Buổi tối tan trường, Thẩm Chiêu Chiêu còn chưa thu dọn đồ đạc xong đã nhìn thấy Thịnh Trử Ý đeo cặp đi ngang qua cô.
Thẩm Chiêu Chiêu thấy vậy, vội vàng nhét hết những thứ còn lại vào cặp sách, mà khoá cũng không kéo lên, vội vàng đuổi theo nói: "Ý Ý, sao anh đi nhanh thế? Đợi em với!!!"
Thịnh Trử Ý không để ý cô.
Thẩm Chiêu Chiêu chạy một mạch đuổi theo anh, nói: “Nghe nói hôm nay có người viết thư tình cho anh?”
"Không biết!” Thịnh Trử Ý nghiêm mặt, nhìn không mấy vui vẻ.
Giọng điệu cũng không khá hơn là bao.
"Người ta viết thư tình cho anh, sao anh lại không biết? Nghe nói nữ sinh viết thư tình cho anh là lớp trưởng lớp 2. Em từng gặp cậu ấy rồi, rất xinh đẹp."
Từ nhỏ, Thẩm Chiêu Chiêu đã biết đối phương rất được hoan nghênh, mỗi ngày ở nhà trẻ đều có các cô bé đứng xếp hàng tặng đồ ăn cho anh.
Khi còn học lớp một tiểu học, có người viết thư tình cho anh.
Bây giờ có nhiều cô gái nhỏ viết thư tình cho anh hơn, thậm chí các chị gái cuối cấp cũng đến lớp để nghe ngóng về anh.
Khi còn học ở nhà trẻ, Thẩm Chiêu Chiêu sẽ tự xưng là vợ nhỏ của anh, không cho phép các cô bé kia đến gần anh, nhưng từ khi vào tiểu học, Thẩm Chiêu Chiêu đã biết vợ nhỏ nghĩa là gì nên không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.
Thịnh Trử Ý: "Không đọc, không biết đó là thư tình.”
"Ách....."
Câu trả lời rất đậm chất Thịnh Trử Ý! ! !
Thẩm Chiêu Chiêu âm thầm đồng cảm với nữ sinh gửi thư tình cho anh trong giây lát, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ anh có hối hận không? Em nghe nói bọn họ đến lớp tìm anh."
Thịnh Trử Ý cau mày nói: "Tại sao anh phải hối hận? Anh không thích cậu ấy."
Nói như vậy cũng rất có lý.
“Vậy anh thích ai?” Thẩm Chiêu Chiêu tiến lên một bước, tiếp tục hỏi.
Thịnh Trử Ý đột nhiên dừng bước, quay người lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Chiêu Chiêu.
Hai người đứng rất gần nhau, khuôn mặt gần như chạm vào nhau.
Thịnh Trử Ý sửng sốt một lát, sau khi tỉnh lại thì lập tức lùi lại một bước.
“Sao vậy?” Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn anh.
“Không có gì!” Thịnh Trử Ý liếc cô một cái, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ quái, nhưng cũng nhanh chóng quên đi hết, tiếp tục đuổi theo hỏi: "Anh còn chưa trả lời em đó? Anh có thích cô gái nào không? Nếu có thì em sẽ giúp anh!"
"Không có!"
"Vậy anh thích mẫu người con gái như thế nào?"
"Không biết!"
"Anh..."
"Thẩm Chiêu Chiêu, em thật ồn ào!" Thịnh Trử Ý không đợi đối phương lại lên tiếng, trực tiếp ngắt lời cô.
“Được rồi!” Thẩm Chiêu Chiêu liền ngậm miệng lại.
Lúc hai người trở về nhà, Thẩm Chiêu Chiêu đang định mở cửa thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Thịnh Trử Ý, nói: "Đúng rồi, Ý Ý, anh giúp em nói với dì Tố Tâm một tiếng, bảo em muốn ăn bánh ngọt dì ấy làm."
"Ha!" Thịnh Trử Ý nhìn cô, cười lạnh: "Em nằm mơ đi!"
"Hả..."
Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt!
Không đợi cô nói tiếp, Thịnh Trử Ý đen mặt mở cửa nhà bên cạnh, bước vào rồi đóng sầm cửa nhà anh trước mặt cô.
Thẩm Chiêu Chiêu càng ngày càng cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ quái!
Cô không đắc tội với anh mà, đúng không?
Tên này chắc uống lộn thuốc, đang êm đẹp thì tự dưng tức giận làm gì?
Thẩm Chiêu Chiêu chẳng thể hiểu nổi.
Người nào đó thật sự càng ngày càng trở nên vô lý.
Hừ, không giúp thì không giúp, lát nữa cô sẽ nói với dì Tố Tâm.