Lộ Di ở lại văn phòng đến rất muộn mới về nhà.
Khi thấy Tạ Hoài Xuyên trong phòng khách, Lộ Di có chút ngạc nhiên. Bình thường anh ấy luôn ở trong thư phòng, rất hiếm khi xuất hiện ở phòng khách.
Có vẻ như Tạ Hoài Xuyên đang đợi cô, trên tivi chiếu một bộ phim tài liệu về ẩm thực, nhưng tâm trí anh hoàn toàn không để ý đến màn hình.
Lộ Di đã suy nghĩ rất nhiều khi ở văn phòng, và khi chưa thể hoàn toàn sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, cũng như quyết định được hướng đi tiếp theo, cô không muốn có quá nhiều giao tiếp với Tạ Hoài Xuyên.
Vì vậy, dù thấy anh ấy bất thường ngồi trong phòng khách, cô cũng chẳng buồn đoán động cơ của anh là gì. Cô chỉ lạnh nhạt gật đầu chào rồi đi về phòng của mình.
"Em... đã ăn gì chưa?" Tạ Hoài Xuyên thấy cô không có ý định nói chuyện với mình, liền không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Lộ Di dừng bước, nhưng không trả lời. Cô quay đầu lại, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, hỏi: "Có chuyện gì không?"
Trong mắt Tạ Hoài Xuyên, Lộ Di luôn có rất nhiều cảm xúc.
Khi thấy anh tỉnh lại, cô đã khóc vì vui mừng; khi biết anh không nhận ra mình, cô đau lòng và buồn bã; cô thận trọng thử thăm dò ký ức của anh; và cô cũng tủi thân khi nhắc đến Thư Dã.
Lộ Di có rất nhiều cảm xúc, những cảm xúc sinh động và chân thực thuộc về cô thường hiện rõ trên gương mặt, từng khiến Tạ Hoài Xuyên cảm thấy nặng nề.
Nhưng bây giờ, Tạ Hoài Xuyên lại nhận ra rằng mình không còn có thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào từ gương mặt cô nữa. Cả người Lộ Di dường như biến thành một hồ nước sâu bị bao phủ bởi một phép thuật, chìm trong sương mù dày đặc, mơ hồ đến mức anh không thể nhìn thấu.
Lộ Di không biết anh muốn nói gì, nhưng chắc chắn sẽ không phải là việc thông báo rằng anh đã hồi phục trí nhớ.
Hết lần này đến lần khác hy vọng, rồi lại thất vọng, Lộ Di chỉ cảm thấy mệt mỏi. Trái tim cô đã không thể chịu đựng thêm một lần tổn thương nào nữa.
Tạ Hoài Xuyên như đang cân nhắc lời nói của mình, im lặng rất lâu rồi mới cất lời: "Tôi nghe nói danh sách cuộc thi thiết kế đã được xác định rồi?"
Lộ Di không hiểu chuyện đó có gì đáng để hỏi. Sau khi danh sách được quyết định, Lương Khai chắc chắn sẽ báo cho cô ngay, và sau khi cô xem xét, sẽ gửi lên Hiệp hội Trang sức. Nhưng cô vẫn trả lời:
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Thấy cô chịu giao tiếp với mình, Tạ Hoài Xuyên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Về các ứng cử viên tham gia, tôi muốn bàn thêm với em."
Lộ Di cau mày, hỏi: "Ý anh là gì?"
"Anh nghe nói danh sách này được xác định thông qua bầu chọn nội bộ, nhưng..."
Lộ Di đã nhận ra. Hóa ra Tạ Hoài Xuyên đợi cô về vào lúc tối muộn không phải vì điều gì khác, mà bởi vì Thư Dã đã bị loại trong cuộc thi hôm nay, nên anh đến để chất vấn cô.
Lộ Di cảm thấy may mắn vì mình không còn hy vọng gì nữa, nhưng trái tim cô vẫn không khỏi nhói đau.
Không đợi anh nói hết, Lộ Di đã ngắt lời, nói thẳng: "Vậy nên anh đang đứng ra đòi công bằng cho Thư Dã sao?"
Biểu cảm của Tạ Hoài Xuyên thoáng khó xử trong giây lát, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, biện giải: "Tôi không phải đang đòi công bằng cho em ấy. Chỉ là em ấy thực sự đã rất nỗ lực để giành lấy cơ hội này, và đã bỏ ra rất nhiều công sức. Có lẽ em không nhìn thấy, nhưng tôi mong em có thể công bằng mà đánh giá tác phẩm của em ấy."
Lộ Di thấy thật buồn cười, cô mỉa mai: "Anh chỉ nhìn thấy nỗ lực của cô ta, còn những người khác thì sao? Chẳng lẽ sự cố gắng của họ trong mắt anh không đáng để nhắc tới? Dựa vào đâu mà anh nói tôi không công bằng trong việc đánh giá tác phẩm của cô ta? Phòng thiết kế có năm trợ lý thiết kế, nhưng chỉ có hai suất tham gia. Mỗi người đều có một tháng để chuẩn bị và mài dũa tác phẩm của mình, mỗi người đều có cơ hội như nhau để nhận được sự đánh giá của các nhà thiết kế. Tôi thậm chí còn không tham gia bỏ phiếu. Ai có thể giành được suất tham gia hoàn toàn phụ thuộc vào thực lực của họ. Hôm nay Thư Dã bị loại, anh đã không chờ được mà lên tiếng thay cô ta, nhưng những người khác cũng bị loại đấy, ai sẽ đứng ra thay họ mà đòi công bằng chứ?"
Tạ Hoài Xuyên không hề biết Lộ Di không tham gia bỏ phiếu. Khi Lương Khai báo danh sách ứng viên với anh, cậu ấy chỉ nói đó là kết quả được bộ phận thiết kế cùng nhau chọn ra. Thêm vào đó, lúc tan ca, dáng vẻ Thư Dã rưng rưng nước mắt đầy uất ức, cùng với sự ngập ngừng không nói nên lời, khiến anh tưởng rằng Lộ Di đã cố tình giữ lại suất tham dự, không cho Thư Dã cơ hội.
Dù sự thật không phải như anh nghĩ, nhưng mỗi khi nhớ lại dáng vẻ Thư Dã khóc như *lê hoa đái vũ, Tạ Hoài Xuyên không khỏi xót xa vô cùng, bèn hạ giọng thỏa thuận:
*Lê hoa đái vũ: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Tôi không có ý đó, nhưng chỉ có hai suất thì phải chăng là quá ít, liệu có thể nhờ Hiệp hội Trang sức cấp thêm một suất nữa không?"
Nếu trước đó chỉ là thất vọng về mối quan hệ này, thì khi Tạ Hoài Xuyên thốt ra những lời này, Lộ Di thực sự cảm thấy một nỗi đau không thể tả về toàn bộ con người anh.
Lộ Di cảm thấy cơ thể lạnh toát, không dám tin mà nhìn Tạ Hoài Xuyên, phải mất một lúc lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy hỏi: “Anh có biết mình đang nói gì không?”
Tạ Hoài Xuyên không hề cảm thấy có gì sai. Những cuộc thi kiểu này nói trắng ra cũng chỉ là để tạo ra danh tiếng cho người tham dự. Nếu có thể dùng tiền để mua suất tham dự, chẳng phải ai cũng vui vẻ hay sao?
Lộ Di bỗng thấy người đàn ông trước mặt thật xa lạ và đáng sợ, trong lòng cô có một điều gì đó quan trọng chợt vỡ tan thành từng mảnh.
Cô cười nhạt, hờ hững nói: “Tạ Hoài Xuyên, anh quên rồi sao? Năm thứ hai đại học, viện có một chương trình trao đổi du học, em đạt vị trí nhất trong chuyên ngành nên đương nhiên giành được cơ hội đó, nhưng rồi bị một người có quan hệ trong nhà cướp mất. Lúc đó, sự tủi thân và buồn bã của em, anh đã quên rồi sao? Năm cuối đại học, có một công ty nhận thấy khả năng của em, muốn mua lại thiết kế của em để phát hành dưới thương hiệu của họ. Sự phẫn nộ và nhục nhã lúc đó, anh cũng quên rồi sao?”
Cô nhìn sâu vào mắt Tạ Hoài Xuyên, chỉ cảm thấy thất vọng tột cùng.
“Sau đó chúng ta khởi nghiệp, chẳng phải cũng vì muốn mang lại cho những người như em – những người yêu thiết kế nhưng chưa đủ khả năng – một nền tảng công bằng hơn để thực hiện giấc mơ của họ sao? Nhưng giờ anh đang nói gì, và làm gì vậy? Anh trách em bất công với người anh thương, anh xúi giục em mua bán suất tham dự. Tạ Hoài Xuyên, em thật sự không còn hiểu anh nữa rồi.”
Tạ Hoài Xuyên nhíu mày, không hiểu tại sao anh chỉ muốn giúp Thư Dã có một suất tham dự, mà lại bị quy chụp tội danh nặng nề như vậy.
Hơn nữa, thêm một người tham dự thì cũng là thêm cơ hội đoạt giải, điều này chẳng phải cũng tốt cho danh tiếng và ảnh hưởng của thương hiệu hay sao?
Anh không cho rằng sự kiên định của Lộ Di là có ý nghĩa, thậm chí còn nghĩ rằng cô quá lý tưởng, không biết linh hoạt.
Ngay cả khi Sơn Xuyên không chủ động kết nối quan hệ, làm sao có thể đảm bảo các thương hiệu khác không dùng tiền để mua suất hoặc thậm chí mua giải thưởng? Đây không phải là chuyện gì hiếm hoi cả, nếu người khác làm mà Sơn Xuyên không làm, chẳng phải là một kiểu bất công với chính mình sao?
Tạ Hoài Xuyên bất lực nói: “Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại kéo mọi chuyện xa như thế?”
Chuyện nhỏ sao? Hóa ra trong mắt anh, đó chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Lòng Lộ Di chấn động mạnh.
Đây là lần đầu tiên cô nhận ra người mà cô đã yêu suốt bảy năm có lẽ không phải là người mà cô luôn nghĩ.
Họ từng thức thâu đêm nói chuyện, cùng chia sẻ ước mơ và hoài bão. Nhưng những ước mơ và hoài bão đó đã dần dần tan biến lúc nào cô không hay. Thật nực cười khi cô vẫn luôn tự hào về sự nghiệp chung của hai người, mà không hề biết rằng sự nghiệp đó đã sớm thay đổi.
Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác mệt mỏi như cơn sóng dữ ập đến cô. Ngôi nhà từng chứa đầy những kỷ niệm ấm áp của hai người giờ đây bỗng trở nên lạnh lẽo và đáng sợ. Lộ Di chỉ cảm thấy mình sắp không thể thở nổi.
Trong sự hỗn loạn, Lộ Di nhìn sâu vào mắt Tạ Hoài Xuyên, đối phương chỉ ngồi im lặng trên ghế sofa, bình tĩnh mà lạnh lùng.
Cô không thể ở lại thêm nữa, cô vơ lấy chìa khóa rồi lao ra khỏi nhà.