SIÊU NGỌT! SAU KHI ĐƯỢC BẠN TRAI TRÚC MÃ CHIỀU CHUỘNG

Địa điểm của cuộc thi này là ở Lâm Thành và thành phố S. Sáng sớm hôm sau, mọi người lên xe buýt đến địa điểm thi đấu.

 

"Cậu đã đến thành phố S chưa?" Hứa Tư Ngôn ngồi trên xe hỏi Thẩm Chiêu Chiêu.

 

"Vẫn chưa!" Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu.

 

"Tớ đã từng đến rồi, tớ nhớ đồ ăn vặt ở đó cực kỳ ngon, ở đó có rất nhiều người xếp hàng ăn cháo đường." Hứa Tư Ngôn hào hứng nói.

 

"Thật sao?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghe có đồ ăn thì lập tức sáng mắt lên: "Tớ cũng rất muốn ăn! Không biết sau khi thi xong chủ nhiệm lớp có thể dẫn chúng ta đi ăn không."

 

"Tớ cảm thấy có thể, hay là thi xong chúng ta thử tìm thầy ấy xem?" Hứa Tư Ngôn đề nghị.

 

Một tháng ở chung đã khiến mối quan hệ của họ với lão Trần trở nên thân thiết hơn rất nhiều, cũng thân thiện với nhau hơn trước.

 

Nếu là trước kia, bọn họ cũng không dám tìm đối phương đưa yêu cầu như vậy.

 

"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!" Cuộc thi còn chưa bắt đầu, Thẩm Chiêu Chiêu đã nghĩ tới đồ ăn ở thành phố S.

 

Nhìn thấy hai người trò chuyện sôi nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Trử Ý không khỏi đen lại, anh nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Em không say xe à?"

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên thay đổi.

 

Hỏng bét, cô lại quên mất một điều quan trọng như vậy.



 

Cô cúi mặt nói: "Phải làm sao đây? Nếu em bị say xe nặng thì có ảnh hưởng đến cuộc thi không?"

 

"Đây!" Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, sau đó lấy bình nước trong túi cùng một viên thuốc màu trắng đưa cho cô.

 

“Đây là cái gì?” Thẩm Chiêu Chiêu khó hiểu nhìn viên thuốc trong tay anh.

 

Thịnh Trử Ý nói: “Anh đã chuẩn bị thuốc say tàu xe cho em rồi.” Anh biết cô sẽ không nhớ.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghe vậy vui mừng khôn xiết, lập tức vui vẻ nhận lấy thuốc, nói: "Cảm ơn Ý Ý, anh đúng là vị cứu tinh vĩ đại của em. Không có anh thì em phải làm sao đây?" Nói xong, cô uống thuốc say xe và nước.

 

Thịnh Trử Ý thờ ơ với cái rắm cầu vồng của Thẩm Chiêu Chiêu, trong lòng không có chút xao động.

 

Ồ, lúc hữu dụng thì là Ý Ý, lúc vô dụng thì là Thịnh Trử Ý.

 

"Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân." Cách ứng xử này đã giúp cô hiểu rõ ràng.

 

"Quan hệ của hai người các cậu thật tốt!" Hứa Tư Ngôn cười cười nhìn hai người, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn Thịnh Trử Ý, sau đó mỉm cười nói: "Đúng vậy, bọn tớ đã quen nhau từ khi còn trong bụng mẹ, vài chục năm quen biết, quan hệ của bọn tớ đương nhiên rất tốt, phải không Ý Ý?"

 

Thịnh Trử Ý: "Ngậm miệng, đi ngủ đi!”

 

“Ồ!” Thẩm Chiêu Chiêu đưa nước cho anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

 



Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

Có lẽ vì uống thuốc nên Thẩm Chiêu Chiêu nhanh chóng buồn ngủ, cái đầu nhỏ giật giật từng chút một.

 

Thịnh Trử Ý lặng lẽ xê dịch đến bên cạnh cô, để cô có thể dựa vào mình ngủ thoải mái hơn. Thẩm Chiêu Chiêu cảm nhận được anh đến gần, liền tựa mặt lên vai anh, vô thức dụi đầu vào vai anh, cuối cùng ngủ ngon lành.

 

Để không đánh thức đối phương, Thịnh Trử Ý ngồi thẳng suốt chuyến đi.

 

Kết quả cuộc thi được công bố ngay trong ngày.

 

Đúng như dự đoán, Thịnh Trử Ý đã giành được giải nhất trong cuộc thi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu cũng đoạt giải, nhưng cô lại đoạt giải ba.

 

Đối với người chỉ học vài tháng đã thi như cô mà nói, đây là niềm an ủi không nhỏ.

 

Cuối cùng cũng không phí công chăm chỉ học tập.

 

Thẩm Chiêu Chiêu đi ra khỏi địa điểm thi đấu, chặn đường Chu Tuấn Minh, nói: "Xin lỗi đi!"

 

"Xin lỗi cái gì?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu bắt chước hành vi trước đó của đối phương, nâng cằm nhìn cậu ta: "Đương nhiên là bởi vì trước đó cậu nghi ngờ bọn tớ dựa vào quan hệ mới có thể ở lại, xin lỗi bọn tớ đi."

 

Bọn họ đã chứng minh được thực lực của bản thân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi