SIÊU MẪU

Editor: Gà

Ngày đó, sau khi trở về từ buổi triển lãm ảnh của Đường Dự, Tĩnh An một đêm không ngủ, đương nhiên cũng một đêm không mộng mị.

Nhưng sau đó vào một đêm nọ, cô nằm mơ, cảnh trong mơ trộn lẫn với hiện thực, không phân biệt được là thật hay giả.

Đầu tiên thấy được Đan Ninh ngồi dưới đất, hai tay áp vào ôm đầu gối, bên chân là một chiếc di động đang phát sáng. Cảnh trong mơ này cô không xa lạ, chỉ cần đổi bối cảnh trống rỗng mông lung trước mắt thành phòng cũ của cô, chỉ cần biến nơi ‘mình’ đang ngồi kia thành giường cô đã từng ngủ.

Mắt Đan Ninh nhìn về phía trước, cô mơ hồ thấy một bóng lưng bị sương mù bốn phía quấn quanh cắn nuốt thành từng mảnh nhỏ. Chỉ nhìn thoáng qua, như có ý thức tầm mắt cô bất giác dời về nơi phía sau Đan Ninh cách đó không xa, nơi đó cũng có sương mù mông lung, mà không ngờ bóng dáng đang nghe điện thoại di động đó cũng rất rõ ràng.

Tuy nhiên, cô chưa kịp nhìn thấy ánh mắt người đó dành cho Đan Ninh, thì phút chốc cảnh trong mơ bỗng sụp xuống.

Nhưng mà, trong nháy mắt cảnh trong mơ sụp xuống thì bỗng lại rực rỡ hẳn lên.

Lần này, cô thấy Tĩnh An, Tĩnh An không ngừng nghỉ bước nhanh trên một con đường, phía trước quả thật là một cánh cửa, ánh sáng trắng bạc chiếu rọi từ cánh cửa rộng mở ấy, sau đó khuếch tán chói lòa, vô cùng rực rỡ.

Lại một lần, cô dời mắt từ người đi bên cạnh về phía sau, không có chút sương mù nào uốn lượn trong không gian, vừa nhìn là thấy rõ.

Nhưng... Không có người đó.

Bỗng vụt qua mắt, trên tay bỗng nhiên bị kéo nhẹ, giật mình kinh ngạc nhìn qua.

Từ lúc bắt đầu trong mơ cô là một khán giả, chẳng biết lúc nào bên cạnh xuất hiện bóng dáng mà cô vẫn đang tìm kiếm, người đó nhìn cô, khóe môi cười nhẹ, ánh mắt ấm áp như ngọc, dường như cô nghe được anh nói: "Anh với em đi cùng nhau nhé."

Khi tỉnh lại, trời vẫn còn rất tối.

Mộng do tâm sinh, mà tâm thì sao...

Trong đêm tối, cô gái đã không còn buồn ngủ, mở to mắt, nhớ đến ngày thứ hai ở trên hải đảo Đường Dự đề nghị nên cho bản thân thời gian nghỉ phép, suy nghĩ của cô đã từng lay động.

Khi đó cô tự hỏi mình, cả đời dồn hết vào sự nghiệp, sẽ có tiếc nuối hay không...

****************

Vào ngày cuối cùng của năm, sắp bắt đầu nghênh đón một năm mới, Tĩnh An và Trần Sâm bước trên con đường đi đến Paris, nước Pháp.

Sau khi kéo hành lý ra khỏi nơi mình đã sống, Tĩnh An đối mặt với ánh mắt của Đường Dự.

Bánh xe của rương hành lý cọ xát với mặt đất dừng một chút, rồi lại nặng nề vang lên.

Sau buổi triển lãm tối hôm đó đã một tuần không gặp, lúc này nhìn thấy Đường Dự, Tĩnh An lại ít nhiều mang theo chút hoảng hốt.

"Sao Trần Sâm không đến?" Trái lại giọng nói của anh vẫn bình thường không có gì khác biệt.

Tĩnh An vốn không biết mở lời thế nào, nghe anh hỏi câu này, tiếp lời nói: "Đã gọi điện thoại từ sớm, nói đang tìm vài thứ, đến lúc đó gặp ở sân bay."

Nghe giải thích, Đường Dự chỉ nhíu mi, tiến lên tự nhiên lấy hành lý trong tay cô gái, sau đó đi vài bước bỏ hành lý vào cốp sau xe: "Lên xe đi, anh đưa em đến sân bay."

Cả hành lý đều đã tự mình lấy rồi, sao còn cho phép cô từ chối.

"Hôm nay không phải ngày nghỉ, anh... không bận sao?" Mấy hôm trước có tin tức người đàn ông này tiếp nhận Tinh Quang, dù là báo kinh tế hay giải trí đều đưa tin đến mấy trang, nhưng người trước cường điệu viết có lẽ sau khi Đường Dự tiếp quản thì Tinh Quang sẽ phát triển, rồi sau đó người còn lại múa bút cảm thán giới thời trang mất đi một nhiếp ảnh gia mũi nhọn rồi.

Tĩnh An vẫn do dự nói, trong lời nói cố ý tăng thêm sự hài hước: "Mới nhậm chức vài ngày đã trốn việc, không sợ bị nhân viên phàn nàn à?"

Đường Dự nghe vậy khẽ cười, vừa giúp cô gái mở cửa xe ghế phó lái ra, vừa trả lời: "Hy vọng bọn họ thấy anh mấy ngày nay đều vất vả thức đêm ở công ty, sẽ bỏ qua việc hôm nay anh xin nghỉ phép."

Đối phương mỉm cười, làm Tĩnh An chuyển ánh mắt về phía hai mắt của anh, thật sự thấy hốc mắt người này lộ ra màu xanh đen nhàn nhạt.

Không nhịn được nhăn mày, thốt ra lời khuyên nên nghỉ ngơi.

"Ừm." Đường Dự nhận lời quan tâm đó, khóe mắt đuôi mày đều pha chút ý cười vụn vặt.

Đi thẳng đến sân bay, tuy bên trong xe truyền ra tiếng nhạc nhẹ xoa dịu thần kinh, nhưng suy nghĩ của Tĩnh An lại hơi căng thẳng vì hôm nay anh xuất hiện, cùng với... buổi tối dằng dặc chờ đợi hôm đó.

Mà việc này khi bọn họ đến bãi đỗ xe sân bay thì đã có đáp án.

"Hôm đó, em đã đến, Tĩnh An."

Dừng xe lại, người nói chuyện, im lặng một lát.

【 Em đã đến, Tĩnh An 】

Tối hôm đó trong xe, cô nhận được, tin nhắn trả lời của anh.

Hôm đó, cô không đáp lại tin nhắn này.

Như vậy, lúc này thì sao?

Giây lát im lặng, tay đặt bên trái sườn ghế của Tĩnh An bị người bên cạnh nắm lấy, ngay sau đó đeo vật gì đó vào cổ tay cô.

Sau khi cánh tay trái với đầu ngón tay nhỏ cứng đờ, cô gái kinh ngạc quay đầu, nhìn xuống.

Tay trái được anh nhẹ nhàng thả về chỗ cũ, trên cổ tay có thêm một chiếc vòng ngọc trai trắng noãn như tuyết, hạt châu tròn trịa lớn nhỏ đồng đều, sáng bóng vui mắt.

"Nghe người khác nói, Bồ Đề bảo vệ bình an, nên muốn tặng cho em một chuỗi."

Lắc tay Bồ Đề này, tặng em để có thể nhớ đến anh.

Đường Dự như tùy ý chậm rãi nói.

Mi mắt khẽ lay động, Tĩnh An dời tay trái lên đùi, tay phải phủ lên lắc tay trên tay trái.

"Sao thế, sao lại muốn tặng nó cho em?" Thu hết hành động của cô gái vào đáy mắt, con ngươi Đường Dự lóe lên vẻ thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Không có gì đáng giá cả, không cần phải..."

"Vậy à... Hôm đó em đã rời đi." Nghịch ngợm hạt châu trên cổ tay, Tĩnh An không nhìn về phía anh, chỉ tự cắt đứt lời nói của anh.

Lúc này đổi thành tiếng nói Đường Dự tiêu tán, chỉ còn sóng mắt lóe lên. Tĩnh An giương mắt, sau khi dừng một chút lại chuyển mắt vào anh, nghiêm túc nói: "Đường Dự, có thể cho em một chút thời gian không?"

Đường Dự vẫn không nói gì, thu hồi vẻ mặt tươi cười chỉ đạm mạc nhìn lại. Mà giờ khắc này, chỉ có anh tự biết trong lòng đột nhiên dâng lên vui mừng và thấp thỏm, một chút xúc động sớm đã ẩn núp trong thân thể thúc giục anh ôm lấy cô gái, giơ tay lên, ngón tay xoa đôi mắt đang nhìn chăm chú vào anh: "Anh muốn hôn em."

Người đàn ông nhẹ nhàng khẽ nói, bên trong đồng tử sáng ngời, như từng cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ, sóng nước mênh mông.

Cử chỉ vô cùng thân thiết, câu nói thẳng thắn, lông mi Tĩnh An khẽ run lên, đôi mắt cũng lăn tăn tỏa hào quang, cô không né tránh, nhắm hai mắt lại.

Cô gái nhắm mắt lại, viền tai lộ ra màu hồng nhạt, mắt người đàn ông trở nên đen sẫm, buông tay phải, thuận thế chống một bên, cũng vào lúc này anh đến gần hôn cô, nhìn như mềm nhẹ nhưng rất thâm tình dừng trên mí mắt đang nhắm của cô gái.

Sau tiếp xúc ngắn ngủi mà vĩnh hằng, nụ hôn của anh từ khóe mắt cô chậm chạp thối lui, nhưng khoảng cách giữa bọn họ vẫn rất gần.

Chàng trai và cô gái, trán kề trán, chóp mũi chạm vào chóp mũi.

Giờ khắc này bọn họ, như có thể nghe được hô hấp ấm áp mỏng manh của nhau.

"Khải hoàn trở về nhé, Tĩnh An." Anh như nỉ non nói bên bờ môi cô.

******************

Lúc Trần Sâm đến, đã muộn hơn Tĩnh An nghĩ không ít.

"Hôm qua đã chuẩn bị giấy tờ để ra ngoài sẵn hết rồi, nhưng sáng nay tìm hoài vẫn không thấy." Trần Sâm vội vàng, đến lúc này nói chuyện vẫn còn thở gấp: "Sau đó anh cố tìm lại, hóa ra nó được kép trong bóp tiền để ở trên xe, em nói xem có tà môn không?"

Tĩnh An không trả lời câu hỏi của Trần Sâm, nhưng nhẹ nhàng cười một cái, buông mắt xuống chạm vào lắc tay Bồ Đề trên cổ tay.

Cô nghĩ, cảm xúc này như một mớ hỗn loạn rối rắm, lúc cố gắng để ý thì nó càng loạn thành một đoàn, nhưng cảm xúc tự cho là khó giải này lúc bạn không thèm nghĩ đến nữa, thì nó sẽ bùng nổ trào ra, như cảnh trong mơ hư thực đêm đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi