SINH CON THUÊ CHO ÔNG TRÙM HẮC BANG


Long Mặc ngồi ở sofa đối diện với phòng thử đồ của Lâm Tiểu Thanh, hắn vô cùng chăm chú nhìn vào máy điện thoại.

Chiếc rèm kéo ra, đập vào mất hắn không phải là Lâm Tiểu Thanh của thường ngày mà đó là một nàng tiên vừa mới giáng trần đứng trước mặt hắn.

Á Viêm phía sau nhìn cô mê mẩn không chớp nổi mắt, còn hắn cứ nhìn cô chằm chằm không rời mắt, điểm tụ trong mắt hắn là cô.

Thật đẹp.
Còn Long Mặc hắn vẫn như vậy, vẫn rất lịch lãm, quý phái như thường lệ trong bộ vest đen thời thượng đủ tôn lên khí chất bá đạo của hắn.
Diệp Thái An đứng bên cạnh Lâm Tiểu Thanh cũng thấy hai người xứng đôi hơn cả Quý Dĩ Hân cứ như trong tiểu thuyết bước ra ngoài đời thật vậy.

Diệp Thái An đưa cô lại gần Long Mặc, hắn đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới cô đặc biệt chú ý đến chiếc vòng cổ "Nữ Thần Mùa Xuân" trên cổ cô, tất cả đều được kết hợp rất ăn ý với nhau.

Cô giống như vị nữ thần ấy, dịu dàng, ấm áp.
Diệp Thái An nhìn sắc mặt của hắn không có chút cảm xúc gì, nhưng chắc hẳn bên trong đã rất hài lòng rồi.
- Ông chủ thấy sao ?
- Được.

Tốt lắm.

- Vâng.
Tuy vậy Long Mặc vẫn có cảm giác như đang rất thiếu thì phải.

Hắn nhìn xuống chân cô vẫn đi đôi giày xuồng đó, sắc mặt biến đổi.

Diệp Thái An hiểu rõ liền chạy qua kệ giày chọn cho cho cô một đôi cao gót thấp chỉ tầm một phân để tôn lên bộ đồ cô đang mặc trên người.

Cô ta mang giày qua cho Lâm Tiểu Thanh đặt xuống ngay chân cho cô, nói: "Phu nhân đi thử xem".
Lâm Tiểu Thanh e dè gật đầu đáp một tiếng: "Vâng".
Cô đặt chân xỏ vào chiếc giày, nó ôm trọn lấy bàn chân nhỏ nhắn của cô.

Diệp Thái An tươi cười, mọi người xung quanh cũng phải òa lên một tiếng vui mừng.

Diệp Thái An cất đi đôi giày bệt kia đi cho cô.

Cô đứng trước mặt hắn cứ e sợ cúi đầu tay bứt dứt.

Hắn tiến tới nắm lấy tay cô thấp giọng nói: "Đi thôi".
Lời nói này sao lại quá đỗi địu dàng giống như khác hẳn lúc hắn ở nhà, cái mặt này cũng cô cũng chưa bao giờ hắn.

Ở cạnh hắn lúc nào cũng đáng sợ, thật không biết được đâu là bộ mặt thật của hắn nữa.
Nhưng mà tay hắn ấm quá khiến cô cứ tan chảy, nếu có thể như thế này mãi thì thật tốt, hắn cứ mãi ấm áp thế này...!
Long Mặc dẫn Lâm Tiểu Thanh ra xe, hắn thoát khỏi bộ mặt ôn trầm lúc đó trở lại về bản chất.

Hắn lạnh giọng nói: "Lên xe đi".
Lâm Tiểu Thanh biết đó chỉ là ảo, là cô quá ngây thơ.

Con gái mà, ai chả muốn vị trượng phu của mình có thể yêu thươn mình cơ chứ.

Nhưng với cô điều đó thật sự quá xa vời, nằm ngoài sức tưởng tượng.

Bây giờ hắn hiện nguyên hình thế này khiến cô không phải vọng tưởng về điều đó, mơ mộng không thể tồn tại giữa cô và hắn.


Hắn lạnh nhạt thế này thì cô mới biết hắn là Long Mặc cao ngạo, độc đoán mà cô biết.
Cô cười khổ, nói: "Được rồi".

Cô định bước lên xe nhưng trong lòng cô vẫn có điều bứt rứt, mong mỏi bấy lâu nay đó chính là gặp ba mình.

Cô biết dù nói thế nào, xin thế nào hắn cũng không cho hoặc không trả lời, nhưng cho dù thế nào cô cũng phải liều một lần.

Lâm Tiểu Thanh quay sang hắn, lắp bắp: "Tôi có việc muốn xin...Tôi có thể, có thể gặp ba tôi không ? Đã lâu rồi tôi chưa ông ấy, tôi rất nhớ...".
Á Viêm đứng bên cạnh nhìn cô cũng thấy cô rất đáng thương.

Phải rồi, có đứa con nào mà không thương ba mẹ chứ.

Dù trên đời này có phạm tội nghiệt lớn cỡ nào nhưng tôi nặng nhất vẫn là "bất hiếu".

Cô đã quá lâu không gặp ba mình ắt hẳn rất rất nhớ rồi.

Á Viêm nhìn sang ông chủ của mình vô cùng mong đợi ở hắn một cái gật đầu.
Nhưng không...
Hắn lựa chọn im lặng.

Vẫn vẫn bình thản như thế bỏ mặc lời nói của cô ngoài tai chăm chăm tập trung bấm điện thoại.

Lâm Tiểu Thanh biết trước được sẽ nhận câu trả lời như thế này, cô chỉ cảm thấy thất vọng lệ ướt mi nghẹn đắng trong cổ họng.


Đôi mắt rũ xuống ủ rũ u sầu, mây đen kéo tới trong lòng, Lâm Tiểu Thanh không nói gì thêm nữa trở lại vào trong xe ngồi yên lặng như cái xác vô hồn.
Á Viêm cảm thấy cô bị đối xử quá tàn nhẫn cũng vô cùng thất vọng mà thở dài về ông chủ của mình.

Lâm Tiểu Thanh tựa đầu bên cửa sổ tràn ngập khổ tâm.

Hắn trở vào trong xe ngồi cạnh cô, Á Viêm trở vào trong xe, xe bắt đầu khởi động đi về phía Bắc nơi tổ chức sự kiện.

Long Mặc nhìn Lâm Tiểu Thanh như vậy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn đe dọa cô: "Cô nên cất cái bộ mặt đó đi.

Tôi nhìn cũng thấy đủ phiền.

Hôm nay cô không làm tốt thì ba cô không xong với tôi đâu".
Lâm Tiểu Thanh nghe đến ba mình vô cùng hoảng sợ, vì ba mình cô vực dậy lại tinh thần, lau đi nước mắt trên gương mặt mình, mỉm cười: "Anh yên tâm, hôm nay tôi sẽ làm tốt".
Long Mặc nhìn cô, nghe được câu nói của cô mà có chút không tin.

Cô vừa cười nhưng nụ cười ấy lại khiến hắn cảm giác kì lạ, chưa từng nhìn cô cười như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi