SIÊU THÍCH ANH - NẶC MỄ THỰC ẤU

Dưới sự phối hợp tỉ mỉ và những lời tâng bốc vô ý thức của Yến Huyên Hòa, Lộ Di đã trải qua một buổi tối cực kỳ vui vẻ. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bất lực của Thư Dã, cô không khỏi bật cười thành tiếng.

Nhìn lại Tạ Hoài Xuyên, người mà cô đã từng khắc cốt ghi tâm, bị chê bai không ít lần nhưng vẫn chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, không dám nói một lời.

Lộ Di từng nghĩ rằng anh thực sự rất nặng tình với Thư Dã, sẽ bất chấp tất cả để diễn một màn kịch giận dữ lật bàn vì "hồng nhan tri kỷ", ai ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi. Trước lợi ích thương mại, tất cả đều có thể hy sinh.

Lộ Di đã có thể thoát ra khỏi ràng buộc danh tính cũ để nhìn nhận Tạ Hoài Xuyên một cách khác. Bảy năm tình cảm đương nhiên không thể nói quên là quên, nhưng khi gỡ bỏ lớp kính lọc ảo mộng mang tên tình yêu, cô mới nhận ra mình từng mù quáng đến nhường nào, cố chấp phớt lờ mọi sự khác biệt và mâu thuẫn giữa họ, hoàn toàn đắm chìm trong cái nhà tù giả tạo của tình yêu.

Thực tế, thời gian để cô nghĩ về những chuyện liên quan đến Tạ Hoài Xuyên cũng không còn nhiều. Không biết từ khi nào, Yến Huyên Hòa đã toàn diện xâm nhập vào không gian riêng tư của cô, niềm vui, nỗi buồn của cô ngày càng gắn liền với anh, và kỳ lạ thay, cô chẳng thấy có điều gì bất thường.

Ngay cả Mạnh Vũ Đàm cũng nói, từ khi cô trở về từ Marseille, cả người như được tái sinh, hoàn toàn thoát khỏi cảm giác u uất nặng nề trước đó.

Sau khi nghe nói vậy, Lộ Di mới nhận ra rằng dạo gần đây, những lúc buồn bã của cô thực sự ít hơn. Mặc dù mỗi ngày đều cãi vã và đấu khẩu với Yến Huyên Hòa, thậm chí nhiều lần bị anh chọc giận đến phát cáu, nhưng không còn cảnh cô trốn trong chăn khóc thầm nửa đêm, sáng hôm sau thức dậy với cơn đau đầu như búa bổ nữa.

Được rồi, cô thừa nhận, Yến Huyên Hòa thực sự là một mặt trời nhỏ, dù mặt trời này có chút độc.

Ngày hôm sau, hoạt động chung có hai lựa chọn: leo núi và câu cá. Lộ Di vốn là người không thể ngồi yên, bảo cô ngồi câu cá hàng giờ đồng hồ chẳng khác nào bắt cô chết, vậy nên cô dứt khoát chọn leo núi.

Ngọn núi trong khu du lịch rất nổi tiếng, nghe nói vài trăm năm trước có một vị tiên tổ đạo giáo từng tu luyện tại đây, sau đó đắc đạo thăng thiên. Để tưởng nhớ vị tiên tổ này, người đời sau đã dựng một đạo quán trên đỉnh núi, cầu thần khấn nguyện rất linh nghiệm, hằng năm thu hút vô số người đến cầu duyên.

Lộ Di vốn không tin những điều này, nhưng đã đến rồi thì cũng nên xem qua. Vì vậy, sáng hôm sau cô dậy sớm, kéo bằng được Yến Huyên Hòa cùng mình leo núi.

Nói là leo núi, nhưng khu du lịch đã xây sẵn bậc thang, thêm vào đó địa thế núi không quá hiểm trở, vì vậy hai người vừa đi vừa nói cười, leo lên rất nhẹ nhàng.

Không khí núi rừng rất trong lành, dễ chịu vô cùng. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy khỉ, sóc nhảy nhót trên cành cây, đôi khi gặp vài con gan dạ, chúng còn dám đứng chắn giữa đường đòi thức ăn.

Lộ Di từ dưới chân núi đã mua nhiều đồ ăn vặt phù hợp cho động vật, toàn là các loại hạt, gặp con vật nào thì cho chúng ăn, không gặp thì tự ăn, hai má phồng lên như con sóc trên cây.

Cùng leo núi với họ có rất nhiều người, nhóm ba năm người, bước đi thong thả. Có người đi nhanh, có người đi chậm, ban đầu là một đoàn đông, càng lên cao, người càng thưa thớt. Đi một hồi, xung quanh Lộ Di và Yến Huyên Hòa đã không còn ai.

Khi leo đến đỉnh núi, vẫn chưa đến mười giờ sáng.

Dù đường núi không khó đi, nhưng hành trình hơn một giờ cũng ít nhiều gây mệt mỏi. Lộ Di ngồi nghỉ trên băng đá trước đạo quán, làn gió buổi sớm từ rừng thổi tới mang theo chút se lạnh, cảm giác dễ chịu không sao tả xiết.

Lộ Di hít sâu một hơi, không khỏi thở dài: “Vẫn là môi trường trong núi tốt hơn. Đúng rồi, không phải cậu có nhiều nhà sao, có căn nào ở trong núi không?”

Yến Huyên Hòa ngồi đối diện, liếc cô một cái, ra vẻ tự đắc: “Xem thường anh Yến của cô rồi. Dù là nhà núi hay nhà biển, anh Yến đây đều có đủ.”

Đôi mắt Lộ Di sáng lên, cằm tựa lên bàn đá, ánh mắt mong đợi nhìn anh, nói: “Vậy chúng ta cũng chuyển lên núi ở được không?”

Yến Huyên Hòa nửa cười nửa không nhìn cô: “Cô, một nhà thiết kế danh tiếng, tạm thời ở nhà tôi không trả tiền đã đành, còn định ăn vạ tôi lâu dài sao?”

Lộ Di sững lại, sau câu nói của Yến Huyên Hòa, cô mới nhận ra mình đã quen với việc sống chung với anh. Trước đây ở Marseille là do chương trình sắp xếp, về nước thì lại là do bỏ nhà ra đi.

Nói cho cùng, cô cũng là một người trưởng thành, cho dù không ở cùng Tạ Hoài Xuyên, cô hoàn toàn có thể thuê nhà hoặc ở khách sạn. Nhưng dường như cô chưa từng nghĩ đến những phương án khác, cứ rời khỏi nhà là chạy thẳng đến chỗ Yến Huyên Hòa, ở lâu đến mức cô còn cảm thấy nơi đó đã trở thành tổ ấm của riêng mình.

Nghĩ đến đây, Lộ Di không khỏi cảm thấy có chút chột dạ. Cô vô thức sờ mũi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chuyển đề tài: “Trước đây cậu nói tôi muốn ở nhà cậu thì phải đồng ý ba điều kiện, ba điều kiện đó là gì cậu vẫn chưa nói.”

Yến Huyên Hòa không ngờ cô lại nhớ rõ như vậy, liếc cô một cái đầy ngạc nhiên.

Lúc đó anh nói cô phải đồng ý ba điều kiện chỉ là buột miệng, nhưng giờ đây, anh thực sự đã có một vài suy nghĩ, chỉ là chưa phải lúc nói ra.

Anh gõ nhẹ đầu Lộ Di, nói một cách thản nhiên: “Đợi đi, sớm muộn gì cũng có ngày cô trả ơn, lấy thân báo đáp.”

Lộ Di ôm đầu tránh sang một bên, mặt cười tươi rói. Cô biết mà, Yến Huyên Hòa chỉ là hổ giấy, miệng thì lúc nào cũng ra vẻ, nhưng thực ra đối xử với cô rất tốt.

Yến Huyên Hòa uống nhiều nước, dặn cô ngồi yên đừng đi lung tung, rồi tự mình đi vào đạo quán tìm nhà vệ sinh.

Từ sau lần Lộ Di bị một gã biến thái quấy rối tại đài Lựu Liên, Yến Huyên Hòa đặc biệt chú ý đến sự an toàn của cô. Lộ Di thấy anh làm quá, cô đâu còn là trẻ con, nhưng Yến Huyên Hòa lại bảo trẻ con còn khiến người ta bớt lo hơn cô.

Lộ Di ngồi trên băng đá, gió núi thổi qua khiến cô cảm thấy cực kỳ sảng khoái, vừa lướt Weibo vừa mỉm cười vui vẻ.

Sau khi chương trình phát sóng, Weibo của cô tăng lên rất nhiều người theo dõi, trong đó có không ít người hâm mộ nhan sắc, ngày nào cũng bình luận đòi cô đăng ảnh tự sướng.

Lộ Di không thích đăng ảnh của mình lên mạng xã hội, cô luôn cảm thấy hơi ngại ngùng. Nhưng trước yêu cầu nhiệt tình của fan, cô nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai, liền mở máy ảnh, chỉnh góc độ và chụp một bức ảnh tự sướng đơn giản, thậm chí không thêm bộ lọc nào, rồi đăng thẳng lên Weibo.

Thế nhưng, fan của cô cứ như đã mua nhà trên Weibo, bức ảnh vừa đăng lên liền xuất hiện hàng trăm bình luận, tất cả đều vui mừng la hét, dùng hàng loạt biểu tượng cảm xúc để bày tỏ sự phấn khích của họ.

Lộ Di lướt màn hình từ từ, đọc từng bình luận một, chỉ biết dở khóc dở cười. Những cô gái này thật là...

Bất ngờ tăng lên hàng chục nghìn người theo dõi, lúc đầu Lộ Di khá lúng túng, cầm điện thoại mà không biết phải làm gì. Vì vậy, cô bèn lo lắng đi hỏi Yến Huyên Hoà - người có hàng triệu fan. Yến Huyên Hoà không thèm ngẩng đầu lên, thờ ơ nói: "Fan thích cô thì cô cứ tương tác với họ nhiều vào."

Nói xong anh ta còn liếc cô một cái đầy khinh bỉ, trêu chọc: "Nhìn cô kìa, cứ như chưa từng thấy qua việc gì to tát."

Lộ Di giờ đã rất thành thạo trong việc phớt lờ những giọng điệu kỳ quặc của Yến Huyên Hoà, chỉ rút ra những nội dung cần thiết từ đó, nên cô không cảm thấy phiền muộn trước lời chế giễu của anh ta.

Cô không biết phải tương tác với fan thế nào, những dòng bình luận không ý nghĩa "a a a a" và những biểu tượng mặt cười đầy màn hình chỉ có thể lướt qua. Còn với những câu hỏi chân thành từ fan, cô kiên nhẫn trả lời.

Chưa lâu sau khi đăng ảnh, giữa những bình luận đầy tiếng hò reo, Lộ Di nhận ra một bình luận khác biệt.

"Tiểu Lộ bảo bảo nhìn em đi: ‘Hôm nay Lộ Lộ bảo bảo lại đáng yêu quá trời ơi, sợi dây chuyền trên cổ của chị cũng đẹp lắm luôn. Em tìm trên trang web mà không thấy hàng tương tự, có phải là mẫu mới sắp ra không?’"

Đọc bình luận này, Lộ Di lấy sợi dây chuyền trên cổ ra, để trong lòng bàn tay, chụp một bức ảnh cận cảnh sắc nét rồi trả lời: "Cảm ơn bạn, bạn cũng dễ thương lắm [ngại ngùng]. Dây chuyền này là từ bản thiết kế cũ của tôi, chỉ có một cái thôi, tôi chỉ đeo chơi, trên trang web không có bán đâu nhé."

Fan đó không ngờ cô sẽ trả lời, liền lập tức gửi một loạt bình luận reo hò.

"Tiểu Lộ bảo bảo nhìn em đi: ‘A a a a chị nhìn thấy em thật rồi, vui quá trời ơi! Khi nào Lộ Lộ có hàng mới trên trang web, em sẽ là người đầu tiên mua ngay đó!’"

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Lộ Di nhìn thấy dòng trả lời của cô ấy, mặt ửng đỏ, không biết phải nói gì nữa.

Dây chuyền không bán, mà nhà thiết kế cũng không bán được.

"Giám đốc, em có thể nói chuyện với chị một chút được không?"

Lộ Di đang vui vẻ lướt Weibo, đột nhiên bị một giọng nói khó chịu cắt ngang. Cô ngẩng đầu lên, thấy Thư Dã đứng cách cô hai bước, khuôn mặt mang nụ cười yếu ớt, nhưng giọng nói lại đầy độc địa. Cô ta nói: "Giám đốc, em biết chị không thích em, vì chị nghĩ tôi đã cướp mất tổng giám đốc Tạ."

Lộ Di hơi ngạc nhiên. Thư Dã sao thế này? Đêm qua bị kích động quá mức rồi sao?

Đột nhiên tìm cô để thổ lộ là hối hận xin lỗi cô, hay là vì thắng lợi mà khoe khoang?

Nhưng dù là ý định nào, Lộ Di cũng chỉ cảm thấy ghê tởm, không có chút hứng thú nói chuyện với cô ta.

Khuôn mặt của Lộ Di lạnh tanh, nhìn thẳng vào anh ta, lạnh lùng nói: "Cô có biết mình đang nói gì không?"

Thư Dã thấy cô khó chịu, trên mặt lại hiện lên vẻ đắc ý, cười nhạt: "Nhưng giám đốc à, đây không phải lỗi của em. Nếu chị không đủ khả năng giữ anh ấy, thì phải chấp nhận việc anh ấy thích người khác thôi."

Thì ra là đến khoe khoang.

Lộ Di không phải là người dễ bị ức hiếp, cô lập tức cười giận dữ, tay nắm lấy cổ áo của Thư Dã, kéo cô ta lại gần và nói nghiến răng: "Cô đang thách thức tôi đấy à?"

Thư Dã cười càng tươi, khi Lộ Di thậm chí muốn đ.ấ.m thẳng vào mặt cô ta, thì mọi chuyện đột ngột thay đổi.

Chỉ trong chớp mắt, gương mặt đắc thắng kia bỗng trở nên hoảng sợ. Cô ta đặt hai tay yếu ớt lên n.g.ự.c cô, nước mắt nhanh chóng trào ra, rồi lớn tiếng khóc lóc: "Giám đốc, chị đừng hiểu lầm, em với tổng giám đốc Tạ thật sự không có gì đâu."

Lộ Di bị màn thay đổi sắc mặt đột ngột của cô ta làm cho sững sờ, suýt nữa nghi ngờ cô ta bị rối loạn nhân cách. Nhưng ngay lập tức, cô cảm thấy mình bị một lực mạnh đẩy về phía sườn núi.

"Lộ Di, cô đang làm gì vậy? Tiểu Dã, Tiểu Dã!"

Lộ Di nghe tiếng gọi, nhìn thấy Tạ Hoài Xuyên đang vội vã chạy ra từ đạo quán với vẻ mặt lo lắng. Lập tức cô hiểu ra âm mưu của Thư Dã. Cô cười lạnh trong lòng, tay siết chặt cổ áo Thư Dã hơn. Nếu Thư Dã đã dám chơi mưu, thì đừng trách cô kéo cô ta cùng xuống.

Cả hai người sắp rơi xuống núi, Thư Dã hốt hoảng. Cô chỉ muốn tạo ra một màn Lộ Di cố tình gây sự với cô ta, nhưng do kích động nên đã trượt chân ngã. Tuy nhiên, cô không muốn kéo cả mình vào chuyện này.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Hoài Xuyên đã kịp chạy đến gần, nắm lấy cánh tay Thư Dã để kéo cô ta lại, nhưng sức lực không đủ, khiến cả hai cùng ngã xuống vách núi.

Ký ức cuối cùng của Lộ Di là nghe thấy tiếng hét giận dữ của Yến Huyên Hoà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi