Lẫn trong đám người, Hùng yên lặng đứng tại chỗ, cẩn thận nhìn xem tất cả những gì phát sinh trước mắt, ý nghĩ của Nam Tử Áo Đỏ lúc này làm sao mà Hùng nhìn không ra.
Chỉ thấy lúc này thân thể đám người xung quanh phản ứng vô cùng kịch liệt, đồng thời Hùng cũng bị ảnh hưởng bởi chiêu thức này.
Có lẽ có người không rõ, Nam Tử Áo Đỏ ăn được là Trái Cảm Xúc, mà không phải Trái Con Rối, làm thế nào cũng có thể khống chế động tác của người khác? Thật ra, thứ mà Nam Tử Áo Đỏ khống chế chỉ là tư tưởng hướng đi của người khác mà thôi.
Ví dụ như chiêu thức ‘Khiêu khích’, nó cần đối tượng, giống như người khác đối với ngươi khiêu khích, người này chính là đối tượng.
Tiếp theo, đối tượng phải trong tầm mắt của người bị khiêu khích, chỉ cần tại đối tượng phía trên làm xuống cải biến, người bị khiêu khích tự nhiên sẽ hướng về phương hướng của đối tượng chạy tới.
Tỷ như đem phương hướng của đối tượng xác định là thôn, người bị khiêu khích trong đầu sẽ tự nhiên hiện lên người bình thường để cho hắn ghét, ‘Khiêu khích’ liền tự nhiên có hiệu lực, người bị khiêu khích tự nhiên sẽ hướng về phía trong thôn mà chạy.
Đã biết được năng lực của Trái Cảm Xúc, rất nhanh trên thân thể của Hùng hiệu lực của chiêu thức đang giảm bớt, màu da của hắn cũng bắt đầu hồi phục như bình thường.
Trước đó, lúc Hùng đi nhặt vũ khí, hắn cũng tiện tay cải trang một chút tình trạng cơ thể, ví như đem máu xoa lên khắp nơi trên quần áo, đồng thời cũng làm cho quần áo trở nên tơi tả.
Nhờ vào ngụy trang và số lượng người trong nhóm, Nam Tử Áo Đỏ cũng không có phát hiện được sự thay đổi bất thường của Hùng.
Hai tay của Hùng siết chặt nắm đấm, ngón tay trắng bệch, trong ánh mắt của hắn toát ra một tia kiên cường.
Sau khi kinh lịch qua một trận chiến đấu vừa rồi, trong nội tâm của Hùng cũng dần dần biến hóa.
Lúc này, toàn bộ đội ngũ đã bắt đầu di động, phương hướng chính là lối ra vào duy nhất của khu rừng rậm này.
“Rống...Rống...Rống...Rống...” Trong rừng rậm lại lần nữa vang lên mãnh thú tiếng rống, mặt đất truyền đến cảm giác rung động, kèm theo âm thanh rừng cây sụp đổ.
Trong nháy mắt vô số những con thú bốn chân phá rừng mà ra, tốc độ bọn nó di chuyển sinh ra từng tiếng gió rít gào, hung hăng đụng vào vòng phòng ngự của đội hộ vệ.
.
truyện tiên hiệp hay
“Phanh...Phanh...Phanh...Phanh...” Nhục thể va chạm vào nhau sinh ra tiếng vang để cho lỗ tai của Hùng trong nháy mắt không thông, đám người cấp tốc bị đè ép cùng một chỗ, không có chút nào khoảng cách.
Đối với đám người đã bị năng lực khống chế, chỉ có thể làm con rối thi hành mệnh lệnh, không có chút cố kị nào, cầm lên đao kiếm hướng về phía đàn thú điên cuồng chặt chém.
Động tác quá độ làm cho cánh tay làn da bạo liệt, máu chảy ra đầm đìa, cơ bắp lập tức bị kéo thương.
Một vài người trực tiếp nhảy lên trên đỉnh đầu của dã thú, trực tiếp dùng vũ khí cắm vào, xuyên qua óc, khoang miệng, cuối cùng đâm ra từ giữa cổ họng.
Vô luận là dùng phương thức tấn công nào cũng đều làm cho đàn thú thương tổn cực lớn, hiện tại cả đám người từng trương khuôn mặt dữ tợn, đi kèm đôi mắt màu đỏ máu khiến cho bọn họ so với bọn thú càng thêm đáng sợ.
Hùng từ mới vừa đến cho tới bây giờ, hắn một mực nấp sau một đám con rối, bởi vì tốc độ của bọn hộ vệ quá nhanh nên hắn chỉ có thể ôm chặt một trong số bọn nó, vì bọn họ đã dường như mất đi ý thức nên cũng không quan tâm tới hành động của Hùng.
Nam Tử Áo Đỏ lúc này vị trí thuộc về phía sau, cho nên tình huống của đám người hầu hết nằm trong phạm vi hắn quan sát, tự nhiên là trên đường đi các loại hành vi của Hùng đều bị hắn nhìn ở trong mắt.
Hắn nhìn xem Hùng một thân ốm yếu gầy gò, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra sát cơ, thầm nghĩ trong lòng bí mật của hắn là không cho phép bị tiết lộ.
Đột nhiên, Nam Tử Áo Đỏ bản năng cảm thấy sợ hãi, hai chân ra sức dậm về phía mặt đất, từ đại địa truyền về sức mạnh để cho hắn trong nháy rời rời đi vị trí cũ.
Mang theo kịch liệt cuồng phong tiếng gào, một con hung thú xuất hiện, hình thể của nó phải to gấp hai lần ba con Hung Thú Khổng Lồ phía trước.
Một cái cực lớn bàn chân nện ở vị trí vừa rồi tạo thành một cái hố thật to, một cặp con mắt to màu tím gắt gao nhìn chằm chằm vào Nam Tử Áo Đỏ, cái đuôi không nhanh không chậm đong đưa.
Nam Tử Áo Đỏ hô hấp dồn dập, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, tình huống vừa rồi vô cùng nguy hiểm, nhìn xem dưới thân của con thú này là một đống lớn thi thể bị tách rời.
Vừa rồi đám hộ vệ con rối bên cạnh Nam Tử Áo Đỏ, trong nháy mắt bị con thú này một chân toàn diệt.
[Sức bật cường hãn, thân thể như là sắt thép, tăng thêm trí tuệ có thể ngang hàng với nhân loại, đây thực sự là quái vật!] Nam Tử Áo Đỏ nhìn về phía con hung thú, trong lòng thầm đánh giá.
Cái kia Dã Thú Khổng Lồ lúc này bí mật mang theo một cỗ mùi tanh, tiếp túc hướng về phía Nam Tử Áo Đỏ tập kích.
Động tác vô cùng cương mãnh mang theo một tầng dày cát bụi, chân trước sắc bén trong nháy mắt đã tới trước mặt của Nam Tử Áo Đỏ.
Hắn chỉ kịp đem tay phải ngăn ở trước người, một cỗ cự lực truyền đến đánh bay Nam Tử Áo Đỏ va vào rừng rậm sau lưng, đụng ngã khoảng hơn mười mấy cây đại thụ mới chậm rãi dừng lại, bùn đất bay tán loạn.
Sau pha công kích này, cả hai tay của Nam Tử Áo Đỏ đều đã gãy, con thú khổng lồ lúc này từ bỏ ánh mắt về phía nhân loại vừa bị hắn đánh bay, quay đầu lại hướng về phía chỉ còn mười mấy người còn sống tiến tới.
Trong ánh mắt của nó, đám người vừa rồi chỉ là mấy trăm con bò sát, tùy tiện là có thể tiêu diệt.
Lúc này con thú đã tới trước mặt đám người, chân trước của nó chậm rãi giơ lên.
Nhìn tới cái cảnh này, trong lòng của Hùng từng trận cảm giác bất lực, hắn đã tuyệt vọng, hẳn là phải chết.
"Ầm...Ầm..." Mãnh liệt tiếng nổ từ vị trí bên phải của Hùng truyền đến, đó là phương hướng Nam Tử Áo Đỏ bị đánh bay, động tác của con thú cũng dừng lại.
Lúc con Hung Thú Khổng Lồ này xuất hiện, tất cả các dã thú khác đều đã thần phục, đồng thời bọn nó đều đã chạy ra xa khỏi khu vực chiến đấu.
Tĩnh lặng trong rừng vang lên từng tiếng bước chân, theo âm thanh càng ngày càng gần, hình dáng Nam Tử Áo Đỏ xuất hiện tại trên con đường.
Hai tai của hắn rủ xuống, máu chảy dọc theo bả vai, nhỏ giọt trên mặt đất, sắc mặt của hắn trắng bệch, nhưng trong hai mắt của hắn lại lộ ra nồng nặc hàn ý, con mắt nhìn thẳng cái kia cự thú.
"Cảm xúc – Cường hóa." Nam Tử Áo Đỏ gầm lên một tiếng, gợn sóng lại xuất hiện lần nữa, nhưng mà lần này làn sóng không có khuếch tán ra mà nó tác dụng lên cơ thể chính hắn.
Lúc này toàn bộ chiến lực của Nam Tử Áo Đỏ được triển khai ra.
"Hống...Hống...Hống...Hống..." Nam Tử Áo Đỏ cùng con Hung Thú Khổng Lồ cả hai ngửa mặt lên trời cuồng hống, thân hình đồng thời thấp xuống lấy đà, con mắt như là vực sâu nhìn thẳng vào đối phương, bàn chân cùng móng sau đồng thời phát lực, bùn đất bay lên.
Mang theo cuồng phong kèm theo chiến ý hừng hực, thân thể cả hai hung hăng đụng vào nhau.
Nghe từ rừng rậm chỗ sâu không ngừng truyền đến tiếng nổ, Hùng lúc này đã chạy gần đến lối ra, nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng được thả xuống.
Sờ lên bên hông của mình, Hùng thần sắc càng ngày càng lạnh trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
[Ta muốn các ngươi phải chết!!!]
Trong khoảng thời gian xảy ra đại chiến trong rừng rậm, khu vực phía Nam của hòn đảo khói lửa cũng nổi lên bốn phía.
Trên mặt đất vô số thi thể nhân loại và thi thể bốn chân, dã thú trong rừng rậm đối với hòn đảo này đã phát khởi toàn diện tiến công, máu đã vương vãi khắp mặt đất.
Khoảng cách từ lối vào rừng rậm đến nhà gỗ không xa, Hùng đang yên lặng nhìn xem bên này, trên mặt đất, trên tường đều là dấu vết của bọn thú lưu lại, đồng thời hắn cũng đã phát hiện ra mục tiêu của mình.
Trên thân Est cái áo màu đỏ tay dài đã không còn, hiện tại đang cởi trần, cánh tay trái của hắn đã đứt, trên bụng của hắn có một lỗ thủng lớn, máu chảy không ngừng.
Trái ngược thì Ouest thần sắc rất là bình tĩnh, hai chân đứt gãy, phần lưng cũng có một vết thương nặng chảy máu, nhưng hắn vẫn không kêu rên một tiếng, xem ra hắn vẫn là rất kiên cường.
"Ouest này! Ngươi chết chưa? Chưa chết thì kêu lên một tiếng!" Âm thanh của Est trở nên khàn khàn: "Lần này dựa vào ngươi ta mới sống tiếp được.
Lần sau chơi gái ta sẽ nhường ngươi chơi nhiều hơn một cái, được không? Ha ha ha ha!!!"
Còn chưa có cười xong, Est toàn thân điên cuồng đổ mồ hôi lạnh, lúc nói chuyện hắn động đến vết thương.
Ouest theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời một chút, quay đầu nhìn về phía Est nói: "Nói nhảm cái gì, cả hai chúng ta đều chưa có chết đâu.
Ha ha..."
"Bang...bang...bang...bang...bang..." Đột nhiên, liên tiếp tiếng súng vang lên, thân thể của Est và Ouest ngay lập tức bị đục ra như cái rỗ.
Thần sắc trên mặt hai người rất kinh ngạc, giống như bị vận mệnh chế giễu.
Thời gian, giờ khắc này dường như dừng lại..