Editor: Ciao
Chu Diễm nhảy lên sàn tàu, hai chân chìm trong nước, như có một lưỡi dao sắc bén đâm vào da cô, ngực đau tới mức nghẹn họng.
Hai tay cô dùng sức vin lấy, cố gắng bò lên trên, nhưng mà trong nước như có gì đó kéo hai chân cô lại, cái lạnh thấu xương, trái tim cũng sắp bị đông lạnh, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô.
Chu Diễm cắn chặt răng, rốt cuộc tự mình bò lên được, nhưng cô nào kịp thở mà phóng thẳng vào cửa khoang, cửa không khóa, cô bổ nhào vào theo quán tính, gọi to: “Lý Chính ——”
***
Lý Chính có một giấc mơ, trong giấc mơ đó chỉ toàn một màu đen, ở trên cao có ba đốm sáng, bốn cái bóng người rơi xuống từ những đốm sáng, không khí mong manh, cả người anh căng thẳng, rất muốn hét to, nhưng mà anh lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, bóng dáng đó cách anh càng ngày càng gần, giống như muốn va vào anh, tan xương nát thịt.
Rốt cuộc có một giọng nói khàn khàn vang lên: “Lý Chính ——”
Lý Chính bỗng nheien trợn mắt, trông thấ một bóng dáng mảnh mai hô lên với anh: “Thủy triều dâng!”
Một giây sau, anh xoay người xuống giường, đẩy người tới ra cửa, hô lên: “Đi nhổ neo!”
Chu Diễm vội vàng đi ra, chạy vội tới đầu thuyền thu neo lên.
Giólớn gào thét, những hạt mưa nện lên boong tàu kêu lộp bộp, con thuyền tròng trành lên xuống, lúc này, nước sông yên ả của những ngày trước như con mãnh thú tỉnh giống, gió lớn cuốn sóng triều tàn phá xung quanh.
Chu Diễm ngã sấp xuống sàn tàu, vùng vẫy vài cái mới đứng lên đực, cô chạy tới khoang điều khiển, giẫm lên ba bậc thang, đẩy cửa khoang ra.
Lý Chính liếc nhanh về phía cô, ánh mắt lập tức nhìn lại mặt sông. Thủy triều đến rất hung hãn, chiếc loa trên sông đang báo động, những âm thanh đó bị nước mưa xé thành những mảnh nhỏ.
Thân thuyền lệch khỏi tuyến đường an toàn, sóng nước đẩy mạnh, lúc nào cũng có thể lật tung bọn họ lên.
Chu Diễm không nói một lời nhìn về phía trước, thời tiết oi bức khó chịu nhưng khí lạnh đang xâm nhập tay chân cô, trong đầu cô trống rỗng, người bên canh đột nhiên nói một câu: “Đến đây.”
Chu Diễm ngây ngốc nghiêng đầu. Người đàn ông dính đầy nước mưa, vẻ mặt trầm tĩnh lại nói với cô: “Đến đây.”
Chu Diễm lại gần anh hai bước.
Khoang điều khiển vốn nhỏ, hai bước cũng đủ để cô đứng trong tầm với của anh.
Tay phải hơi xiết chặt, anh nắm cô, lại kéo cô tới gần một bước, đưa cô vào trong lòng, sau đó anh buông tay ra, ánh mắt nhìn cô từ đầu tới chân.
“Sợ sao?” Lý Chính hỏi.
“... Ừ.”
“Sợ chết không?”
Chu Diễm nhìn ra cửa khoang thuyền, không nhìn thấy thủy triều mãnh liệt, cô nói: “Sợ.”
“... Tình huống như vừa rồi, cách xử lý chính xác nhất là bỏ thuyền nhảy sông tự vẫn, bây giờ nếu thuyền bị lật, không chết cũng khó. Cô có thể nhảy sông tự vẫn.”
“... Tôi không biết bơi.”
“Trên thuyền của tôi không có phao cứu sinh.”
Chu Diễm lại nói: “Tôi không biết bơi.”
Một lát sau: “Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi.”
Lý Chính hỏi: “Để lưu di ngôn à?”
“Lần trước rơi xuống nước, tôi đã muốn gọi cho mẹ tôi.”
“... Không có điện thoại, điện thoại của cô đâu?”
“Trên thuyền của chú Lưu.”
Lý Chính lạnh lùng nói: “Ai cho cô lên thuyền của tôi.”
Một lúc lâu sau, Chu Diễm thấp giọng nói: “Tôi không nên lên thuyền.”
Trên sông và trên bờ đúng là hai thế giới, cô lại chỉ thấy được lúc bình tĩnh nhàn nhã.
Cuộc đời đi thuyền, làm gì có thuận buồm xuôi gió.
Có lẽ nói chuyện phân tâm, cô dần dần bình tĩnh hơn.
Chu Diễm nhìn lồng ngực trần trước mặt, quả nhiên giống như trong trí nhớ, sẫm màu, rắn chắc, có nước lăn dài, anh ngủ không mặc quần áo.
Lúc này có một giọt nước, từ từ lăn trên ngực anh, qua bụng, rồi biến mất không thấy gì nữa.
Thân thuyền gặp phải lực cản mạnh mẽ, Chu Diễm không nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được thân thuyền đang tròng trành lắc lư, thuyền rung lên một cái, cô ngã vào lồng ngực rắn chắc kia.
Một lát sau, trên trán cô cảm nhận được nhịp đập của lồng ngực, bên tai có người thấp giọng nói: “Sẽ không để cho cô chết.”
Tay chân cô dần dần ấm lại, chóp mũi mang theo nhiệt độ nóng bóng.
Không lâu sau, thuyền ngừng.
Chu Diễm quay đầu nhìn ra ngoài, mưa xối xả, mạch nước ngầm trên sông bắt đầu khỏi động, thủy triều vẫn chưa yên.
Vẻ mặt Lý Chính nghiêm túc điều chỉnh bàn điều khiển, cánh tay hơi cọ vào người cô.
Cô còn bị anh ôm trong ngực nên không được tự nhiên dịch người một chút, Lý Chính nhìn cô một lát, hạ cánh tay trái xuống, nhường đường cho cô. Chu Diễm đi qua một bên, hỏi: “Làm sao thế?”
Lý Chính nói: “Thả neo rồi.”
Lý Chính đi ra khoang điều khiển, Chu Diễm đi theo anh, đi được hai bước mới phát hiện mình đi chân không, dép đã bị rơi vào trong sông rồi. Cô đi xuống cầu thang, lòng bàn chân bị đau khiến cô hít sâu một hơi, máu chảy ra, Chu Diễm vịn vách tường, nhấc chân lên nhìn.
Bàn chân bị cứa rách, trên cánh tay cũng có, ngực và sau lưng hơi đau đau, cô cúi đầu nhìn, T-shirt bị rách một đường, áo ngực màu đen cũng lộ ra.
Lý Chính đẩy một cánh cửa trong khoang điều khiển, mở đèn lên, trèo thang xuống dưới.
Bên dưới là động cơ, diện tích rất lớn, Chu Diễm cắn răng đi xuống cùng, không dám nhìn sang tay phải, nước sông đã gần trong gang tấc.
Cô vuốt mái tóc ẩm ướt, vịn khuông cửa nhìn qua, không bao lâu sau, anh lại bò lên, nói: “Động cơ bị trục trặc.”
Chu Diễm hỏi: “Thuyền không mở được hả?”
“Không mở được, nhưng mà tạm thời vẫn an toàn. Tôi đi gọi điện thoại, chờ người tới cứu.”
Hai người đi tới đuôi thuyền, lại ngâm nước mưa mất một lúc. Đi tới bên cạnh cửa khoang, ánh mắt Lý Chính nhìn đuôi thuyền, dừng lại một chút.
Đuôi thuyền đầy những mảnh vỡ đất nung, Chu Diễm che che lồng ngực. Lúc nhảy lên thuyền ngã vào một cái chậu hoa, hẳn nào cô đau như thế, ngay cả quần áo cũng bị rách.
Cả người Chu Diễm ướt dầm dề đi vào trong nhà, trông thấy Lý Chính ném cả gối trên đất, cô hỏi: “Không thấy điện thoại sao?”
Lý Chính xốc cả thảm lên, cuối cùng nói: “Chắc là lúc ăn tối làm rơi chỗ chú Lưu rồi.”
Chu Diễm mấp máy miệng: “Vậy làm sao cầu cứu?”
“Cảnh sát sông sẽ đi tuần tra, chú Lưu nhìn tình huống thế này cũng sẽ tìm tới chúng ta, chờ.” Lý Chính nhìn cô một cái, chỉ vào buồng vệ sinh, nói: “Đi tắm.”
***
Chu Diễm đi vào buồng vệ sinh mới nhìn rõ bộ dạng mình bây giờ.
Tóc dài nhỏ nước, T-shirt trong suốt, dán chặt lấy cơ thể, ngay cả vùng rốn cũng hiện ra, quần áo bị rách tơi tả, da thịt như ẩn như hiện, có chút máu chảy ra.
Trông vô cùng chật vật.
Người ở phía ngoài gõ cửa, nói: “Mở cửa.”
Chu Diễm khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quần áo cho cô.”
Chu Diễm kéo hờ cánh cửa, cầm lấy quần áo rồi lập tức đóng sập cửa vào.
Người ở phía ngoài cúi xuống, rồi nói: “Dùng khăn lông của tôi đi.”
“... Ừm.”
Cô vội vàng tắm rửa, vết thương đau rát, Chu Diễm nhịn xuống, tắm xong thì mặc quần áo Lý Chính.
Áo ngực bị ướt không thể mặc luân, T-shit mặc lên người cô rộng thùng thình. Quần thì không thể nào mặc, có thể nhét thêm cả một cái eo nữa. Chu Diễm cầm quần, đứng trong nhà vệ sinh chậm chạp bất động.
Một lát sau, người ở phía ngoài nói: “Tôi đi xuống phòng động cơ.”
Chu Diễm đáp nhanh: “Ừ.”
Cô nghe thấy tiếng đóng cửa thì đi ra luôn, chạy vào phòng ngủ, đắp kín chăn lên.
Mưa dần dần ngừng rơi, ánh lửa chợt hiện lên rồi nhanh chóng tắt ngúm.
Lý Chính dựa lên cửa, hít một ngụm khói, người ở bên trong không đi dép, tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó nhanh chóng không còn tiếng động nào. Ánh mắt Lý Chính nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ ở đuôi thuyền, nheo mắt hút nửa điếu thuốc rồi mới đi qua.
Anh há miệng nhả khói thuốc, nhặt một mảnh vỡ, tiện tay vứt vào sông, tàn thuốc rơi trên mu bàn tay anh, chớp mắt đã bị gió cuốn đi không còn bóng dáng.
Ném một lúc sạch hết những mảnh vỡ, anh mới đứng dậy, hít thêm hai hơi thuốc, ném cả đầu thuốc vào trong sông.
Lý Chính mở cửa, đi vào nhà, lại đóng cửa lại. Người bên trong lặng yên không tiếng động, hình như đã ngủ, nhưng tiếng quạt điện lại vang lên.
Buồng vệ sinh với anh mà nói, rất nhỏ. Lúc trước khi mua thuyền, chú Lưu chỉ lên trần phòng ngủ nói: “Cậu sẽ bị đụng đầu.”
Rồi lại dẫn anh xem nhà vệ sinh, nói: “Bồn tắm cũng hơi nhỏ, cậu ngồi bên trong có thể chuyển mình được à?”
Cuối cùng: “Đây là gương tôi mới lắp được nửa năm.”
Lý Chính nhìn cái gương, xoa ngực.
Bàn tay dính nước, mang theo ấm áp, giống như bị người áp lên.
Tác giả: Nam chính lớn hơn nữ chính một giáp.