Thẩm Chiêu Chiêu: What?
Đây không phải là đang bắt cô ở lại đến cuối cùng chứ?
Thẩm Chiêu Chiêu đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.
"Chiêu Chiêu, cậu đi đâu vậy?" Hạ Miêu ở phía sau hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ muốn quay về ngủ!"
"Hả? Nhưng tiết học sắp bắt đầu rồi!" Hạ Miêu nhắc nhở cô.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Không phải là trực tiếp thăng cấp sao? Chẳng phải học sinh thăng cấp nên có chút đặc quyền sao?"
Mệt rồi, muốn làm gì thì làm!
Hạ Miêu hâm mộ nhìn cô.
Điểm cao nên tùy hứng!
Hai mươi người sẽ bị loại ở lần đánh giá thứ ba, mọi người càng ngày càng trở nên chăm chỉ hơn.
Vì không còn lập nhóm nữa, Hạ Miêu và những người khác cũng không tiện nhờ Thịnh Trử Ý giảng bài, chỉ có thể tự mình cố gắng.
Mỗi ngày mọi người đều ở trong phòng học đến khuya mới về, ngoại trừ Thẩm Chiêu Chiêu. Trong khi mọi người đều nỗ lực chăm chỉ thì cô lại nỗ lực lười biếng.
Dù sao cũng không bị loại được, cô cần phải ăn và ngủ.
Rất nhanh, kỳ thi đánh giá thứ ba kết thúc, Hạ Miêu cùng ba nữ sinh khác trong ký túc xá đều bị loại.
Mấy cô gái thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
"Chiêu Chiêu..." Hạ Miêu nhìn cô, có chút do dự, "Ba tớ nói, sống nhất định phải có kế hoạch, không thể cứ nằm im như vậy được, hiện tại chúng ta nên cố gắng chăm chỉ."
Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ có mà, tớ có mà! Tớ đã hoạch định xong, để ba nuôi tớ đến khi tớ hai mươi tuổi, sau đó để chồng nuôi tớ đến khi tớ sáu mươi tuổi, rồi để con trai nuôi tớ đến khi tớ tám mươi tuổi. Không sao cả, tớ vẫn có thể để cháu trai nuôi tớ đến khi tớ trăm tuổi."
Hạ Miêu sửng sốt:...
Như vậy mà được sao?
Tuy nhiên, Hạ Miêu lại lo âu nhìn cô nói: “Nếu không tìm được chồng thì sao?”
Cái gì?
Thẩm Chiêu Chiêu giật mình nói: "Hẳn là... không có khả năng?"
Hạ Miêu nắm tay cô nói: "Tớ cảm thấy cậu rất thông minh, cũng rất có thiên phú, nếu như cố gắng, không cần phải dựa vào người khác thì cậu vẫn có thể làm được. Thẩm Chiêu Chiêu, cố lên! Cậu là người duy nhất còn lại trong ký túc xá của chúng ta, cậu phải đại diện cho ký túc xá của chúng ta tham gia cuộc thi."
Hạ Miêu nói xong liền ôm Thẩm Chiêu Chiêu, sau đó kéo vali cùng ba mẹ rời đi.
Trong ký túc xá có tám cô gái, hiện tại chỉ còn lại Thẩm Chiêu Chiêu.
Nhìn ký túc xá trống rỗng, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy rất khó chịu.
Cô cảm thấy ở một mình buồn chán nên dứt khoát đi vào lớp.
"Cậu sao thế?" Thấy tâm trạng cô không cao, Hứa Tư Ngôn không khỏi hỏi.
Ngay cả Thịnh Trử Ý cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trong số mười người còn lại, ngoài Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý, Hứa Tư Ngôn cũng đã vượt qua kỳ thi thứ ba.
“Mọi người đều đã rời đi rồi.” Thẩm Chiêu Chiêu đi tới, ngồi xuống bên cạnh hai người. Nhìn quanh phòng học, căn phòng ban đầu đầy người, giờ chỉ còn lại vài người.
Cô thực sự không hiểu tại sao lại đưa ra quy tắc loại trừ như vậy.
Tại sao mọi người không thể ở cùng nhau đến cuối cùng rồi rời đi?
Hứa Tư Ngôn giúp cô giải thích: "Thầy Trần làm điều này để kích thích tinh thần cạnh tranh của mọi người. Chỉ khi mọi người có cảm giác nguy cơ, họ mới có thể nghiêm túc nghe giảng hơn, học tập chăm chỉ hơn."
Bởi vì không muốn bị loại, không muốn bị người khác vượt mặt, mọi người cũng chỉ có thể liều mạng cố gắng.
Đương nhiên, Thẩm Chiêu Chiêu sẽ không có nhận thức này.
"Được rồi, đã ở lại rồi nên chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé. Tớ hy vọng ba người chúng ta cuối cùng có thể đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi." Hứa Tư Ngôn cười với cô, cũng động viên cho chính mình và cô.
Thẩm Chiêu Chiêu: “Được thôi!” Đã ở lại đến bây giờ. Nếu cuối cùng không thể tham gia cuộc thi, chẳng phải việc cô ở lại một tháng này là uổng phí sao?
Vậy phải đi thôi!
Cô nhất định phải có một trong năm suất, nếu không sẽ lỗ rất to!