SINH CỤC CƯNG CHO BẠO QUÂN PHẢN DIỆN RỒI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?


Cấp bậc trong hậu cung phân chia rất nghiêm ngặt, dân chúng bình thường không thể tưởng tượng được.
Phi tần hậu cung khi chưa được hoàng đế cho phép sẽ không thể xuất cung, kể cà nhà mẹ đẻ muốn vào thăm cũng phải được hoàng đế duyệt cho.

Thế nên ai vào hậu cung, tương đương với việc cả đời này ở yên trong này.
Người có thể tự do ra vào cung chỉ có Thái Hậu và Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu hiện giờ đang được sủng ái, bà ta đang nỗ lực trải đường cho con trai trưởng nhà mình, chắc chắn không rảnh chạy ra ngoài cung.
Người có thể ra ngoài cung chỉ còn Thái Hậu.
Tuy Thái Hậu không xuất hiện nhiều trong cốt truyện gốc, nhưng người phụ nữ nắm được quyền thế ngập trời trong các phi tần hậu cung thì không thể là người đơn giản.
Cả đời bà ta không có con, có thể đưa hoàng đế hiện tại lên ngôi ắt hẳn phải là người phụ nữ cực kỳ cao tay.
Đáng tiếc sau khi hoàng đế lên ngôi, việc đầu tiên lão làm là tước hết quyền hành của Thái Hậu, khiến bà hết sức lạnh lòng.

Cho nên sau này các hoàng tử tranh giành ngai vàng quyết liệt, bà cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, không hề tham dự.
Lúc Vũ Văn Mân đốt cung Tử Thần, bà đã tới hành cung ở Giang Nam để an hưởng tuổi già.
Thật sự là Thái Hậu ư?
Lục Hàm Chi không dám chắc nhưng cậu cảm thấy có một số việc, làm thì chỉ có lợi chứ không hại.
Vì thế lúc giao hàng, cậu còn tự tay tặng cho thái giám kia một bánh xà phòng do đích thân cậu chế tạo.
Nó không phải là kiểu xà phòng sản xuất hàng loạt do công nhân làm, mà là do cậu đích thân chọn mấy loại thảo dược, lại đổi tinh dầu từ trong không gian tinh thần mà tỉ mỉ điều phối ra.

Vốn cậu định đặt một cái giá rồi bán, nếu bán đắt hàng thì giá trị đạt được sẽ cao hơn nhiều.
Kể cả đối phương, có thể không phải là Thái Hậu mà là Hoàng Hậu cũng được.

Tuy lấy lòng Hoàng Hậu không nhiều lợi ích, nhưng tóm lại cũng không thiệt.
Lục Hàm Chi lại đưa thái giám một thỏi vàng, cười nhẹ bảo: “Về sau nếu ngài còn có nhu cầu gì thì cứ tới cửa hàng nhỏ này của ta.

Hàm Ký Hương Phường có chi nhánh ở cả đại lộ đông và tây trong kinh, cứ việc nhắc tên Lục Hàm Chi, nhất định sẽ cho ngài ưu đãi lớn nhất.”
Lão thái giám cười tít mắt: “Ôi chao, ông chủ nhỏ giỏi làm ăn ghê.


Cảm ơn nhé! Nếu chủ nhân nhà ta dùng thấy tốt, chắc chắn ông chủ nhỏ sẽ được lợi không ít!”
Lục Hàm Chi cảm ơn lão thái giám rồi tiễn khách.
Hôm nay trời mưa lớn, đã bắt đầu vào hè, trời càng ngày càng nóng.

Lục Hàm Chi da thịt non mịn, không ở lâu bên ngoài được nên về nhà sớm.
Ngày mai phải tham gia tiệc sinh nhật mẹ rồi, chắc chắn sẽ là một ngày “chém giết”.

Ngày mai mà đi, kiểu gì cũng không tránh khỏi bị một vài người chế giễu.
Không chỉ cậu, mà cả Nhị ca của cậu cũng sẽ bị đám hoàng thân quốc thích gì đó chê cười.

Lục Húc Chi thường ngày thân cận với Đại hoàng tử, giờ Đại hoàng tử gặp chuyện, Đỗ di nương đang thông gia với Thái Tử, chắc ả sẽ lại khoe khoang một trận.
Nghĩ đến đây là Lục Hàm Chi đau đầu, nhưng Vũ Văn Mân và Đại hoàng tử thì cứ như đã ở nhà cậu tới nghiện, chẳng thấy có ý rời đi.
Thân là chủ nhà, Lục Hàm Chi bắt đầu muốn đuổi người.

Nhưng bên kia là hai vị hoàng tử, trong đó còn có một người là bạo quân tương lai sẽ tạo phản, cậu không dám đuổi.
Haizzz, bom hẹn giờ nói nổ là nổ.
Kể cả giờ hai người kia chưa bị bắt về, hơn nữa khả năng được xóa tội còn khá cao, nhưng dù sao cái tội chứa chấp tội phạm truy nã của cậu cũng là thật.
Dù thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục.
Hôm Hàm Ký Hương Phường khai trương cũng là ngày đại thọ của Lục phu nhân.
Nhà họ Lục đã có nhiều thế hệ là hoàng thương, tuy ít thực quyền nhưng lại nắm giữ mạch máu kinh tế của Đại Chiêu.

Gia tài nhà họ Lục đồ sộ đến đâu, ngay cả hoàng đế cũng không rõ.

Nhưng nếu đã có người làm quan, chắc chắn mạch máu ấy sẽ bị hoàng đế nắm trong tay, không thể trở mình làm ra chuyện lớn gì được.
Lục phu nhân được phong Cáo mệnh, không ít quan lại trong kinh đều tới chúc mừng.


Sự náo nhiệt lúc này của nhà họ Lục cũng khiến không ít quý nhân trong kinh nhận thức rõ.

Tuy chuyện Lục Hàm Chi sinh con đã bị giấu kín, nhưng lời đồn vẫn cứ truyền đi trong kinh.
Lục phu nhân thừa biết là ai truyền.
Hai ngày nay, Đỗ di nương vênh váo tận trời, chỉ vì Lục Hạo Chi đã kể cho ả chuyện mình được thị tẩm.
Tiểu lang quân rất dễ thụ thai, ả còn đang trông chờ con trai sinh được trưởng tôn cho hoàng gia.

Nếu Lục Hạo Chi sinh được trưởng tôn, có khi Đỗ di nương sẽ vui tới mức vểnh đuôi tận trời.
Đến lúc đó Lục Hạo Chi sẽ “mẹ quý nhờ con”, nói không chừng Đỗ di nương sẽ được phong Cáo mệnh.

Bị đè đầu mười mấy năm, mắt thấy bản thân sắp được trở mình, có thể không vui được à?
Hôm nay Lục Hàm Chi dậy rất sớm, chuẩn bị cả đống quà cho Lục phu nhân,
Trước khi đi cậu dặn Cầm Sắt và bà vú A Mãn chăm sóc A Thiền cho tốt, mà bé cũng đã bắt đầu có cảm ứng với thế giới bên ngoài.

Lục Hàm Chi vừa chọc bé, nhóc con này đã cười ngặt nghẽo.
Lúc này Thiền béo đã tỉnh ngủ, đang ngóc đầu nằm trên giường dòm con hổ bằng vải trước mặt.

Chân của Thiền béo ngọ nguậy, có lẽ là đang muốn bước về phía trước.

Nhưng vì béo quá nên bé không nhúc nhích được, vì thế miệng méo xệch đi, “oa” một tiếng khóc lên.
Lục Hàm Chi đang định ra ngoài lại vòng về, nhét con hổ vải vào trong ngực bé.

Thiền béo được như ý nguyện bèn ôm hổ vải nằm xuống, lập tức nhét tai hổ vào trong miệng.
Lục Hàm Chi:…

Đệch! Thằng nhóc thúi này! Cái gì cũng cho vào miệng được?
Nhưng trẻ con cái tuổi này ấy, hình như bị ngứa lợi thì phải? Cậu chỉ lo đút sữa bột cho A Thiền mà quên mất mấy chuyện khác.
Trẻ nhỏ tầm này thường nhét bất cứ thứ gì mà bé nghĩ sẽ ăn được vào miệng, không chỉ mất vệ sinh mà còn có nguy hiểm nhất định.
Nếu có cái núm vú cao su để ngậm thì sẽ tốt hơn.

Đáng tiếc điểm giao dịch bây giờ của cậu là 0, không đổi nổi núm vú giả.
Cậu có thể làm gì đây? Chỉ đành cố hoàn thành GDP!
Vì thế cậu ngồi xổm ôm Thiền béo, hôn cái chóc vào má bé: “Con chờ đi, nhìn cha của con đánh chiếm một mảnh giang sơn cho con!”
Vũ Văn Mân đang giả trang gã sai vặt ở bên ngoài: “…”
Chờ Lục Hàm Chi tới, Vũ Văn Mân nói: “Chuyện tranh đấu giành thiên hạ, không đến lượt thiếu gia ngài nhọc lòng.”
Lục Hàm Chi: “…”
Cậu sợ tới mức quay lại dòm Vũ Văn Mân: “Ngài làm sao vậy? Dọa chết người đó, có biết không hả?” Lần nào cũng xuất quỷ nhập thần, võ công giỏi thì hay lắm à?
Đại tướng quân tài giỏi hiếm có, trăm ngàn năm mới có một cứ phải khoe võ công mỗi ngày mới chịu được à?
Vũ Văn Mân: Ta có khoe đâu, đó là thói quen ngày thường thôi.
Lục Hàm Chi thấy cách ăn mặc quen thuộc của hắn bèn hỏi: “Sao vậy? Điện hạ muốn tới nhà họ Lục với ta?”
Vũ Văn Mân khẽ ừ, còn bổ sung: “Không phải tới nhà họ Lục, vào thành thì ta sẽ xuống xe.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Có cần ta đón ngài lúc rời thành không?”
Vũ Văn Mân đáp: “Không cần, tự ta sẽ nghĩ cách về.”
Lục Hàm Chi nhìn hắn, thở dài: “Thế vì sao ngài không tự nghĩ cách vào thành?”
Vũ Văn Mân không đáp, cậu lại nói tiếp: “Nếu điện hạ làm việc này mà có nguy hiểm thì nên tìm ta để được trợ giúp.

Trên đời này sẽ không có ai nghi ngờ một tiểu lang quân thất thân sinh con, ốc còn không mang nổi mình ốc như ta.

Nếu ta dám thu nhận hai vị thì chắc chắn sẽ không sợ các vị mang tới phiền toái.”
Lục Hàm Chi không hiểu sao mình lại nói với hắn mấy lời này, chắc là… do hắn đẹp trai!
Thân là một bé gay, kiểu trai đẹp vừa tuấn tú vừa ngạo mạn hoang dã như Vũ Văn Mân hấp dẫn cậu chẳng khác nào thuốc phiện.
Cậu biết lần này Vũ Văn Mân đi làm nguy hiểm.

Cửa thành Đại Chiêu canh giữ nghiêm ngặt, muốn trà trộn rất khó.

Tuy Vũ Văn Mân có thể xông vào nhưng như thế dễ hỏng việc, đành để Lục Hàm Chi dẫn vào.

Lúc vào thành thì chỉ cần thay hình đổi dạng, sau đó đi làm chuyện của hắn.

Có điều xong xuôi, hành tung của hắn sẽ bại lộ, không thể để Lục Hàm Chi dẫn ra khỏi thành được.
Nhưng chẳng may làm Lục Hàm Chi dính vào thì thật sự cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy dưới sự tính toán của hắn, tội danh của hắn và Đại hoàng tử có thể được xóa, nhưng đúng thật là tội chứa chấp nghi phạm của Lục Hàm Chi sẽ không cách nào trốn thoát.
Mà nghe cậu nói vậy, Vũ Văn Mân vẫn nhìn cậu thêm một cái: “Hử? Lục công tử không sợ hai người bọn ta làm phiền à?”
Lục Hàm Chi nháy mắt thấy mấy lời mình vừa nói, đúng là lãng phí tình cảm mà.
Chợt nghe Vũ Văn Mân bổ sung: “Ngươi yên tâm, kể cả Vũ Văn Mân ta đây có bị nghiền xương thành tro thì cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn.

Hiện giờ ngươi có ơn thu nhận hai huynh đệ ta, coi như người một phe.”
Lục Hàm Chi rất muốn thể hiện ra sự biết ơn nhưng thất bại, trong giọng điệu lộ ra chút láu cá: “Vậy cảm ơn điện hạ che chở nhé.”
Vũ Văn Mân đùa nghịch trọng kiếm như đang cầm quạt, vèo một cái đã chỉa vào trước ngực Lục Hàm Chi: “Ngươi cũng vênh váo quá nhỉ?” Nói xong câu đó, đôi mắt phượng hẹp dài của Vũ Văn Mân lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn lướt qua mặt Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi nhát cáy lập tức lùi ra sau từng bước, lưng đã đụng vào vách tường, cười nịnh nọt: “Không không không, thảo dân được vương gia che chở, chẳng phải đang vui muốn chết à? Vui quá nên đắc ý chút, vương gia ngàn vạn lần đừng chấp với tiểu nhân.”
Vũ Văn Mân bỏ trọng kiếm xuống rồi quay đầu chỗ khác, trở về dáng vẻ khom lưng xấu xí.
Hai người một trước một sau lên xe ngựa, Lục Hàm Chi vừa bị trọng kiếm đe dọa hơi co quắp.
Thanh kiếm này rất nổi tiếng trong cốt truyện gốc, tên của nó là Trầm Kha, đối với người khác thì là gánh nặng nhưng đối với Vũ Văn Mân thì lại là vũ khí lợi hại.

Thanh kiếm này từng uống bao nhiêu máu tươi, sợ là Vũ Văn Mân cũng chẳng đếm được hết.
Hắn từng cuồng vọng cười nói lúc giết người: “Không thuận theo ý ta thì hãy làm vong hồn dưới kiếm ta đi.”
Rõ ràng là “thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết”.
Nếu không phải mấy ngày hôm nay ở chung với hắn hòa thuận quá, Lục Hàm Chi suýt đã quên đây là một ác ma giết người không chớp mắt.
Mà cậu lại lỡ sinh con cho hắn trong trạng thái lơ mơ không biết gì.
Lục Hàm Chi hơi bất an, tuy bây giờ người này chưa hắc hóa, nhưng cũng đâu phải kiểu thiện lương gì cho cam.

Nếu hắn mà biết tới sự tồn tại của A Thiền, không biết chuyện sẽ đi về đâu.
Nghĩ tới đây, cậu ngẩng đầu, hắng giọng thăm dò Vũ Văn Mân: “Ừm, hỏi ngài một vấn đề! Vũ Văn Mân, ngài có thích trẻ con không?”
—————–
Tác giả:
Chồng của cậu không thích trẻ con, nhưng thích thằng cu do cậu sinh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi