SIÊU THÍCH ANH - NẶC MỄ THỰC ẤU

Thấy Lộ Di cuối cùng cũng đưa ra quyết định này, Yến Huyên Hoà trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ sợ rằng, dù đến bước này, Lộ Di vẫn còn lưu luyến Tạ Hoài Xuyên, không nỡ cắt đứt quan hệ, thì anh thật sự sẽ tức c.h.ế.t mất.

“Đúng rồi, Tạ Hoài Xuyên giờ sao rồi?” Lộ Di chợt nhớ ra, lên tiếng hỏi.

Yến Huyên Hoà nhếch môi, dường như không muốn nhắc đến người kia, nhưng vì Lộ Di muốn biết, anh đành không tình nguyện mà trả lời: “Hắn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kế bên, vẫn chưa tỉnh lại.”

Lộ Di khẽ gật đầu. Cô nhớ lại khi mình rơi xuống vách núi, giữa chừng được một cái cây chặn lại, còn Tạ Hoài Xuyên rõ ràng không gặp may mắn như thế.

“Vậy còn Thư Dã?” Lộ Di tiếp tục hỏi.

Nghe đến cái tên này, Yến Huyên Hoà lập tức nổi giận, giọng điệu cũng trở nên khó chịu.

“Cô ta đã theo những người khác về rồi, giờ người chăm sóc Tạ Hoài Xuyên là trợ lý của hắn.”

Nghĩ một lúc, anh lại nói: “Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng cô và Tạ Hoài Xuyên cãi vã, trong lúc tức giận mới ra tay, không ngờ trong chuyện này còn có trách nhiệm của Thư Dã. Cô ta là cái thá gì, cũng dám có mưu đồ hại cô, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.”

Nói rồi, anh móc điện thoại ra, mở danh bạ, chuẩn bị gọi cho ai đó, trông giống hệt một đại ca xã hội đen sẵn sàng triệu tập đàn em đi bắt người ngay lập tức.

Lộ Di đoán anh định ra tay với Thư Dã, liền vội vàng giật lấy điện thoại của anh, ngăn cản: “Cậu nghe tôi nói đã, tình hình khi đó rất phức tạp. Hiện trường chỉ có tôi và cô ta, những lời khiêu khích của cô ta chỉ mình tôi nghe thấy. Sau đó, khi cô ta thấy Tạ Hoài Xuyên đến, cô ta bắt đầu lớn tiếng la lối, đổ oan cho tôi. Hơn nữa, khi đó chúng ta cả hai đều nắm lấy áo nhau, không thể thấy rõ ai ra tay trước, cũng không thể phân rõ phải trái.”

Lộ Di cũng rất đau đầu, không ngờ tâm địa của Thư Dã lại độc ác đến vậy. Cô ta nhất định đã tính toán từ trước thời gian Tạ Hoài Xuyên xuất hiện, cố tình tiến lên khiêu khích để khiến cô nổi giận, rồi trước mặt Tạ Hoài Xuyên bày ra cảnh tượng cô bắt nạt cô ta.

Nếu khi đó Lộ Di thực sự không kiềm chế nổi, bị hắn đẩy xuống núi, thì Tạ Hoài Xuyên không chỉ không nghi ngờ Thư Dã, mà còn vui mừng, nghĩ rằng Lộ Di cậy thế h.i.ế.p người, đáng đời nhận báo ứng.

Ngay cả bây giờ, Lộ Di không nguy hiểm đến tính mạng và đã may mắn tỉnh lại sớm, cô biết rõ tất cả đều là âm mưu của Thư Dã, nhưng lại không có bằng chứng thực tế. Chỉ bằng lời nói suông, Thư Dã hoàn toàn có thể giả vờ như không biết gì. Và khi Tạ Hoài Xuyên tỉnh lại, anh ta chỉ nhớ đến tiếng kêu cứu của Thư Dã trước khi cô rơi xuống, và sẽ nghĩ rằng Lộ Di mới là kẻ tàn ác.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Kế hoạch của hắn từng bước chặt chẽ, quá ác độc, khiến Lộ Di không khỏi cảm thán sự hiểm độc trong lòng Thư Dã.

Yến Huyên Hoà hiểu rõ lo lắng của Lộ Di, nhưng vẫn không nhịn được, hừ lạnh nói: “Phân không rõ phải trái thì đừng phân nữa. Trong mắt tôi, cô là phải, còn cô ta là trái.”

Trong lòng Lộ Di cảm thấy ấm áp, xúc động trước sự tin tưởng vô điều kiện của anh. Dù sự thật có bị đảo lộn thế nào, Yến Huyên Hoà vẫn sẵn sàng đứng về phía cô.

Lộ Di trong lòng bỗng dâng lên chút ngọt ngào, sự thiên vị vô điều kiện của Yến Huyên Hoà không phải dành cho người khác, mà là dành cho cô. Điều đó làm cô vừa vui sướng, vừa biết ơn.

“Giám đốc, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi! Làm tôi sợ c.h.ế.t mất!”

Cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra, Mạnh Vũ Đàm tay cầm một hộp cơm giữ nhiệt xông vào, không khí mờ ảo đầy màu hồng lập tức bị phá tan.

Lộ Di không tự nhiên mà thu ánh mắt từ người Yến Huyên Hoà lại, giả vờ ho khan hai tiếng, bất ngờ hỏi: “Sao cậu cũng ở đây?”

Mạnh Vũ Đàm đặt hộp cơm xuống, tiến đến bên giường bệnh, nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, uất ức nói: “Anh Yến bảo tôi về cùng mọi người, nhưng tôi lại lo lắng cho chị, về cũng không an lòng làm việc, chi bằng ở lại đây cùng anh Yến chăm sóc chị.”

Nói xong, Mạnh Vũ Đàm lại nhìn cả hai người, gãi đầu cười ngốc: “Nhưng mà giám đốc, tôi không ngờ quan hệ giữa chị và anh Yến lại tốt đến vậy, chị không thấy đó thôi, lúc anh Yến biết chị ngã xuống núi thì cả người phát điên lên, giận dữ đến nỗi dọa cả bọn tôi một phen đó.”

Lòng Lộ Di khẽ rung động, vừa cảm thấy áy náy vừa xúc động, cô lén lút nhìn về phía Yến Huyên Hoà, không ngờ lại bị anh bắt gặp ngay tại trận, mặt lập tức đỏ bừng.

Yến Huyên Hoà đâu còn nhớ mình lúc đó trông thế nào, anh quá lo lắng và quá sợ hãi, chẳng còn bận tâm đến hình tượng gì nữa. Bây giờ bị Mạnh Vũ Đàm nói thẳng trước mặt Lộ Di, anh cảm thấy như bị lột sạch quần áo, vành tai nóng bừng.

Anh dùng ngón tay khẽ gõ lên mũi Lộ Di, giả vờ hung dữ nói: "Lần sau mà còn tự ý chạy loạn, tôi sẽ đánh gãy chân cô."

Lộ Di bị anh chạm vào có chút nhột, rụt cổ né tránh, không phục nói: “Tôi cũng là nạn nhân mà, cậu nên đánh người khác mới đúng.”

Ánh mắt Yến Huyên Hoà trở nên lạnh lùng, trầm giọng đáp: "Cô đáng bị đánh, nhưng kẻ gây tội tôi càng không tha."

Mạnh Vũ Đàm không hiểu họ đang nói gì, trong câu chuyện dường như có điều gì đó anh không biết, chỉ cảm thấy Yến Huyên Hoà đột nhiên trở nên đáng sợ, cả căn phòng như giảm nhiệt độ đi vài phần.

Nhận thấy tình hình căng thẳng, Mạnh Vũ Đàm khéo léo chuyển chủ đề, cầm lấy hộp cơm giữ nhiệt trên bàn, nói: “Giám đốc hôn mê lâu như vậy, chắc chắn đói rồi. Ăn chút cháo để lấy lại sức nhé.”

Lộ Di lâu nay chưa ăn uống gì, ban đầu không cảm thấy đói, nhưng giờ nói chuyện một lúc cô cũng bắt đầu nhận ra cơn đói bụng. Yến Huyên Hoà nhận lấy hộp cơm, mở nắp ra, mùi hương của gạo tỏa ra khắp phòng, khiến Lộ Di thèm đến mức ngón tay ngứa ngáy.

Lộ Di nghĩ mình hoàn toàn có thể tự ăn được, nhưng Yến Huyên Hoà lại xem cô như người tàn tật, dùng khuỷu tay đẩy tay cô ra và cẩn thận thổi nguội từng muỗng cháo trước khi đút cho cô.

Lộ Di ban đầu không vui lắm, cô đâu phải là con nít, huống chi đây còn là trước mặt cấp dưới, vậy thể diện của cô - một giám đốc - còn đâu nữa?

Yến Huyên Hoà hiểu ý, ánh mắt khẽ liếc sang bên cạnh. Mạnh Vũ Đàm bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh xộc đến, vội vàng đứng lên cười ngượng ngùng: “Giám đốc, chị ăn từ từ nhé, em ra ghế sofa chơi game một lát, hehe."

Thấy cậu ta cũng biết điều, Yến Huyên Hoà hài lòng gật đầu, tiếp tục đút cháo cho Lộ Di.

Lộ Di thấy chống đối không hiệu quả, đành cúi đầu ngoan ngoãn uống từng muỗng cháo từ tay anh. Cô vừa ăn vừa ngạc nhiên phát hiện ra, một bát cháo cải bẹ thịt nạc bình thường lại có thể ngon đến vậy, chẳng mấy chốc cô đã ăn hết sạch.

Yến Huyên Hoà thấy thế lại cảm thấy rất thú vị, mỗi lần anh đưa muỗng lên, Lộ Di liền ngoan ngoãn há miệng, đáng yêu đến không ngờ, khiến lòng anh không khỏi ngứa ngáy.

Sau khi đút cho cô muỗng cuối cùng, Yến Huyên Hoà đặt hộp cơm sang một bên, không kìm được mà nhéo má cô, trêu chọc. Lộ Di không hiểu anh bị làm sao, tự dưng lại bắt đầu nghịch ngợm, cô không vui, liền lắc đầu né tránh tay anh.

Yến Huyên Hoà buông tha cho má cô, nhưng lại bắt đầu nghịch tóc cô, bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu cô và vò rối, khiến tóc cô trở thành một tổ chim.

Lộ Di dù đã ăn no nhưng vẫn là người bệnh, sức lực chưa phục hồi hoàn toàn. Đã không thể chống cự được, nên cô chuyển sang dùng lời nói để "chơi khăm" anh.

Cô nhắm mắt lại, vẻ mặt như cam chịu: “Cậu cứ sờ đi, đầu tôi đã lăn qua bùn, lăn qua cỏ, mấy ngày rồi chưa gội, cậu cứ tiếp tục sờ, đừng có dừng lại.”

Chứng sạch sẽ của Yến Huyên Hoà khiến tay anh đột ngột khựng lại, một hơi nghẹn cứng trong lồng ngực.

Thiên thần cái gì chứ, Lộ Di đích thị là một con heo đáng bị đánh đòn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi