SIÊU MẪU

Editor: Gà

Thấy hai người kia cùng xuất hiện ở đại sảnh Tinh Quang, thân mật ấm áp, đã không phải là chuyện làm người ta kinh ngạc nữa, nhưng có một số ánh mắt ghen tỵ trắng trợn, oán độc nhiều hơn so với hâm mộ, chúc phúc.

"Cái gì mà thực lực thiên phú, câu được Đường tổng thì bây giờ ai cũng có thể có thân phận địa vị giống cô ta thôi..."

"Dáng dấp chỉ như vậy, phải nói trẻ tuổi, chúng ta còn trẻ tuổi hơn cô ta, cũng không biết dùng bản lĩnh ám muội gì, leo lên được ngọn Kim Sơn như vậy, lập tức phất lên thành phượng hoàng rồi..."

"Cô có ghen tỵ cũng vô ích, không phải Đường tổng đã tự mình công bố ngày kết hôn với truyền thông rồi sao? Chẳng lẽ cô cho rằng Đường tổng còn có thể xem trọng cô?"

"Ai biết hôn nhân của bọn họ có thể duy trì bao lâu, hay nói người có tiền không phải đều có một cuộc hôn nhân để đó sao, sau lưng không biết nuôi bao nhiêu tình nhân..."

"Nghe cô nói vậy, sao lại cảm thấy cô muốn làm tình nhân thế?"

"Đừng nói với tôi rằng cô không muốn? Vậy quá giả tạo rồi!"

"..."

"..."

"Hơn nữa, chị Vũ An trông tốt hơn cô ta nhiều, với lại thực lực cũng tuyệt đối không thua cô ta, các cô nói thử xem?"

Trong tiếng phụ họa, tôi chỉ cảm thấy buồn cười và đáng thương cho các cô gái trẻ tuổi ngu ngốc ấy.

Vốn không muốn để ý đến những người vừa mới trưởng thành này, thậm chí còn có một thế hệ người mẫu mới vị thành niên, nhưng không ngờ rằng mình cũng bị liên lụy vào đề tài của các cô ấy.

Tôi không có nghĩa vụ phải dạy dỗ các cô ấy, nhưng có lẽ giờ khắc này đáy lòng cảm thấy quá trào phúng, có mấy lời không quan tâm các cô ấy có nghe hay không, có hiểu hay không, hoặc nhớ hay không, tôi muốn nói cho các cô ấy biết là: "Nếu ngay cả việc tự thấy rõ sự chênh lệch giữa các cô và Tĩnh An cũng không có, các cô... Hoàn toàn không có tư cách bàn luận về cô ấy."

Mà sau khi các cô thấy rõ sự chênh lệch này, các cô có còn tự tin về những gì mà các cô đã nói nữa không?

Có lẽ lời tôi nói quá lạnh lùng, nên đã làm những người mẫu này ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Khi tôi quét về phía các cô ấy thì có người chột dạ dời khỏi ánh mắt tôi, có người lại biểu hiện rõ sự không phục trong đó.

"Có hứng thú, sau khi trở về các cô cố gắng lấy ảnh của mình so với Tĩnh An lúc đầu đi, đúng rồi, còn có thể ghi hình lại bước đi catwalk của mình, đặt bên cạnh video của Tĩnh An để so sánh một chút..."

Tôi ác ý tưởng tượng xem những cô gái có ánh mắt không phục này, làm theo đề nghị so sánh hình và video của bản thân với Tĩnh An của tôi thì lúc đó sẽ có vẻ mặt thế nào?

Ít nhất, rất lâu trước đây, tôi đã từng so sánh như vậy, đến mức hiện nay vẫn không có lòng tin so sánh với người đó.

Tôi đã giảng giải đến mức này, nhìn những gương mặt xinh đẹp và trẻ trung trước mắt, lại nghĩ đến vừa rồi trong lời nói các cô rõ ràng ‘có ý muốn bán mình’, tôi đang suy nghĩ phải dạy bảo các cô đôi lời, lại bị người phía sau gọi tên.

"Đã lâu không gặp, Vũ An."

Giữa chúng tôi tổng cộng chưa gặp mặt được mấy lần, hình như mỗi lần gặp mặt cũng chỉ có thể dùng ‘Đã lâu không gặp’ để mở màn.

"Đúng thế, đã lâu không gặp, Tĩnh An."

Tôi có chút kinh ngạc xoay người, nhìn về phía người không biết đã đứng ở đó bao lâu.

Chẳng qua là so với kinh ngạc của tôi, vẻ mặt những người mẫu khác bên cạnh vô cùng phong phú, tám phần đúng là vì giọng điệu quen thuộc của Tĩnh An kêu tên tôi nên bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đối với người thường xuyên qua lại ở các thành phố lớn trên thế giới, có thể đụng phải người lấy sự nghiệp trong nước làm chủ như tôi, đương nhiên tỷ lệ quá nhỏ, mặc dù chúng tôi đều là người mẫu Tinh Quang.

Vậy mà cho dù đụng phải, ví như vào lúc này, tôi cũng nghĩ rằng chuyện lần trước gặp mặt đã thành một chuyện rất xa xưa và mơ hồ rồi, tôi có thể lấy thân phận bạn bè hoặc đồng nghiệp tiến lên ôn chuyện, nhưng khi tôi thấy cô ấy thì tôi vẫn không dám xung phong đi về phía trước nói một câu ‘Đã lâu không gặp’.

Nhưng không ngờ Tĩnh An sẽ xoay ngược lại, cố ý bắt chuyện với tôi, điều này làm tôi thấy kinh ngạc thì ít mà lúng túng thì nhiều.

"Gần đây bận rộn lắm không?"

Tĩnh An chào hỏi tôi xong cũng không quên cười gật đầu với những người mẫu bên cạnh tôi, làm cho người ta có cảm giác xa cách nhưng đồng thời lại không lộ vẻ lạnh nhạt, thật là một người hoạt bát.

"Không bận lắm, cô..." Vốn muốn khách sáo hỏi lại gần đây cô có bận không, nhưng lúc nói  ‘cô’ thì lập tức nghĩ đến trên báo chí đầy những tin tức về ngày cô và Đường Dự kết hôn, nên đã không hỏi tiếp.

Chuyện kết hôn, cho dù có người chuyên nghiệp sắp xếp, người trong cuộc cũng không quá mức rảnh rỗi.

Nhưng kế tiếp tôi nên nói gì đây, hoặc tiếp tục đề tài gì? Dù sao nói tôi và cô ấy là bạn bè cũng quá không thực tế, cứ thế không có gì để nói.

Cho nên, không nghĩ ra tại sao Tĩnh An phải tự mình đi đến nói chuyện với người không phải là bạn bè của mình, nếu chỉ mỉm cười chào hỏi cũng đỡ hơn tình huống không biết làm sao như bây giờ...

Đúng vậy, không biết làm sao, mặc dù không bì kịp sự sùng bái cuồng nhiệt và hoảng loạn của những người hâm mộ khi nhìn thấy thần tượng, nhưng khi đối mặt với người đứng đầu giới người mẫu trong nước này, hơi luống cuống cũng là điều tất nhiên.

Tĩnh An, với ý nghĩ của riêng mình, dựa vào năng lực bản thân từng bước đi lên đỉnh cao của thế giới.

Tôi âm thầm cảm thán thành công của cô ấy ở trong lòng, cảm thán sự hâm mộ của tôi với cô ấy, nhưng không biết nên nói gì tiếp theo.

"Nếu không bận, có thể bớt chút thời gian đến làm phụ dâu cho tôi không?"

Trong nháy mắt, lúc tôi vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, lời của Tĩnh An làm tôi ngốc lăng, hỏi: "Cái gì?"

"Tôi muốn mời cô làm phụ dâu cho tôi, Vũ An."

Khoảnh khắc cô ấy nhìn tôi mỉm cười nói, ánh mắt vẫn chưa từng mất đi vẻ chân thành, tựa như quen biết đã lâu.

************************

"Chị Vũ An, thì ra chị và Tĩnh An là bạn thân."

"Chị Vũ An, vừa rồi em nói những lời đó, chỉ nói đùa thôi, ngàn vạn lần chị đừng nên tưởng thật, cũng đừng nói cho..."

"Vừa rồi em cũng nói lung tung, chị Vũ An, chị..."

"..."

Nhìn Tĩnh An trở về bên cạnh người đàn ông của cô ấy xong, thì âm thanh ấp úng bên tai tôi lại vang lên.

"Chị Vũ An, chị và chị Tĩnh An là bạn bè, tốt quá, hơn nữa còn làm phụ dâu cho chị Tĩnh An, thực sự làm cho người khác rất hâm mộ."

Tôi nhìn về phía giọng nói hỗn loạn của người mẫu trẻ này, nhận ra đối phương là người duy nhất trong bốn người mẫu không tham dự vào ‘thảo luận’, là một cô gái thanh tú trông sạch sẽ thoải mái.

Tốt quá... Đúng là, rất tốt...

Nếu ngày đó tôi không làm đổ cốc nước, nếu ngày đó tôi không thuận tay giữ cô ấy lại, nếu như...

Như vậy, tôi không biết tôi có còn phần may mắn kết bạn với người mà hôm nay được truyền thông công nhận là truyền kỳ trong giới người mẫu hay không.

Về phần phụ dâu... Tôi không biết tôi có tư cách gì có thể được cô ấy mời làm phụ dâu, là vì quan hệ mỏng manh ấy giữa các bọn tôi sao? Hay vì tôi từng tiết lộ chuyện của Bắc Huyên cho cô ấy biết? Hay tấm màn đen lần đó tôi lựa chọn tin tưởng cô ấy?

Nhưng bất luận thế nào, trong nháy mắt đồng ý lời mời của cô ấy, trong lòng tôi không thể tránh khỏi nâng lên vui sướng và cảm động.

"Cô vì Tĩnh An mới vào ngành người mẫu này phải không?" Mặc kệ ba giọng nữ khác kia nói gì, tôi vẫn chỉ hỏi cô gái thanh tú này.

"Ặc! Sao chị Vũ An biết?"

Nghe thấy thật sự là nguyên nhân này, tôi cười trêu: "Trong số những người mới vào giới người mẫu, không chỉ có một mình cô bị Tĩnh An hấp dẫn đâu."

Tĩnh An thành công, người dân kiêu ngạo.

Điều này làm cô ấy trở thành ánh sáng, khiến vô số bóng dáng theo đuổi.

Ở trong mắt cô gái thanh tú này, tôi thấy được cô ấy sùng bái Tĩnh An và cũng khát vọng một thứ gì đó, nhưng tôi chỉ cười khổ.

Trong những bóng dáng theo đuổi Tĩnh An, hoặc nhiều hoặc ít cũng muốn làm lại thành công của người đó.

Nhưng mà, cái nghề này không phải chỉ có ánh sáng, chỉ có huy hoàng như trong tưởng tượng của các cô. Huống chi, thành công của người đó e rằng sẽ là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể làm lại truyền kỳ ấy được.

*********************

Mà trong truyền kỳ thuộc về Tĩnh An, ngoài sự nghiệp thành công làm người khác rung động ra, còn có một tình yêu đáng ngưỡng mộ.

Có lúc, tình yêu như vậy, đâm vào mắt làm vành mắt người ta chua xót.

Nhưng nghiệm chứng cho tình yêu truyền kỳ này, lại là thời gian chậm rãi sau khi bọn họ kết hôn.

Sau một tuần đồng ý lời mời làm phụ dâu kia, là ngày hai người ấy cử hành hôn lễ.

Lần này nơi cử hành hôn lễ, không chọn ở bờ biển mộng ảo, mà là chọn ở giáo đường thánh khiết, điều này càng làm nghi thức hôn lễ tăng thêm một phần trịnh trọng.

Khi nghe hai người lần lượt đồng ý với đối phương ‘Tôi đồng ý’...

Khi nhìn thấy Đường Dự đeo chiếc nhẫn đại diện cho cả một đời vào ngón tay Tĩnh An...

Khi chú rễ cô dâu trìu mến ôm hôn nhau trong phước lành của mọi người...

Từ lâu tôi đã yêu ai, nhưng trong vầng sáng của tân nhân trước mặt, trái tim tôi rung động.

Tôi hiểu rõ, nhịp tim này không chỉ vì hôn lễ trịnh trọng, càng vì trong mắt hai người kia chỉ có cô và anh.

Nói thật, trước hôm nay, đối với tình yêu của Tĩnh An và Đường Dự, đối với hôn nhân của bọn họ, tôi cũng như rất nhiều khán giả, trong lòng ôm một thái độ bi quan.

Dù sao chuyện cổ tích lãng mạn tốt đẹp như vậy, cũng chỉ có lúc còn trẻ mới tin tưởng, có tuổi rồi thì chuyện cổ tích thật sự chỉ là chuyện cổ tích...

Huống chi tình yêu của hai người này, thậm chí là hôn lễ, truyền thông đưa tin ít đến đáng thương, vô cùng khiêm tốn, trong đó oanh động nhất chẳng qua cũng chỉ là Đường Dự tự mình công khai sắp kết hôn mà thôi.

Điều này khiến tôi chỉ có thể nhìn thấy tình yêu của họ qua vài từ lác đác được báo chí miêu tả, sao có thể nhìn ra được tình yêu của bọn họ ‘thật sự’ ở nơi đâu?

Không có thắc mắc gì về hôn nhân của bọn họ, trong những tin đồn mà tôi rỗi rảnh nghe được, chủ yếu là cảm khái vì Tĩnh An có thể gả vào hào môn, chỉ thế.

Có thể nói có rất nhiều người ngưỡng mộ tình yêu của Tĩnh An, thật ra thì chẳng qua chỉ là ngưỡng mộ cô gả vào hào môn mà thôi.

Mà người trong giới giải trí gả vào hào môn, đạt được hạnh phúc thật sự lại có mấy ai?

Trước đây tôi không nhịn được nói nhỏ đôi câu: "Anh ta yêu cô ư?" Vì nhan sắc của cô, nhất thời mới mẻ, hay chỉ cần một mình cô? "Cô cũng yêu anh ta sao?" Vì thân phận của anh ta, tiền của anh ta, hay chỉ cần duy nhất anh ta?

Không muốn cho Tĩnh An nghe thấy, trong nháy mắt đó, trên mặt của cô ấy tôi thấy được vẻ hạnh phúc ngập tràn: "Có một số việc, chỉ cần tôi và anh ấy hiểu rõ là được."

Rất nhiều rất nhiều năm về sau, tôi từ bức ảnh Đường Dự lấy Tĩnh An làm chủ đề, một chân dung ảnh kéo dài 50 năm, tôi mới sâu sắc nhận ra được tình yêu của hai người bọn họ là một đời giai lão.

Cũng như khi ấy nụ cười trên mặt Tĩnh An, trong nụ cười đó, là hiểu rõ cô ấy và Đường Dự, hiểu rõ tình yêu của bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi