SIÊU MẪU HÀNG ĐẦU

Lâm Lam vừa kích động vừa căng thẳng, nắm chặt tay Tăng Tuyết cẩn trọng bước theo sau Trương Việt, lần đầu tiên làm việc này nên trong lòng Lâm Lam cũng không chắc chắn được.

Nhưng mà Trương Việt này gan cũng lớn thật, lộ liễu như vậy cũng không sợ phóng viên chụp lén.

“Chị chú ý nhé, coi xem chung quanh có phóng viên không.” Lâm Lam chăm chú nhìn Trương Việt rồi dặn dò Tăng Tuyết.

Tăng Tuyết tự biết hôm nay đến để làm gì, “Sớm đã quan sát rồi, không có phóng viên đâu. Cô xem tại sao Trương Việt lại phóng túng như vậy? Khẳng định là biết hôm nay phóng viên sẽ không theo anh ta.

“Vì sao?” Lâm Lam lấy làm lạ.

“Bởi vì Tô Mộ Bạch đang ở Tấn thị ah, chỉ cần có mối quan hệ với Tô Mộ Bạch thì tin tức này rất giá trị, không những vậy còn sẽ phát tài nữa!” Tăng Tuyết đang nói trở thành trung tâm chú ý.

Lâm Lam lắc đầu hết cách, trong lòng lại cảm phục nhân vật tầm cỡ mà mọi người đồn này, chỉ dựa vào cái tên cũng giúp cô hai lần.

“Họ lên xe rồi.” Đúng lúc này Tăng Tuyết vội vàng la lên.

Lâm Lam chột dạ, Trương Việt này muốn đưa hai cô gái vào khách sạn? Anh ta không sợ bị chụp lén sao? Đương nhiên điều quan trọng nhất là Lâm Lam không biết kỹ năng lái xe của cô có theo kịp Trương Việt không.

“Uống nhiều như vậy đáng lẽ không lái xe chứ?” Tăng Tuyết ôm hy vọng.

Lâm Lam không nói gì, lăm lăm máy ảnh trên tay, từng nghĩ nếu Trương Việt thật sự vào khách sạn, bọn cô cần làm sao để ứng phó, không nghĩ chiếc xe rung lên, tất nhiên không phải kiểu rung của khởi động xe.

“Làm thật rồi!” Tăng Tuyết mỉa mai, Lâm Lam đã nhẹ nhàng tiến về phía trước. Chiếc xe mà Trương Việt lái tuy nhỏ, nhưng để ba người vận động quả thật có chút khó khăn. Mà người đang say rượu thì rõ ràng không tự làm chủ được, cuối cùng để cho cô gái kia mở cửa xe ra.

Lâm Lam cười nham hiểm, cầm máy ảnh đã tắt tiếng lên soạt soạt chụp ảnh, Tăng Tuyết cũng bận quay video.

“Phì... phì, cái gì mà vua tình ca, có mà là vua chơi gái.” Cảnh tượng trong xe trước mắt càng lúc càng kịch tính, Tăng Tuyết xem mà sắp chịu không nổi.

Lâm Lam đứng bên nhếch mép, trước đây cô cảm thấy Diêm Quân Lệnh háo sắc, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trong xe mới thấy cô quá đơn điệu, cảnh bên trong vốn dĩ hạn chế để trẻ vị thành niên thấy, Lâm Lam cố gắng chụp thật rõ mặt của Trương Việt, sau mới giải tán.

Lâm Lam cho rằng nếu cứ tiếp tục nhìn thì mắt của cô và Tăng Tuyết bị lé mất.

Pậc...

“Ôi...đau quá!” bởi vì quá chuyên tâm chụp ảnh, Tăng Tuyết không để ý đằng sau mình có cái cọc, vừa quay người lại thì đụng phải nó, đau kêu á một tiếng, lập tức ý thức được điều gì liền bịt chặt miệng, song đã muộn rồi.

Trương Việt nghe thấy tiếng động, phút chốc tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn qua bên thì bắt gặp Lâm Lam đang chụp lén.

Nhưng Lâm Lam phản ứng nhanh hơn Trương Việt, bước lên trong nháy mắt xô Trương Việt uống say ngã sõng xoài, “ Loại rác rưởi như anh cũng xứng làm nhân vật của công chúng sao?”

“Cô dám đánh tôi?”. Trương Việt không ngờ Lâm Lam lại ra tay trước.

“Đánh anh thì sao?” Lâm Lam cười nhạt một tiếng, dẫm lên Trương Việt từ trong túi móc ít tiền ném cho hai cô gái quần áo đang xộc xệch, “Các cô có thể đi rồi, chuyện hôm nay tốt nhất đừng nói lung tung, đối với các cô cũng chẳng lợi lộc gì.”

Hai cô gái kia có lẽ lần đầu tiên gặp người con gái đáng sợ như vậy, bị dọa tới mức cuống cuồng nhặt quần áo và tiền chạy biến.

“Cô muốn làm gì?” Trương Việt cũng bị cơn thịnh nộ của Lâm Lam dọa xanh mặt.

“Tôi còn có thể làm gì?” Lâm Lam lên gân, tùy tiện mà nói.

Trương Việt đau kêu oai oái, chỉ biết cầu xin, “ Cô nói đi rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Yên ổn chụp xong quảng cáo, không được giở trò, không được tùy tiện phỉ báng người khác, càng không được có ý đồ lợi dụng tôi. Nếu không...” Lâm Lam hất hàm nhìn Tăng Tuyết, “Cho anh ta thưởng thức tí đi.”

“Ok.” Tăng Tuyết vuốt trán trả lời, tiếp đó bước nhanh về phía trước mở đoạn video đồi trụy vừa nãy ghi được cho Trương Việt xem.

“Cô thật bỉ ổi...Á ối...đừng đạp nữa...” Trương Việt tức quá muốn chửi thề, kết quả bị Lâm Lam dùng sức nhấn, làm cho Trương Việt lần nữa đau tới biến sắc.

“Thêm điều nữa, bất luận khi nào gặp tôi nên khách sáo một chút, nếu không con đường nghệ thuật của anh sẽ chấm dứt. Anh nói nếu như số fan ngốc nghếch kia xem được cảnh ghê tởm này của anh, thì họ có còn thần tượng anh không? Hay là từ những lời tung hô ngưỡng mộ chuyển sang mắng nhiếc chửi rủa trả lại cho anh?”

Lâm Lam mới bước chân vào làng giải trí không lâu, nhưng lại hiểu rõ sự tàn khốc của nó. Có thể lúc trước anh vẫn là thần tượng người người ngưỡng mộ, nhưng ngay sau đó lại trở thành con kiến con gián mặc người chà đạp. Chỉ là tất cả những cám dỗ khi nổi tiếng quá lớn, mới khiến cho vô số người dù sứt đầu mẻ trán vẫn muốn chen vào, nhưng có những người tồn tại lâu dài trong nghề, đều là những người yêu nghề, nỗ lực phấn đấu, phẩm hạnh tốt, đồng thời chuẩn bị tâm lý khả năng chịu đựng tốt.

Giống kiểu người như Trương Việt mới nổi thì đã ra vẻ ta đây, sớm muộn cũng rơi xuống hố sâu thôi. Lâm Lam không có ý muốn hủy hoại đối phương, điều cô muốn là Trương Việt đừng gây khó dễ cho cô thôi, nên bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.

“Lâm Lam cô không sợ tôi trả thù sao?” Trương Việt nhăn nhó.

“Sợ chứ, nhưng tôi biết so với việc trả thù tôi thì anh càng nên để ý sự nghiệp của mình đi. Bởi vậy phải lựa chọn như thế nào còn xem bản thân anh nữa.” Lâm Lam lạnh lùng đáp trả, sau đó quay ra dặn dò Tăng Tuyết, “Chuẩn bị đăng video.”

“Cô...Lâm Lam cô được lắm, tôi đồng ý!” Đúng lúc Tăng Tuyết chuẩn bị ấn mật khẩu đăng nhập chuẩn bj phát video, thì Trương Việt cắn răng trả lời.

“Hy vọng Việt thiếu gia nói lời giữ lời, nếu không hậu quả thế nào anh tự biết.” Dứt lời Lâm Lam nhấc chân ra, mỉm cười nhìn người đang nằm dưới chân nói, “ Ngày mai gặp.”

Trương Việt tức giận mắt đỏ ngầu, nhưng lại nằm yên không dám nhúc nhích.

Tăng Tuyết trợ mắt nhìn kẻ nằm trên đất, cáo mượn uy hổ, “Đừng có mà giở trò gì, cẩn thận nắm đấm của tôi.” Hét xong thì chạy đuổi theo Lâm Lam, hai người lên xe mau chóng rời đi.

Xe chạy hơn trăm mét, Lâm Lam mới dừng xe cái két. Sau đó thở hổn hển, Tăng Tuyết thần sắc biến đâu mất, từ lúc lên xe tay run lẩy bẩy.

“Ôi mẹ ơi, sợ quá đi mất, dọa chết tôi rồi...” Tăng Tuyết thở hổn hển, cuối cùng cũng hồi người lại ôm chặt Lâm Lam.

Khí thế vừa nãy của Lâm Lam lúc này cũng biến đâu mất, đơ người dựa vào ghế, một hồi lâu cũng không phản ứng gì. Tăng Tuyết sợ quá nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Lam, “ Không sao rồi, không sao rồi...”

“Chúng ta thành công rồi sao?” phải lúc sau Lâm Lam mới phản ứng lại, cầm chặt tay Tăng Tuyết, ánh mắt đăm đăm nhìn Tăng Tuyết.

Tăng Tuyết gật gật đầu, được lúc thì Lâm Lam cười to, Tăng Tuyết thấy vậy cũng cười theo, vỗ nhẹ Lâm Lam, “Con bé này sao lớn gan vậy, làm tôi sợ chết khiếp.” Tăng Tuyết vuốt vuốt ngực, sau đó nhịn không được lại cười phá lên.

Lâm Lam khởi động xe, chỉ hy vọng ngày mai mọi việc thuận lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi