SIÊU SAO YÊU ĐẠI THÚC

Thời tiết mấy ngày nay thật kì quái, mới giây trước còn đang mưa to, giây sau đã nắng cực, lâu lâu còn nửa mưa nửa nắng.

Tuy không phải cuối tuần, nhưng vẫn có rất nhiều trong quán, nghe một chút nhạc, đọc sách, hoặc là chơi máy tính, thưởng thức cà phê, nhìn ngắm tốp năm tốp ba người đi đường ngoài cửa sổ.

Mây đen bắt đầu kéo đến ngoài cửa sổ, cây cối ven đường bị gió thổi mạnh đến mức muốn gãy ngang, ngẫu nhiên sẽ có người cầm dù vội vàng ghé vào quán, ánh đèn màu vàng cam ấm áp trong quán tỏa ra hương vị ấm áp, xua tan cái lạnh và ẩm ướt.

Vị khách vừa mới đến chưa kịp thưởng thức ly cà phê ấm áp, bên tai đã vang lên âm thanh trong trẻo của đàn dương cầm, nhìn đến nơi phát ra tiếng, một người đàn ông dịu dang ngồi bên phím đàn dương cầm, say sưa chơi bản nhạc Kiss the rain rất hợp tình hình...

Đàn ông khi tập trung thường rất quyến rũ, ngón tay thon dài sạch sẽ khiêu vũ trên phím đàn, thì ra biểu diễn không phải chỉ để nghe, mà còn có thể thưởng thức như một tác phẩm nghệ thuât...

Xong một bài, khách trong quán không hẹn mà cùng nhau vỗ tay, người đàn ông chơi đàn đứng lên hướng khách hàng cúi người cảm tạ.

"Nhìn không ra ông còn biết chơi dương cầm đó!" Quả tóc ngắn này là do Đường Văn Bác ban tặng, Tiểu Chí bĩu môi, lấy cớ đó mà uống cà phê miễn phí ở quán, khó trách Thần Dật kiêu ngạo như vậy mà lại thích ông già này, không mạnh mẽ như người trẻ tuổi, nhưng lại có rất nhiều bí mật ẩn tàng. Đàn ông mà luôn cười dịu dàng như vậy thật ra rất dễ hấp dẫn người khác.

"Làm sao có thể nhận biết được một người biết đánh dương cầm? Năng lực lợi hại như thế Tiểu Chí dạy cho tôi đi." Ngồi xuống đối diện Tiểu Chí, Đường Văn BÁc mỉm cười hỏi.

"Hừ..." Bị Đường Văn Bác nhưng không trả lời được, Tiểu Chí bĩu môi, tiếp tục uống cà phê miễn phí của mình.

Mấy ngày nay, quán cà phê của Đường Văn Bác càng ngày càng đông, ngoại trừ Elvis thường xuyên đến đây, Tiểu Chí trước đây không thích anh cũng đến đây lấy lý do "Ông xẻn tóc tui" hết ăn rồi uống. Kiều lâu lâu cũng sẽ tới thưởng thức cà phê, viết bài hát, chơi đàn, cùng anh nói chuyện về văn học.

Tuy rằng chuyện bị thương lần đó Kiều cũng đến thăm, nhưng hắn cũng rất thông minh, cũng rất để tâm, chưa từng hỏi Đường Văn Bác điều gì. Kiều là người thong minh, thông minh nên biết rằng hắn và Đường Văn Bác không có hy vọng, cho nên hắn trực tiếp buông tay, lựa chọn làm bạn với Đường Văn Bác.

Về phần Tiểu Chí, công tử nhà giàu này không cần đi làm, có rất nhiều thời gian rảnh tới quán chơi. Cũng chẳng biết Tiểu Chí từ đâu mà biết được Đường Văn Bác mở quán cà phê, dường như mỗi ngày đều tới ăn chùa uống chùa. Đường Văn Bác nghĩ thầm, chẳng lẽ Tiểu Chí muốn trả thù anh, cho nên muốn ăn quán anh đến phá sản?

Nhưng nếu anh thật sự phá sản, không chừng lúc đó Tiểu Chí cũng béo núc ních rồi.

Trận mưa bên ngoài không có xu thế dừng lại, dưới ngọn đèn vàng, anh gục xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ. Một chiếc xe màu đen có rèm chậm rãi dừng ở ven đường, tài xế giương ô mở cửa xe, một thân quần áo thoải mái màu xám không có logo, thanh niên anh tuấn nhưng lạnh lùng từ trên xe bước xuống, nhanh chóng vào quán cà phê.

Đường Văn Bác đúng lúc rời bàn Tiểu Chí, đi ngang qua cửa ra vào thì Elvis cũng vừa lúc tiến vào.

"Cà phê Brazil?" Đường Văn Bác cười hỏi

"Ừm." Elvis mỉm cười gật đầu, không biết là vì không khí ấm áp trong phòng, hay là vì thanh âm của người đàn ông đối diện, hàn khí trên người Elvis dần tán đi.

Tiểu Chí ngồi bên cửa sổ nhìn Đường Văn Bác và người đàn ông vừa mới bước vào kia không khỏi bĩu môi. Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người đàn ông lạnh như băng đó, cũng không phải là lần đầu tiên thấy Đường Văn Bác ngồi cùng một chỗ với anh ta.

Rõ ràng là Đường Văn Bác cùng với người đàn ông kia biết nhau, nhưng nhìn sơ là không biết luôn á. Đường Văn Bác quen biết rất nhiều người, mà người này so với người kia còn ghê hơn.

Trong lòng Tiểu Chí có chút khó chịu, mỗi lần cái người kia tới Đường Văn Bác đều chủ động đi qua, đúng là rất đáng để hoài nghi, nhưng nếu thằng chó Thần Dật kia đội mũ xanh thì coi như là chuyện tốt.

"Mưa như này chưa tạnh được đâu." Elvis thản nhiên nói.

Đường Văn Bác nhìn trận mưa không ngừng ngoài cửa sổ, một bên cúi đầu nhìn đồng hồ.

Elvis thấy thế lập tức nói "Đường Lăng sắp tan học rồi, trời mưa lớn như vậy, anh không tiện lái xe một mình đến đó, không thì đi chung với em nhé? Lâu rồi em không gặp con bé."

"Đường Lăng đi học rồi, con bé đã quen với trường lớp chưa?" Không chờ Đường Văn Bác trả lời, Elvis tiếp tục hỏi chuyện Đường Lăng.

Anh cười, bảo "Mới hai ngày đầu đi học con bé khóc quá trời, buổi sáng đưa nó đến trường, con bé liền ôm chặt chân anh không buông, vài ngày sau quen bạn rồi thì không còn quậy nữa."

Dù sao cũng là con mình, lúc Đường Văn Bác nói về con gái, trong mắt luôn tản ra sự yêu chiều."Con bé ở với Thần Dật có tốt không?" Elvis mỉm cười hỏi.

Đường Văn Bác không nhìn ra điều không thích hợp trong mắt đối phương, giống như Elvis chỉ thuận miệng hỏi một chút, không có ý đồ gì.

"Hoàn hảo." Đường Văn Bác gật đầu, tuy rằng chuyện đã qua, nhưng Đường Văn Bác vẫn không muốn nói về Thần Dật với Elvis, cảm thấy có chút là lạ, có lẽ anh hơi mẫn cảm rồi.

Elvis tùy tay cầm lấy tờ báo lật lật, một bên xem, một bên nói "Thằng đó đi Mỹ phát triển à, scandal nhiều ghê." Elvis ngẩng đầu nhìn Đường Văn Bác, nói giỡn "Anh không lo nó ở bên ngoài làm bậy sao?"

Đường Văn Bác đã sớm đọc scandal trên báo về Thần Dật, không phải là nữ diễn viên, mà là siêu mẫu, không phải tán tỉnh lẫn nhau, mà là ở quán bar ôm nhau.

Nói thật, lúc nhìn thấy hình Thần Dật và phụ nữ khác ở cùng một chỗ, trong lòng anh hơi không thoải mái, nói trắng ra là khó chịu. Nếu một chút cảm giác đều không có, vậy chứng minh rằng anh căn bản không thương Thần Dật.

Nhưng scandal của siêu sao với đám paparazzi này Đường Văn Bác ít nhiều gì cũng biết một chút, mặc kệ khó chịu trong lòng, Đường Văn Bác cũng không thực sự để bụng.

Anh biết Thần Dật không phải loại người đứng núi này trông núi nọ, làm càn các kiểu.

Đối mặt với vấn đề Elvis lấy ra giỡn, Đường Văn Bác cũng vui đùa trả lời lại "Lo chứ."

"Nó có gọi điện cho anh giải thích không?" Đem báo đặt lên bàn, Elvis cười nói.

Cả một trang báo đều là scandal của Thần Dật, ảnh chụp rất lớn, tiêu đề cũng rất kích thích.Đường Văn Bác quét mắt tờ báo đặt trên bàn, thở dài "Không chừng anh sắp độc thân rồi."

Mặc dù Thần Dật mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng thật ra không có đề cập gì tới scandal với Đường Văn Bác.

Elvis cười "Nếu anh không có chỗ nào để đi, lúc nào em cũng mở rộng vòng tay với anh. Nếu một ngày nào đó anh gặp được người thương, anh rời đi lúc nào cũng được, em sẽ không... ép buộc anh nữa."

"Elvis..." Đường Văn Bác cười khổ "Không cần nói như thể anh tuyệt tình đến vậy."

Elvis cười không nói, nhìn một hướng khác mà nói, tới bây giờ Đường Văn Bác luôn nhẫn tâm tuyệt tình với hắn.

Hàn huyên được một lúc, Đường Văn Bác ngồi xe Elvis đi đón Đường Lăng, chú cháu đã lâu không gặp liền chơi tới quên trời quên đất. Lúc Đường Văn Bác không để ý thì Đường Lăng đã hẹn Elvis cuối tuần đi bơi rồi. Đường Văn Bác căn bản không kịp ngăn lại chỉ có thể nhìn Elvis đạt được mong muốn của mình, lộ ra bất đắc dĩ biểu tình.

"Ngày mai chú đến đón con nha." Mang hai cha con về đến cửa nhà, trên mặt Elvis tràn đầy ý cười.

Đường Văn Bác nhíu mày, ôm Đường Lăng nói "Thưa chú về đi con."

"Chào chú ạ."

Buổi tối sau khi dỗ Đường Lăng ngủ, Đường Văn Bác lúc trở về phòng liền nhận được điện thoại của Thần Dật.

Nội dung vẫn như cũ "Có nhớ em hong? Em nhớ anh quá chời lun...", "Thằng em cầm thú của anh hôm nay lại quấy rầy anh đúng hem?", "Văn Bác, hôm nay anh ở đâu làm gì, cùng Đường Lăng mua cái gì?", thời gian đã qua gần nửa tiếng.

Đường Văn Bác không giỏi nói chuyện, đa phần là nghe Thần Dật kể lể chuyện vui ở đầu dây bên kia. Nhưng lúc Đường Văn Bác kể cho Thần Dật nghe về một số khách hàng thường đến quán, anh như nghe được một trận nghiến răng ở phía bên kia.

"Mấy thằng đó thừa dịp em không ở... hừ, em mà về là chọc mù mắt tụi nó, đánh gảy chân tụi nó..."

Nghe Thần Dật mắng chửi như thế, anh không nhìn được cười khẽ.

Chiều nay Elvis có nói với anh về scandal của Thần Dật, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến Đường Văn Bác, nhiều lân anh nhịn không được muốn hỏi Thần Dật.

Nhưng vừa nghe thấy Thần Dật đáng yêu mắng chửi như vậy, Đường Văn Bác lại cảm thấy anh đã quá mức nhạy cảm rồi.

"Haiz, mà nói đi nói lại, nếu em không rời anh thì mấy thằng tâm thuật bất chính đó sao có cơ hội mà lẻn vào..." Sau khi mắng vài câu, Thần Dật có vẻ tự trách.

Một người khi phải đối mặt với lúc lựa chọn, nhất định phải hy sinh điều còn lại.

"Nghe như tôi rất được hoan nghênh thì phải." Anh đùa giỡn.

"Đừng có mà tự kỷ, nghe không, trừ em ra không ai thèm anh đâu, cho nên á, anh phải ngoan ngoãn ở bên em nè!" Đôi khi dìm lẫn nhau cũng là một loại phương thức tán tỉnh.

"Vậy à? Ngày mai tôi với Elvis đi bơi á." Đường Văn Bác không phải là đang kích thích Thần Dật, trên thực tế chỉ vì không muốn cho đối phương lo lắng, nên anh chỉ muốn báo cho Thần Dật một tiếng.

"Cái gì? Vậy chẳng lẽ anh phải mặc quần bơi à? Thằng Elvis háo sắc kia quả nhiên tâm thuật bất chính, không được, giờ em muốn cho người mua cho anh bộ đồ lặn, không thể cho thằng chó đó chiếm tiện nghi..."

Mà Thần Dật cũng sẽ không vì Đường Văn Bác và Elvis lui tới mà phát hỏa hay chửi rủa, cậu tin Đường Văn Bác, cậu là người đàn ông của Đường Văn Bác mà, một người lòng dạ rộng lượng, hiền lành hiểu chuyện, đáng để dựa vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi