SIÊU MẪU

Đây là một tiệc rượu được bố trí trong khu nhà cao cấp xa hoa, dưới ánh đèn sáng rực rỡ là một mảnh mù mịt ngợp trong vàng son.

Mà dưới màn đen u tĩnh sâu thẳm bên ngoài khu nhà cao cấp khác với bên trong, chỉ có chút ít ánh trăng êm dịu lẳng lặng chiếu xuống.

Một bóng sáng mỏng không biết từ đâu tới, lặng lẽ xuyên qua bóng đêm bao phủ ở trên người cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, chỉ thấy trong lòng bàn tay sau lưng cô có một dòng nước chất lỏng trong suốt lạnh nhạt chảy xuôi dưới ánh sáng mơ hồ tràn đầy quyến rũ.

Cùng lúc đó, trong ánh trăng mờ mỏng manh, đôi môi đỏ tươi trơn bóng của cô gái hé mở một nụ cười lúm đồng tiền suy ngẫm.

Cảnh tượng chợt chuyển đổi, vào trong buổi tiệc rượu, cô gái mặc lễ phục dạ hội nở cười tao nhã đi tới, khóe miệng cong lên độ cong lại ngay ánh trăng mờ trước bóng đêm làm cho cô trở nên thần bí.

Cô gái xinh đẹp, vào giây phút xuất hiện, đã mê hoặc ánh mắt tò mò si mê của mọi người.

Trong khúc nhạc đang vang, sau khi chủ nhân tiệc rượu hơi ngẩn ra, mỉm cười chân thành đi về phía cô gái xinh đẹp xa lạ.

"Cắt! Rất tốt, nghỉ ngơi một chút trước đi, sau đó chụp cảnh kế tiếp!" Sau khi đạo diễn Dư Kiến Tân nổi tiếng đang làm việc bên trong hô cắt, đi về phía Đường Dự từ lúc mở máy quay vẫn luôn cầm máy chụp ảnh, "Nhiếp ảnh gia có rất ít loại người như cậu, không cần cho diễn viên bày ra tư thế, vừa nhìn dáng vẻ chính là có tài năng, hơn nữa bộ dáng anh tuấn này của cậu, thật là không tệ không tệ."

Dư Kiến Tân có một tất xấu nhỏ, chính là lúc nhàn rỗi trong lúc làm việc rất thích kéo người ta nói chuyện một chút, gọi là thả lỏng tinh thần. Chẳng qua là ông ta không biết một số người thích yên tĩnh có thể dùng thời gian đó để nhắm mắt nghĩ ngơi hơn là làm chuyện đó.

Đường Dự không có trả lời, cũng không có hứng thú tiếp nhận đề tài của Dư Kiến Tân.

Mà đối với phản ứng hơi lạnh lùng của Đường Dự, Dư Kiến Tân ngược lại không nhìn thấy mà tiếp tục trò chuyện nhàn rỗi  "Diễn viên nữ này nghe nói là một người mẫu, dáng dấp ngược lại vô cùng thời thượng, vẻ mặt, động tác nhìn đều rất có cảm giác, chẳng qua là..." Người đàn ông trung niên cụp mi giống như không biết nên miêu tả ý nghĩ của mình như thế nào, "Nhưng mà nghe nói là một người mới, diễn được như vậy cũng xem là không tệ."

Đường Dự vốn không có tính nói chuyện nhưng nghe Dư Kiến Tân nhắc tới Tĩnh An thì vẻ mặt có chút thay đổi, "Đạo diễn Dư cảm thấy Tĩnh An diễn có vấn đề gì?"

"Tĩnh An? À! Chính là cô diễn viên nữ kia sao." Có được đáp lại của đối phương, Dư Kiến Tân nói chuyện hăng hái tự nhiên cũng cao lên, nói một cách tự nhiên, "Cậu nói kỹ năng diễn xuất của ấy, ách, nói như thế nào đây... Kỹ năng diễn xuất của cô ấy như vậy, cũng không phải là không tốt, chụp quảng cáo, MV thật ra cũng không có gì, chỉ là thật sự chụp một bộ truyền hình điện ảnh  gì đó liền có chút vấn đề rồi."

Dư Kiến Tân bĩu môi, con ngươi vòng vo mấy cái chợt sáng lên, "Tôi biết phải miêu tả như thế nào rồi ! Chính là sự khác nhau giữa điện ảnh và phim hoạt hình! Đúng đúng, chính là cái vấn đề này... Cậu nói xem, chế tác phim hoạt hình có phải làm ra một hình ảnh làm sau đó mới nối liền lại hay không? Nhưng ở điện ảnh không thể được, trong phim ảnh đầu nhân vật chính là phải sống sờ sờ diễn xuất tình tiết ra!"

"Cô ấy gọi là người mẫu Tĩnh An đúng không?" Dư Kiến Tân xoa cằm, "Trên mặt diễn xuất liền thiếu nhiều cảm giác như vậy, nhưng cậu khoan hãy nói, nếu để cho cô ấy dùng tư thế vẻ mặt bày ra mỗi một giây phút tình tiết ra sau đó lấy một mảnh đi giống như phim hoạt hình, hiệu quả này không nói chính xác được có thể làm cô ấy nắm chắc vị trí ảnh hậu."

Đối với ý tứ trong lời nói của Dư Kiến Tân, thật ra Đường Dự cũng có cảm giác đó, không tự kìm chế được nhìn thoáng qua Tĩnh An đang trang điểm lại.

"À À,  tôi còn nghĩ, tôi nói dường như lúc người mẫu nhỏ này diễn xuất tôi có cảm giác giống một người, mới vừa rồi còn chưa nghĩ tới là giống ai, thì ra là giống như người kia!"

Dư Kiến Tân chợt kêu lên làm cho Đường Dự kinh ngạc rất nhiều, không khỏi bật thốt hỏi ra: "Người kia là ai vậy?"

"Đan Ninh! Đó chính là người mẫu mà vợ tôi thích nhất, nhưng đáng tiếc, sau đó lại chạy đi làm diễn viên." Trong giọng nói của Dư Kiến Tân lộ ra hơn phân nửa là tiếc hận, "Ngay cả tin tức chết trong tai nạn xe cộ cũng còn không có náo động tới Tiêu Mạc Phàm kết hôn. Cho đến bây giờ vợ tôi cũng còn la hét đáng tiếc."

"Ai, không nói nửa không nói nửa, trời sắp tối, nên tranh thủ hoàn thành buổi chụp ảnh nhanh một chút liền nghỉ ngơi." Dư Kiến Tân vội vã kết thúc cuộc nói chuyện, xoay người tránh ra sau liền mở to cổ họng quát nhân viên làm việc và diễn viên, "Bắt đầu làm việc, diễn viên vào vị trí, nhanh lên một chút!"

Mà phía sau ông ta, vẻ mặt Đường Dự cũng thay đổi thất thường.

***************

Làm người đại diện cho nước hoa FAINT SCENT, nhiệm vụ chủ yếu của Tĩnh An chính là làm chủ diễn xuất hoàn thành buổi chụp ảnh quảng cáo này.

Chủ đề lần này nước hoa FAINT SCENT chọn là "Thần bí và quyến rũ", linh cảm xuất hiện lúc Anna nhìn thấy bức ảnh của Tĩnh An trước buổi chụp ảnh.

Lần quảng cáo này Tĩnh An hóa trang thành một phóng viên giải trí , nhưng hình tượng xuất hiện lúc ban đầu Tĩnh An cũng là lấy dáng vẻ thanh lịch trong một bộ lễ phục dạ hội màu trắng xuất hiện ở buổi tiệc rượu đầy nhân vật cao quý nổi tiếng, mà chuyện xưa cũng mở màn vào lúc này.

Giữa tiệc rượu ăn uống linh đình, cô gái xinh đẹp thần bí và...cùng nhảy điệu Wallz với công tử con nhà danh tiếng được dư luận chú ý nhất hiện tại, khuyên tai trên vành tai của cô gái ẩn giấu camera bỏ túi ở thoáng hiện tia ánh sáng lạnh dưới ánh đèn.

Giống như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, tiếng chuông lên vào nửa đêm, ánh mắt hoàng tử lưu luyến nhưng không cách nào ngăn được bước chân rời đi của cô bé lọ lem.

Cô gái ranh mãnh, đầu ngón tay lướt qua miệng bình nước hoa, rồi sau đó bướng bỉnh mà chạm vào chóp mũi của hoàng tử, rồi giống như bươm bướm bay tự nhiên xoay người đi, vào lúc rời đi còn quay đầu lại cười một tiếng mê hoặc với hoàng tử vẫn còn đứng đó.

Chuyện xưa kết thúc vào buổi sáng ngày thứ hai cô gái cầm tờ báo trên tay, nheo mắt cười nhìn bức ảnh công tử gia đình danh tiếng si mê một cô nàng đơn độc trên tạp chí mà cô đã chụp.

Khi ống kính ngắn dừng lại trên nụ cười ngoái đầu nhìn lại của Tĩnh An thì đạo diễn Dư Kiến Tân mới hài lòng hô lần nửa: "Cắt!"

"Tốt lắm tốt lắm, mọi người kết thúc công việc trước, đợi ngày mai chụp xong cảnh cuối cùng thì cô thể hoàn thành nhiệm vụ!" Quá trình của buổi chụp ảnh quảng cáo này thuận lợi hơn so với ông ta dự tính, Dư Kiến Tân nở nụ cười lớn giơ tay ý bảo với người ở đây, "Tối nay chúng ta ngủ ở trong khu nhà cao cấp này, cũng có thể cảm nhận một chút cuộc sống của người có tiền!"

Lập tức có tiếng huýt gió và tiếng trêu chọc vang lên, ồn ào nói là khu nhà cao cấp này là Đường thị tài trợ miễn phí.

Bóng đêm càng sâu thẳm thì Tĩnh An đang cùng mấy nhân viên làm việc nữ ngủ ở trong phòng lại không ngủ được, trằn trọc trở mình cuối cùng quyết định đi ra ngoài một chút.

Vậy mà trong bóng đêm mệt mỏi này, còn có một người không buồn ngủ giống như cô.

"Đường Dự?" Trong phòng khách lớn, khuôn mặt bị bóng tối ngoài cửa sổ cắn nuốt không thấy rõ, nhưng bóng dáng cao to lộ ra hơi thở cao quý tao nhã, không phải là Đường Dự thì là ai?

Đối với lúc này có thể nhìn thấy Đường Dự, Tĩnh An có chút kinh ngạc.

"Em cũng không buồn ngủ?" Đường Dự xoay người, nhìn theo hướng tiếng nói, cũng là bất ngờ ngưng mắt nhìn cô gái.

Tĩnh An gật đầu một cái, đi tới bên người Đường Dự, ánh mắt nhìn theo ánh mắt của người đàn ông hướng ra đêm tối ngoài cửa sổ, "Tôi nghĩ tôi hơi không quen giường."

Dường như cô đã mơ hồ hiểu được cảm giác cuộc đời chứa lòng thù hận thì liền có rất ít yên ổn và ánh sáng.

"Nếu cũng không ngủ được, vậy thì lại ngồi trên ghế sa lon nói chuyện đi." Tĩnh An duỗi thắt lưng, đề nghị, "Đứng như vậy nói chuyện cũng có chút mệt mỏi."

Đường Dự gật đầu đồng ý, cùng Tĩnh An ngồi lên trên ghế sa lon bằng da trong phòng khách lớn, nhưng lúng túng là trong một lúc hai người cũng không tìm ra đề tài thú vị nào để nói chuyện.

Làm người đề nghị, dưới sự ngượng ngùng Tĩnh An cố gắng tìm chút vấn đề hai người cùng hiểu mà nói : "Đường Dự, không nghĩ tới anh lại là nhiếp ảnh gia tài năng trong giới mốt công nhận Mr.Tang" Nếu không phải là hỏi Trần Sâm cái tên Đường Dự này, cô còn thật sự là không biết cái tên Đường Dự này ở trong giới mốt còn có địa vị vinh quang lẫy lừng hơn Alva.

Không phải không thừa nhận, vào lúc năm năm là diễn viên kia, mình làm Đan Ninh, khi đó trong thế giới trừ Tiêu Mạc Phàm ra thì kiến thức của mình lại hạn hẹp như vậy.

"Cũng không tham dự bất kỳ tiệc rượu trong giới nào, cũng không công khai dáng vẻ của mình với quản lý riêng, nhiếp ảnh gia thần bí Mr. Tang." Thay vì nói là khen tặng thì không bằng nói là trêu chọc, Tĩnh An mĩm cười nói, "Sao bọn họ liền bỏ qua gương mặt tuyệt đối có thể nâng cao tỷ suất doanh thu như anh vậy."

"Bởi vì tôi là..." Đường Dự cố ý ngừng lại, chờ Tĩnh An ném ánh mắt hỏi thăm tới mới cười cười nói tiếp, "Người của nhà họ Đường, Đường Du là chị gái của tôi."

Nhà họ Đường, người sau lưng nắm quyền Tinh Quang, hơn nửa còn là một trong những tập đoàn gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh trong nước, thậm chí có thể nói phía dưới công ty còn dính dáng tới rất nhiều ngành nghề có thể kiếm tiền nhất hiện nay.

Hôm nay Đường Kiền Thịnh người đang nắm quyền nhà họ Đường, từng lộ ra ngoài với truyền thông mình có một gái một trai, nhưng mấy năm qua, người ngoài lại chỉ biết là con gái lớn chính là Đường Du đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty Tinh Quang, mà không biết bất cứ gì về đứa con trai, chỉ nghe nói được đưa đến nước ngoài đào tạo.

Khó trách lúc này ánh mắt Tĩnh An trừng lớn, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vẻ mặt tinh thần bình tĩnh của Đường Dự  giống như đang nói "hôm nay thời tiết thật tốt'

"Khó trách..." Có bối cảnh như vậy, muốn can thiệp quyết định của truyền thông thì có gì khó khăn? Huống chi chỉ là phong tỏa hình của mình. Tĩnh An nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng, cũng liền khôi phục yên tĩnh thường ngày, nhưng trong lòng lại không cách nào đối đãi với Đường Dự như một nhiếp ảnh gia nửa.

Tĩnh An thừa nhận, nếu như Đường Dự chỉ là một nhiếp ảnh gia có giá trị rất cao, cô không ngại thậm chí là may mắn có thể được anh đối đãi khác và giúp đỡ. Nhưng... Thân phận thật sự của anh, cũng là...

Có lẽ đối với đa số người mà nói mượn Đường Dự để đi lên chính là lựa chọn thông minh nhất dùng ít sức nhất, nhưng Tĩnh An lại không cho là như vậy, nói cô cổ hủ cũng được, ngu dốt cũng được, kiếp trước đến nay cô có cực hạn cũng có nguyên tắc của mình, thành công đối với cô mà nói đương nhiên là quan trong nhưng thành công trên con đường của mình, bước từng bước một mới là chuyện trân quý nhất.

Mặc dù thất bại, nhưng đã từng cố gắng. Nếu có hơi ngu dốt, cũng là tiêu chuẩn làm việc của Tĩnh An, ở trên người yêu của mình, cũng là ở trên sự nghiệp của mình.

Đường Dự nhìn cô gái hơi nhíu lại mi cùng với vẻ mặt phức tạp, trong giây lát có ánh sáng trong mắt của anh không biết là gì, chợt giơ tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua vết nhăn giữa mi, "Không nên suy nghĩ nhiều."

Nhiệt độ phủ lên rồi lại trời đi trong nháy mắt, làm cho Tĩnh An giật mình sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần thấy trong mắt người đàn ông nhàn nhạt dịu dàng ấm áp khiến cho cô có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu lắc nhẹ, lắc bỏ nghi ngờ trong đầu.

"Chẳng qua là bị thân phận của anh hù sợ."

Thật ra thì Đường Dự có thể không cần phải nói ra thân phận của mình, huống chi thân phận này từ trước đến giờ anh đều không muốn nhắc tới.

Nhưng đối mặt với Tĩnh An, thế nhưng anh lại muốn cho cô biết.

Ở nơi ban đêm yên tĩnh, hai người lại đứt quãng mà nói đến những đề tài khác.

"... Trong lúc chụp trời sao, dù có thể thấy rất nhiều ngôi sao, nhưng nếu như không có người chỉ ra, những thứ kia cũng chỉ là mấy ánh sao bình thường, nhưng đúng là rất đẹp, giống như..." Vai phải bỗng nhiên nặng xuống, nhiệt độ mập mờ theo tiếng hít thở nhẹ của Đường Dự mà truyền đến từ bả vai, hơi thở của người đàn ông hơi chậm lại, quay đầu thì hàm dưới chạm vào sợi tóc mềm mại róc rách của cô gái nhỏ, "Tĩnh An?" Trong giọng nói êm tai hàm chứa một chút khàn khàn.

Đầu nhỏ chôn ở vai người đàn ông khẽ giật giật, có thể là tư thế bây giờ có chút không thoải mái, đầu cô gái trượt từ cổ Đường Dự, chậm rãi rơi xuống lồng ngực.

Kịp thời vươn tay ôm lấy Tĩnh An rơi xuống trên người, Đường Dự bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng mà cẩn thận gối đầu cô gái lên trên đùi của mình.

Cô gái buồn ngủ, lại giật giật, dường như rốt cuộc tìm được vị trí mình thích, chui vào người Đường Dự an ổn mà chìm vào mộng đẹp, chỉ chốc lát sau liền truyền đến từng tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Đường Dự để một tay xuống bên người, một tay ôm cả người cô gái để tránh cô đang ngủ lúc xoay người thì bị rơi xuống ngoài ý muốn.

Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt sau khi Tĩnh An ngủ có vẻ rất trong suốt hồn nhiên, dần dần có chút hoảng hốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi