Nam bác sĩ trẻ tuổi nhìn anh một cái, cũng rất có ấn tượng với anh.
Dù sao thì, cậu nhóc có dáng dấp đẹp trai như vậy không nhiều, rất dễ khiến người ta nhớ kỹ.
"Không cần phải gấp.” Anh ấy nói: "Cô bé bị viêm dạ dày, ở nhà chắc chắn đã ăn đồ lạnh không ít đúng không? Cũng không phải vấn đề gì lớn, về nhà hãy chú ý hơn, lần sau ăn ít một chút là được rồi."
Anh ấy đã kiểm tra vài lần, tất cả đều xuất phát từ chứng háu ăn, dẫn đến ảnh hưởng xấu đến dạ dày.
“Anh bác sĩ, em không cần uống thuốc sao?” Thẩm Chiêu Chiêu hỏi.
"Không cần uống thuốc, về nhà uống nhiều nước nóng một chút, nếu bụng còn đau thì có thể dùng khăn nóng hoặc là túi chườm nóng chườm nóng một chút. Hai ngày này nên ăn thanh đạm, đồ lạnh thì tạm thời không được ăn."
"Em biết rồi, cảm ơn anh trai." Nghe nói mình không cần uống thuốc, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe nói không được ăn đồ lạnh, mặt cô lại không khỏi xụ xuống.
Thịnh Trử Ý nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, nói với bác sĩ: “Cho em ấy uống thuốc đi ạ!” Kẻo lần sau cô sẽ quên mất.
"Em không muốn uống thuốc!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức nói.
“Vậy lần sau em lén ăn thì sao?”
Thẩm Chiêu Chiêu kéo tay áo anh, mở to mắt nhìn anh: “Em hứa sẽ không bao giờ lén ăn nữa, từ nay về sau, mỗi ngày chỉ ăn một cây kem thôi, được không?"
"Hai đứa là anh em phải không? Tình cảm thật tốt!" Nam bác sĩ trẻ tuổi cười nói.
"Không phải." Hai người đồng thanh, sau đó nhìn nhau.
“Vậy các em là?” Nam bác sĩ có hứng thú nhìn hai người.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn Thịnh Trử Ý: "Bọn em là... hàng xóm, cùng nhau lớn lên.”
“Thì ra là thanh mai trúc mã.” Nam bác sĩ cười cười nói: “Được rồi, lần này anh sẽ không kê đơn thuốc cho em, tuy nhiên, thực sự cần ăn ít đồ lạnh hơn, nhất là cô bé."
Khi Tần Tố Tâm đến bệnh viện, hai người đã khám xong.
Biết Thẩm Chiêu Chiêu không sao, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Chiêu Chiêu đến muộn hơn Tần Tố Tâm một bước, sau khi biết Thẩm Chiêu Chiêu bị đau bụng và đến bệnh viện vì ăn quá nhiều kem, bà không khỏi mắng con gái. "Không đúng, tủ lạnh đã bị mẹ khoá rồi mà? Con lấy kem ở đâu ra vậy?"
Mẹ Chiêu Chiêu vừa nói lời này, Thẩm Chiêu Chiêu cùng ba Chiêu Chiêu vừa mới chạy đến đều cảm thấy da đầu tê rần, hai cha con không hẹn mà lộ ra biểu lộ chột dạ.
Ngay lúc Thẩm Chiêu Chiêu đang do dự không biết nên phản bội ba mình hay tiểu trúc mã của mình thì nghe thấy Thịnh Trử Ý nói: "Dì Nhiễm, con mua cho Chiêu Chiêu."
Hai cha con cùng nhau thở dài một hơi.
Ba Chiêu Chiêu cảm kích nhìn Thịnh Trử Ý, cậu nhóc có tiền đồ, nhân tình này ông sẽ nhớ kỹ.
Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng nói: “Bởi vì con thi đỗ vào trại huấn luyện nên Ý Ý mới mời con ăn kem. Con ăn không nhiều, chỉ ăn hai cái thôi.”
Mẹ Chiêu Chiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cô: "Hai cái còn không phải là nhiều à? Xem ra quyết định khoá cửa tủ lạnh là rất đúng đắn, lần sau xem con có tham ăn hay không!"
Thẩm Chiêu Chiêu: ...
Sau khi biết Thịnh Trử Ý mua kem cho cô, Tần Tố Tâm cũng phê bình con trai mình một trận.
"Dì Tố Tâm, dì đừng mắng Ý Ý nữa, đều là do con muốn ăn." Khiến Thịnh Trử Ý bị mắng, cô cảm thấy rất có lỗi.
Tất nhiên, nguyên nhân chính vẫn là cô sợ sau này Ý Ý sẽ không mua cho cô nữa!
Tần Tố Tâm: "Thằng bé là anh trai, không chăm sóc tốt cho em gái là lỗi của thằng bé!”
Thịnh Trử Ý: Đúng đúng đúng, đều là lỗi của anh!
Không quan trọng, dù sao thì anh cũng ở đây để nhận trách nhiệm.