm bẩm một câu ông xã đừng rời xa em, rồi lại ngủ tiếp.

Diêm Quân Lệnh đâu còn có thể nhịn được, liền cởi bỏ sơ-mi rồi lật người nằm lên trên.

“Um...” Lâm Lam cuối cùng cũng mở mắt ra, đầu tiên là khó chịu um một tiếng, sau đó phát hiện có người đang đè lên trên người mình, cô ngây người một lát, liền nhìn thấy nụ cười xấu xa nơi khóe miệng của Diêm Quân Lệnh, lúc này cũng không biết nên phản ứng như nào.

“Rất ngạc nhiên? Rất bất ngờ?”Diêm Quân Lệnh cười hỏi.

Lâm Lam bất giác lắc đầu, sau đó lại gật đầu, điệu bộ ngây ngô.

Diêm Quân Lệnh nhìn vậy thích thú, “Ngủ say rồi vẫn không quên quyến rũ anh hả? Không sợ nhầm người sao?”

Lâm Lam lại lắc đầu.

“Vậy thì khẳng định đúng là anh?” Diêm Quân Lệnh hỏi.

Lâm Lam lại lắc đầu, trong đầu bất giác nhớ tới hợp đồng li hôn mà cô đã ký, ánh mắt chùng xuống, lộ ra chút tuyệt vọng khó mà kiềm chế.

“Sao lại tức giận rồi? Được rồi ông xã không trêu em nữa.” Diêm Quân Lệnh cho rằng lời nói của mình chọc giận Lâm Lam, vội vàng lại gần dỗ dành.

Dỗ dành một hồi, Diêm Quân Lệnh nghịch ngợm thổi một hơi bên tai Lâm Lam.

Cơ thể hai bên sớm đã thân thuộc, giọng của Lâm Lam run run, nhưng lại không né tránh, ngược lại chủ động ôm chặt lấy cổ người đàn ông, đôi mắt đẹp dường như biết nói chuyện long lanh lên, khiến người ta không thể không yêu thích.

Diêm Quân Lệnh nhìn người đang trong vòng tay của mình rồi hỏi, “Em yêu hôm nay chủ động thế?”

“Không được sao?” Lâm Lam không những không hết can đảm, thậm chí còn rướn mày lên, to gan nhìn người đàn ông nằm trên.

Tay nghề của ông thợ già thật giỏi, nghe nói đầu đinh nhưng dài hơn chút, lại càng tăng thêm khí chất của người đàn ông, ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao, đôi mắt to dài, khi không cười cảm giác lạnh lùng khó gần.

Nhưng anh hễ cười là khiến người ta nhìn không rời mắt, ví dụ như lúc này.

Lâm Lam giơ tay ra, ôm chặt lấy người Diêm Quân Lệnh, cảm giác không nỡ đè nặng khiến cô có đôi chút không thể lấy hơi để thở.

“Lâm Lam sao vậy?” Diêm Quân Lệnh cảm giác bánh bao nhỏ có tâm sự.

“Anh thật đẹp trai.”

“Ha, miệng bữa nay sao ngọt vậy?” Diêm Quân Lệnh vốn muốn hỏi Lâm Lam, hôm nay tại sao lại gặp Chu Vũ Vi, nhưng thấy cô gái nhỏ không muốn nhắc, nên cũng không muốn phá hỏng bầu không khí lúc này, đôi mắt càng trở nên dịu dàng nhìn cô gái, bên trong đôi mắt đó không giấu nổi lửa tình đang bùng cháy.

“Em nói thật lòng mà.” Vừa nói Lâm Lam vừa nhào lên hôn tai người đàn ông, Diêm Quân Lệnh lại nhân cơ hội cọ má vào má của cô gái nhỏ, hơi thở của hai người mỗi lúc một gấp gáp hơn.

Diêm Quân Lệnh nhìn người bên dưới hổi, “Muốn không?”

Lâm Lam gật đầu, đôi gò má ửng hồng, giống như hoa đào tháng 3, yêu kiều mê người.

“Ha, em muốn thì nói ra, em không nói ra làm sao anh biết em muốn gì?” Diêm Quân Lệnh hỏi ngược bánh bao nhỏ, cảm thấy càng lúc càng thú vị, rất tò mò cô bé này sẽ làm đến mức độ nào.

Nhưng Lâm Lam hôm nay dường như phát dục vậy, lại kề sát bên tai anh, cắn nhẹ vành tai, thỏ thẻ trả lời chồng, “Ông xã, em muốn anh, rất muốn.”

Một câu nói khiến phía dưới của Diêm Quân Lệnh bị kích thích sẵn sàng khai chiến, anh nhìn Lâm Lam với vẻ không thể tin nổi.

Lâm Lam thừa cơ lật người lại, cưỡi lên trên người đàn ông, ngồi trên cao nhìn xuống người đàn ông đẹp trai đang nhìn cô ngạc nhiên.

“Thì ra Lâm Lam chúng ta nhiệt tình lên lại mê người như vậy.” Diêm Quân Lệnh vừa trêu chọc người đnag trên người mình, vừa gối đầu lên tay, bộ dạng giống như mặc kệ người ta ngược đãi vậy.

Tim Lâm Lam đập mỗi lúc một nhanh, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác tuyệt vọng không thể tự chủ, cô tiếc một nỗi không thể hòa chung làm một với người nằm dưới, như vậy bọn họ mới không phân li nữa, hai người cũng không cần tổn thương lẫn nhau.

Trong lòng càng đau khổ thì càng khó chịu, biểu hiện ra ngoài lại càng dũng cảm, nghe thấy người đàn ông nói, cô không những không thu người lại, ngược lại còn cúi đầu ngậm lấy núm vú của người đàn ông, khẽ dùng sức hôn liền nghe thấy hơi thở gấp gáp của Diêm Quân Lệnh, âm thanh hổn hển này dường như càng cho Lâm Lam thêm động lực, khiến cô càng can đảm hơn, rồi từ từ trượt dài xuống bên dưới.

“Um... Lâm Lam đừng...”

“Có thích không?” Lâm Lam vừa hôn vừa ngước đầu lên nhìn người đàn ông, đôi mắt xuân thì khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.

Diêm Quân Lệnh mơ màng gật đầu, Lâm Lam càng được đà lấn tới, cho tới khi bàn tay mềm mại chạm vào chân mệnh của Diêm Quân Mệnh, anh mới cuống lên.

“Lâm Lam...”

Nghe hơi thử càng gấp gáp hơn, Lâm Lam cúi đầu đưa đầu lưỡi ra.

“Lâm Lam... hự...”

Diêm Quân Lệnh thở gấp gáp, cơ thể không kìm chế được run rẩy, liền đẩy Lâm Lam ra, khuôn mặt đỏ bừng, trước giờ chưa từng kích thích như vậy.

Được một lát hơi thở của anh mới ổn định lại một chút, nhìn thấy người con gái với đôi mắt nhung đang nằm trên người anh, khẽ vỗ đầu cô, “Lâm Lam em học hư hỏng rồi.”

Lâm Lam không còn sự dũng cảm vừa rồi nữa, xấu hổ toàn thân nóng ran, cô giấu mình vào chiếc chăn mỏng. Mặt đỏ bừng, cơ thể vẫn đang run rẩy.

“Không ngẩng đầu lên tức là đang cười nhạo anh hả?” Diêm Quân Lệnh cố ý trêu cô, hơi thử vẫn còn gấp, anh phải trừng phạt cô gái nhỏ học hư này.

“Em không có... um... Diêm Quân Lệnh...”

“Xuỵt, đây mới là màn dạo đầu, chúng ta tiếp tục nào.”

“Um... đừng mà...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi