SIÊU THỊ CỦA TÔI THÔNG KIM CỔ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Giọng nói của người phụ nữ kia không nhỏ, mấy người chung quanh đều nghe được nhất thanh nhị sở. Một vài người xung quanh nhăn mặt không tán thành: Lời này thật sự quá tru tâm.

Mọi người thận trọng nhìn Vân Sơ, tự hỏi liệu cô có nghe thấy không. Cô gái này nhìn nhu nhu nhược nhược, nếu như nghe được người khác nói mình như vậy, chỉ sợ sẽ cảm thấy cực kỳ thương tâm đi.

Vân Sơ tự nhiên là nghe được, ông nội Ngô đứng bên cạnh cô cũng nghe được nhất thanh nhị sở. Ông hung hăng trợn mắt nhìn người phụ nữ đang nói. Người phụ nữ kia biết lời mình nói hơi quá đáng, lại bị ông nội Ngô trừng mắt, trong lòng cũng thấy không yên. Bà không phục trợn mắt nhìn lại ông nội Ngô, thấy không còn náo nhiệt để xem, liền một mình xám xịt rời khỏi đám người trở về nhà.

Thấy người phụ nữ kia rời đi, ông nội Ngô quay đầu nhìn Vân Sơ, dịu dàng an ủi: "Tiểu Sơ, cháu đừng nghe những người đó nói bậy. Tam cô lục bà cả ngày nhàn rỗi không có việc làm, chỉ biết đi huyên thuyên, cháu cũng đừng để trong lòng".

Vân Sơ tự nhiên là để trong lòng. Chẳng qua cô không phải là người thích ầm ĩ với người khác trước công chúng. Vốn cô muốn đâm lại vài câu, diễn đàn le quý đôn, thế nhưng trước khi cô kịp nghĩ ra câu phản kích thì bác gái kia đã rời đi rồi. Vân Sơ ở trong lòng ảo não không thôi, phản ứng của cô thật sự quá chậm, làm bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chế giễu lại.

Thấy Vân Sơ vội vàng chào hỏi người lắp đặt, ông nội Ngô rất có ánh mắt xoay người trở về nhà. Vân Sơ không quan tâm đến đám đông bên ngoài siêu thị. Sau khi chào hỏi những người lắp đặt, cô đến cửa hàng cơm ở đầu phố để gọi đồ ăn.

Thang máy không thể lắp xong nhanh như vậy. Mắt thấy trời sắp tối rồi, Vân Sơ với tư cách là chủ nhà, đương nhiên phải chịu trách nhiệm bữa tối cho công nhân lắp đặt.

Trù nghệ của Vân Sơ, nấu một hai món tự lấp đầy bụng mình còn được. Chứ muốn lấy ra để chiêu đãi người khác, thực sự là không thể lên bàn. Cũng may cô là người tự hiểu lấy mình, cho nên trực tiếp tới tiệm cơm đặt thức ăn cho mọi người.

Ở Thanh thành, nếu như không phải ngày cuối tuần hay nghỉ lễ, sẽ có rất ít người đi ăn ngoài tiệm. Vì vậy chủ tiệm cơm nhanh chóng giao đồ ăn tới cho Vân Sơ. Vân Sơ từ trong tiệm di chuyển mấy chiếc ghế nhựa ra, rồi gọi bọn họ: "Mọi người nghỉ ngơi trước, ăn cơm đã rồi lại làm".

Bận hơn nửa ngày, những người lắp đặt thực sự thấy đói, cho nên họ cũng không khách khí với cô. Sau khi bò xuống từ giàn giáo và rửa tay, mỗi người bưng một hộp cơm ngồi xổm sang một bên, sau đó há miệng ăn từng ngụm cơm lớn.

Nhìn vào kết cấu thép lên tầng hai, Vân Sơ hỏi người thợ dẫn đầu: "Nhìn tiến độ này, thang máy có thể lắp xong trong hôm nay không?".

Công nhân dẫn đầu vừa nuốt thức ăn vừa trả lời cô: "Hôm nay không được, cả khi chúng tôi làm thêm giờ thì phải thêm nửa buổi sáng ngày mai mới làm xong".

Sợ Vân Sơ cảm thấy tiến độ quá chậm, công nhân dẫn đầu cười giải thích: "Thang máy này không phải thứ bình thường. Làm nhanh không được, cũng gấp không được. Dù sao, ưu tiên hàng đầu của chúng tôi là đảm bảo an toàn cho khách hàng. Ngày mai sau khi lắp xong, chúng tôi còn phải chạy một vài lần để đảm bảo rằng không có vấn đề gì, sau đó mới dám để cho cô sử dụng".

Vân Sơ liên tục gật đầu, lắp thang máy xác thực không được bất cẩn: "Đây là nên, là nên vậy".

Nếu thang máy trong hôm nay không lắp xong, vậy nên an bài các công nhân ở chỗ nào?

Vân Sơ nghĩ đến vấn đề này, trực tiếp hỏi: "Vậy đêm nay mọi người ngủ nghỉ ở đâu?".

Một cô gái sống một mình như Vân Sơ, là vạn vạn không dám lưu mấy người đàn ông to lớn ở lại trong nhà.

Sợ cô hiểu lầm, công nhân dẫn đầu vội vàng giải thích: "Cô không cần phải lo lắng về chỗ ở, chúng tôi chỉ cần tùy tiện tìm một cái khách sạn ở lại qua đêm là được rồi".

Nghĩ rằng Vân Sơ lo lắng về chi phí chỗ ở, người đàn ông tốt bụng nói thêm: "Công ty chúng tôi có trợ cấp khi đi công tác, nên cô không cần phải phụ trách phí ăn ở".

Một cô gái xinh đẹp như vậy, ai gặp đều thích. Khi công nhân dẫn đầu nói điều này, giọng điệu rất tử tế, không có sự không hài lòng. Vân Sơ có lòng muốn giải thích một chút, bản thân cô không phải lo lắng vấn đề phí ăn ở. Nhưng cô há miệng, cuối cùng lại không nói gì.

Cũng may, bầu không khí xấu hổ không kéo dài. Một số người rất nhanh đã ăn cơm xong, lại tiếp tục bò lên giàn giáo tiếp tục làm việc.

Lo lắng Vân Sơ đợi bên dưới sẽ cảm thấy buồn chán, công nhân dẫn đầu hết sức khéo hiểu lòng người: "Cô không cần phải ở đây mọi lúc. Đợi lát nữa trời sẽ tối, chúng tôi cũng muốn dọn dẹp để nghỉ ngơi".

Vân Sơ đã đây cả một buổi chiều. Nhìn thấy mấy người bọn họ chỉ toàn leo lên leo xuống, xác thực cũng thấy nó không thú vị. Hiện tại thấy người dẫn đầu nói như vậy, cô cũng không khăng khăng phải ở lại đây.

Vân Sơ vào siêu thị lấy mấy chai nước đưa cho mọi người, sau đó kéo cửa cuốn xuống và đi lên tầng hai. Sau khi lên lầu, Vân Sơ mở ti vi xem phim, điện thoại di động của cô đặt ở trên bàn trà đột nhiên reo vang. Cầm điện thoại di động lên xem, trên màn hình hiển thị chủ cửa hàng tạp hóa gọi tới.

Bên kia nói với Vân Sơ qua điện thoại rằng, lương thực cô yêu cầu đã được thu thập đủ. Bảy ngàn cân gạo lứt, và một vạn cân gạo khác. Bởi vì Vân Sơ đã trả trước một vạn khối tiền tiền hàng, chỉ còn thiếu sáu ngàn năm trăm khối, đợi sau khi hàng đưa tới, cô sẽ thanh toán nốt số còn lại.

"Tôi cũng đã tìm thấy xe giao hàng cho cô. Hết hai ngàn khối tiền dỡ hàng, tôi sẽ trả năm trăm còn cô sẽ trả một ngàn năm trăm. Cô thấy sao?".  

Vân Sơ không có ý kiến ​​gì về việc này, nhưng cô hy vọng tài xế sẽ đợi đến chiều mai để giao hàng.

Cô đem tình huống một năm một mười phía bên mình nói với bên kia: "Tôi đang lắp thang máy vận chuyển hàng hóa, nhưng nó còn chưa lắp xong. Nếu tài xế giao hàng sớm, tôi không có chỗ để đặt nhiều gạo như vậy."

Chủ cửa hàng tạp hóa nghe cô nói rõ về huống của mình, liền vung tay lên, cũng không coi đó là chuyện lớn.

"Chuyện nhỏ, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại qua nói với họ. Chờ khi cô lắp thang máy xong thì lại giao hàng qua".

Sau khi xác định thời gian giao hàng, Vân Sơ chỉ cần chờ tài xế giao hàng tới nhà là được.  

Vân Sơ rất tốt bụng, các nhân viên lắp đặt cũng nhận được lòng tốt của cô. Cho nên hôm sau trời mới vừa sáng, họ đã kéo tới tiếp tục hoàn thành nốt công việc. Thang máy dự kiến ​​tới trưa mới lắp xong, nhưng mới tám giờ rưỡi sáng đã được hoàn thành.

Sau khi bảng điều khiển của thang máy được kết nối với nguồn điện,,công nhân dẫn đầu dẫn theo mấy người khuân chuyển mấy thùng đồ uống nặng từ siêu thị đến thang máy vận chuyển hàng hóa để vận hành thử nghiệm.

Nhìn thang máy vận chuyển hàng hóa chở mấy thùng đồ uống lên xuống hơn mười lần mà không gặp vấn đề gì, Vân Sơ ký tên mình lên tờ xác nhận lắp đặt. Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Vân Sơ nhét vào trong tay mỗi người một bao thuốc lá. Thứ này là sáng sớm nay cô đi qua cửa hàng bên cạnh mua.

Mặc dù lắp đặt thang máy là trách nhiệm của họ, nhưng chỉ bằng thái độ làm việc mới sáng sớm bọn họ đã tới bận rộn lắp đặt, Vân Sơ cũng không keo kiệt mấy gói thuốc lá.

Sau khi thang máy vận chuyển hàng hóa được lắp đặt, Vân Sơ ngay lập tức gọi điện thoại cho tài xế xe tải và muốn hỏi anh ta khi nào có thể giao hàng. Nhận được cuộc gọi từ Vân Sơ, tài xế xe tải nhanh chóng xin lỗi.

Lô hàng này của Vân Sơ vốn đã nói xế chiều hôm nay sẽ giao tới. Tuy nhiên, có một khách hàng cũ phía bên chở hàng đột nhiên có một lô hàng muốn gửi đến thành phố lân cận, cho nên hôm nay hàng của cô không thể giao được. Lộ trình đơn hàng của Vân Sơ không xa, phí chuyên chở cũng không nhiều. Vì vậy bên chở hàng không có khả năng bởi vì cô mà đắc tội mối khách cũ của mình.

Khách hàng này có một doanh nghiệp ở tỉnh lân cận, mỗi tháng đều ủy thác tài xế xe tải của họ giao hàng mấy lần, đó là mối sinh ý ổn định của họ. Việc này vốn là họ đuối lý trước, và tài xế xe tải không có ý định trốn tránh trách nhiệm của mình.

"Thành thật xin lỗi, tôi đoán phải chín giờ đêm mới có thể trở lại Khánh thành. Nếu cô thực sự gấp, tôi có thể giúp cô liên hệ với một tài xế xe tải khác".

Nếu tài xế trở về Khánh thành lúc hơn chín giờ tối, vậy khi anh ta giao hàng của Vân Sơ, đó sẽ là một hoặc hai giờ đêm. Như vậy lại hợp ý Vân Sơ, vào một hoặc hai giờ đêm, hầu hết hàng xóm còn đang ngủ và không ai có thể thấy cô mua một lượng lớn lương thực. Mọi người không biết, như vậy cô cũng không cần phí tâm tư nghĩ ra lý do để lừa gạt mọi người.

Lần trước Vân Sơ mua rất nhiều bột ngô trở về, đã có mấy người tò mò hỏi cô mua nhiều bột ngô như vậy làm gì. Lúc ấy Vân Sơ thuận miệng giật ra một cái lý do nói láo, nói cô có một người bạn mở một trang trại, số bột ngô này là cô mua hộ bạn mình.

Mọi người bây giờ rất ít ăn bột ngô, vì vậy mọi người đều chút nghi ngờ điều Vân Sơ nói. Lần này cô lại mua liền một lúc năm tấn gạo, vốn còn đang lo lắng nếu như có người hỏi thì nên giải thích làm sao về số gạo này. Bây giờ, tình huống bất ngờ từ phía tài xế ngược lại khiến cô bớt đi không ít phiền não.

Cô nhanh chóng từ chối đề nghị của tài xế để tìm người khác giao hàng, và nói: "Không cần, tôi cũng không vội. Buổi đêm sau khi anh trở về lại  giao sau cho tôi cũng được".

Thấy cô tính tình tốt như vậy, tài xế xe tải càng thêm thấy xấu hổ: "Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô chứ?".

Vân Sơ sợ tài xế xe tải sẽ phải tìm ai đó để giao hàng cho cô, nên chém đinh chặt sắt nói: "Không có gì, tôi vốn là một con cú đêm".

Lời này của cô không có nói sai, bởi vì cánh cửa gỗ luôn xuất hiện vào ban đêm, cho nên cô đã bị buộc phải trở thành một nửa con cú đêm. Hôm nay cũng vậy, Vân Sơ nghĩ tới việc phải dỡ hàng vào ban đêm, khẳng định sẽ mệt đến ngất ngư. Vì vậy căn cứ vào ý nghĩ nghỉ ngơi dưỡng sức, mới chín giờ tối cô đã lên giường đi ngủ.

Vào một giờ sáng, tài xế xe tải đã xuống đường cao tốc và gọi điện để hỏi Vân Sơ nên đi bên nào. Vân Sơ chỉ đường cho tài xế qua điện thoại, sau đó lên tầng ba để dọn dẹp ra một khoảng trống lớn để đặt gạo.

Bởi vì ở trong điện thoại cô đã cố ý bàn giao, để khi tài xế tới thì động tĩnh nhỏ một chút, không được ầm ĩ tới hàng xóm. Cho nên khi tài xế tới đã cố ý phanh nhẹ trên đường, do đó chuyển động của xe tải lúc đến cửa siêu thị không quá lớn. Coi như hàng xóm có người nghe được thanh âm tỉnh lại, thì họ cũng sẽ không xuống giường để kiểm tra.

Ba người đàn ông xuống xe, chỉ nghe thanh âm, Vân Sơ liền biết người đàn ông cao nhất chính là người nói chuyện điện thoại với cô.

Đêm hôm khuya khoắt, tất cả mọi người đều nghĩ nhanh đem hàng hóa gỡ xong còn trở về đi ngủ, nên không ai có tâm tư hàn huyên. Diễn đàn lê quý đôn. Hai người ở lại tầng một đem gạo chuyển vào thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, người đàn ông cao nhất theo Vân Sơ lên tầng ba. Hai người họ chịu trách nhiệm khiêng gạo ra khỏi thang máy vận chuyển hàng hóa.

Một bao gạo một trăm cân, Vân Sơ phải dùng tất cả sức bú sữa từ trong bụng mẹ để kéo túi gạo ra khỏi thang máy vận chuyển hàng hóa. Thấy cô kéo có cố sức, tài xế xe tải vô cùng thương hương tiếc ngọc nói với Vân Sơ: "Thứ này nặng, các cô gái như cô không thể kéo nó đâu. Cô cứ qua bên kia nghỉ ngơi đi, để tôi khiêng là được".

Trong ánh sáng của tầng ba, Vân Sơ thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của người đàn ông và mấy phần quẫn bách trong mắt anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi