SIÊU THÍCH ANH - NẶC MỄ THỰC ẤU

Việc kinh doanh của nhà hàng dần dần đi vào quỹ đạo, mỗi ngày đều có không ít khách quen quay lại, hoàn toàn không cần họ phải ra ngoài quảng cáo. Lộ Di cũng ngày càng thành thạo công việc trong bếp, những ngày này cô đã có thể giúp đầu bếp Lương làm những việc như hấp cá, chiên sườn. Mặc dù mỗi ngày vẫn rất vất vả, nhưng khi trở về ký túc xá có Yến Huyên Hoà thoa dầu cho cô, hôm sau cô lại như một con sâu linh hoạt.

Đầu bếp Lương thấy cô dần dần quen việc, liền bắt đầu dạy cô làm một số món đơn giản. Lộ Di theo học vài ngày, đã từ món dưa chuột đập đơn giản nhất tiến bộ lên món thịt bò chua cay phức tạp hơn chút.

Để có thể trình bày hương vị tốt nhất, mỗi tối sau khi nhà hàng đóng cửa, Lộ Di còn lén lút ở lại trong bếp để luyện tập.

Hôm đó, khi Yến Huyên Hoà tắm xong trong ký túc xá, ra ngoài thì phát hiện đèn trong phòng Lộ Di vẫn tối. Hỏi nhân viên mới biết cô vẫn chưa về. Anh nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là đến một giờ sáng.

Lộ Di đã lớn như vậy rồi, còn có nhiều năm kinh nghiệm du học, theo lý thuyết thì không cần anh lo lắng.

Tuy nhiên, Yến Huyên Hoà ở trong phòng lướt điện thoại một lát, cuối cùng trong lòng vẫn không yên, liền thay quần áo ra ngoài tìm cô.

Ký túc xá nằm ngay phía sau nhà hàng, không xa lắm. Yến Huyên Hoà bật đèn flash trên điện thoại làm đèn pin, đi về phía nhà hàng.

Đèn trong nhà hàng đã tắt, chỉ còn lại vài chiếc đèn khẩn cấp nhấp nháy trong bóng tối, phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Yến Huyên Hoà không bật đèn, đi về phía bếp, khi đến gần đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Lộ Di đứng quay lưng lại với cửa, đang thái ớt chỉ thiên trên bàn chế biến, bên cạnh có một tờ giấy A4, trên đó ghi rõ từng bước cụ thể.

Yến Huyên Hoà vén rèm cửa bếp bước vào, nhưng không lên tiếng, mà hứng thú dựa vào khung cửa, nhìn cô bận rộn. Anh nghĩ, người này tuy có chút ngốc nghếch, nhưng làm việc lại rất nghiêm túc. Rõ ràng là bị anh lừa đến tham gia chương trình, ban đầu cũng không hề muốn, giờ nhìn dáng vẻ này lại có vài phần giống một đầu bếp chuyên nghiệp.

Một lúc sau nước sôi, Lộ Di gom ớt đã thái vào bát, cầm nấm kim châm đã sơ chế trong rổ rau bỏ vào nồi.

Lộ Di hoàn toàn không biết mọi động tác của mình đều bị người khác nhìn thấy, cô cứ tiếp tục làm theo công thức, từng bước một.

Người Pháp không ăn được cay, Lộ Di giảm bớt lượng ớt trong món ăn, mùi thơm bốc lên khiến Yến Huyên Hoà không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Cuối cùng, khi món ăn hoàn thành, Lộ Di vô tình bị bỏng tay, đau đến mức cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng đặt ngón tay bị bỏng lên tai và nhẹ nhàng xoa bóp.

Yến Huyên Hoà không nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng trong lòng vô cớ đoán rằng gương mặt xinh đẹp của cô lúc này chắc chắn đang nhăn lại, giống như đứa trẻ nghịch ngợm bị ngã đau, có chút đáng thương, nhưng chắc chắn rất đáng yêu.

Một lát sau, có lẽ không còn bỏng lắm nữa, Lộ Di hạ tay xuống, lấy một chiếc thìa từ tủ, cẩn thận nếm thử một miếng, tự nói với mình: "Hình như đúng là vị này."

Nói xong, cô lại kiên định gật đầu, tự cổ vũ mình: "Chính là vị này, không sai đâu. Mình thật là giỏi quá!"

Giọng của Lộ Di không lớn, nhưng đủ để truyền rõ ràng vào tai Yến Huyên Hoà, khiến anh không nhịn được cười.

Trong căn bếp yên tĩnh bỗng vang lên tiếng cười trầm thấp quen thuộc, Lộ Di theo phản xạ quay đầu lại, liền thấy Yến Huyên Hoà đang dựa vào khung cửa, cúi đầu cười.

Nghĩ đến việc mình tự nói với chính mình đều bị anh nghe thấy, Lộ Di không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, khẽ ho một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: "Cậu làm gì ở đây?"

Biểu cảm của Yến Huyên Hoà rất chuẩn, chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tuỳ tiện nói: "Thấy cô nửa đêm còn chưa về, sợ cô bị người Pháp bắt đi làm dâu rồi.”

Lộ Di nghe vậy biết ngay là anh đang lo lắng cho mình, chỉ là miệng lưỡi không chịu nhường nhịn, trong lòng ấm áp, liền cũng không chấp anh, vui vẻ hỏi: "Hôm nay tôi học được món thịt bò chua cay mới, ngày mai sẽ nấu cho khách ăn, cậu có muốn thử không?"

Động tác của Yến Huyên Hoà rất tự nhiên, vài bước tiến lên cầm lấy chiếc thìa trên tay cô, nhưng miệng lại giả bộ miễn cưỡng nói: "Vì cô yêu cầu tha thiết, nên tôi đành chịu khó giúp cô thử vậy." Nói rồi anh dùng thìa múc một miếng thịt bò cho vào miệng.

Lộ Di lười tranh cãi với anh, vừa dọn dẹp bàn chế biến, vừa đắc ý nói: "Ngon chứ? Nói cho cậu biết, đầu bếp Lương nói tôi có năng khiếu đặc biệt, hiểu nhanh, học giỏi, đúng là đệ tử khiến ông ấy nhàn nhất!”

Có lẽ chính Lộ Di cũng không nhận ra, giọng nói của cô đầy niềm tự hào, như thể sắp tràn ra ngoài, giống như một đứa trẻ mẫu giáo vừa được nhận bông hoa đỏ nhỏ, háo hức mong cha mẹ khen ngợi.

Yến Huyên Hoà vừa ăn món thịt bò chua cay mà cô làm, vừa cố ý trêu chọc: “Đúng rồi, cả bếp này chỉ có cô là giỏi nhất.”

Hiếm khi Lộ Di tỏ ra khiêm tốn, cô gãi đầu, khiêm nhường nói: “Không đến mức đó, đầu bếp giỏi nhất vẫn là thầy Lương, tôi chỉ miễn cưỡng đứng thứ hai thôi.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Yến Huyên Hoà nghĩ bụng, trong bếp tổng cộng cũng chỉ có ba người, đứng thứ hai cũng là giỏi rồi, thế là anh rất chi là nể mặt mà vỗ tay khen ngợi.

Cứ thế, hai người vừa đấu khẩu vừa ăn hết sạch đĩa thịt bò chua cay, cuối cùng cùng nhau dọn dẹp bếp, dưới ánh sáng lấp lánh của đèn flash điện thoại, họ sóng vai trở về ký túc xá.

Hôm sau, khi nhà hàng chính thức mở cửa, Lộ Di không ngừng để ý đến đơn hàng của khách. Mỗi khi Yến Huyên Hoà hoặc Hách Phong Mân cầm đơn bước vào bếp, cô đều không kiềm được mà quay đầu nhìn. Nhưng thất vọng thay, nhiều bàn liền không ai gọi món thịt bò chua cay, thế là cô chỉ có thể tiếp tục phụ giúp đầu bếp Lương, trong lòng bỗng nhiên thấy tủi thân.

Hách Phong Mân nhận ra mỗi lần cậu đến là Lộ Di lại quay đầu nhìn, cạu không khỏi ngờ ngợ, tò mò hỏi: “Lộ ca, chị nhìn em có chuyện gì không?”

Lộ Di nghĩ bụng, đâu phải nhìn cậu, rõ ràng là nhìn đơn hàng. Nhưng cô ngại nói thẳng rằng tại sao không có khách nào gọi món mình làm, đành tìm một cái cớ, lấp liếm: “À, không phải là hôm qua doanh thu không tốt lắm, hôm nay tôi hơi lo lắng thôi.”

Hách Phong Mân vốn là người đơn thuần, Lộ Di nói gì cậu cũng tin, cậu vỗ vai cô, vui vẻ nói: “Tưởng gì, hôm qua là do thời tiết không tốt nên khách đến ít, hôm nay khách đông lắm, em còn lo bếp không kịp phục vụ cơ.”

Khách đông mà không ai gọi món thịt bò chua cay. Lộ Di càng thấy thất vọng, nhưng mặt vẫn cố không biểu hiện ra, gượng cười nói: “Cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Yến Huyên Hoà bước vào bếp thì tình cờ thấy hai người đang khoác vai nhau đứng ở cửa, tư thế rất thân thiết, không hiểu sao trong lòng anh có chút khó chịu.

Anh liếc nhìn Lộ Di, không ngạc nhiên khi thấy trên mặt cô có chút thất vọng, không khó để đoán được nguyên nhân, chỉ là Hách Phong Mân ngốc nghếch không nhận ra gì cả.

Yến Huyên Hoà khẽ hừ một tiếng, mang món ăn đã làm xong từ bếp ra ngoài, vừa lúc này lại có một đợt khách nữa đến, anh liền cầm sổ ghi chép ra gợi ý khách gọi món, đặc biệt giới thiệu món thịt bò chua cay của Lộ Di.

Khi Yến Huyên Hoà quay lại bếp, Lộ Di không quay đầu lại. Dù sao thì vừa rồi cũng bị Hách Phong Mân phát hiện ra sự bất thường của cô, nếu tiếp tục mong ngóng nhìn về phía cửa, cô cũng chẳng có cớ gì nữa.

Yến Huyên Hoà nhìn cô, thấy rõ ràng cô rất muốn quay đầu lại nhưng cố gắng kiềm chế, anh cảm thấy buồn cười, không kiềm được muốn trêu chọc cô, nên cố ý kéo dài giọng báo món, mãi đến cuối mới nói: “Hai phần thịt bò chua cay.”

Lộ Di sững lại một chút, không kiềm được mà quay đầu, đôi mắt mở to, ngạc nhiên vui sướng: “Có người gọi món thịt bò chua cay rồi sao?”

Yến Huyên Hoà thấy cô giống như chú chó con đang chờ chủ về nhà, ngay khoảnh khắc chủ mở cửa, nó không kiềm được mà lao vào người, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Đúng vậy, hai phần thịt bò chua cay, tiểu đầu bếp Trung Hoa, xem cô thể hiện thế nào đây.” Yến Huyên Hoà nói xong liền treo đơn hàng lên tường, vén rèm cửa đi ra.

Lộ Di phấn khích vô cùng, đầu bếp Lương và Thi Sưởng cũng chúc mừng cô cuối cùng đã mở hàng. Lộ Di hít sâu một hơi, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Tối qua đã luyện đến khuya, hôm nay nhất định phải thành công.

Tâm trí cô lại bất giác bay ra ngoài tấm rèm, như thể có thể nghe thấy tiếng Yến Huyên Hoà giới thiệu món ăn cho khách, lòng cô cảm thấy rất ấm áp, vô cớ nghĩ rằng đây là việc hai người họ cùng làm được.

Thật tuyệt vời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi