SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

Thời Hoan rơi vào trong mộng cảnh.

Cô nằm trong một căn phòng tối tăm ẩm thấp, hai mắt bị che kín bởi một miếng vải đen, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.

Hai tay bị trói ra phía sau, cổ chân cũng bị dây thừng buộc chặt.

Bất lực lại tuyệt vọng, trong phòng còn có một chiếc đồng hồ, âm thanh tíc tắc vang lên vô cùng rõ ràng, khiến cho cảm giác sợ hãi càng lúc càng khuếch đại, dần dần đánh đổ phòng tuyến trong lòng người ta.

Thời Hoan cảm giác dường như mình đã chết rồi, nhưng sự thật thì không.

Mơ hồ hỗn loạn.

Cô đưa tay chạm vào người bên cạnh, nhận ra đối phương vẫn còn đó liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút.

Hai người đã cảm thấy đói bụng từ lâu chẳng còn sức để nói chuyện, không ai hé răng nửa lời, chỉ dựa sát vào nhau.

Cũng không biết qua bao lâu, màn đen tăm tối như muốn bịt kín thế giới của cô, lúc Thời Hoan đang buồn ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngay khi một con tin bị lôi ra bên ngoài, nhiều tiếng kêu thảm thiết phảng phất như khắc sâu vào trong lòng Thời Hoan, biết bọn họ đã đáng cửa rời đi nhưng cô vẫn khó có thể bình tĩnh lại.

Ký ức ngắn ngủi chợt lóe lên.Đêm đen mịt mù, Thời Hoan muốn nắm chặt thứ đó nhưng bàn tay lại bị đâm chảy đầy máu tươi.

Da thịt nơi mắt cá chân bị cắt ra, cô có thể cảm nhận được một dòng dịch nóng tuôn trào trong nháy mắt, chậm rãi chảy men theo làn da lạnh lẽo của cô, nhỏ trên mặt đất tạo thành một vũng.

Người bên cạnh cũng không tránh được một kiếp nạn này, Thời Hoan cảm nhận rất rõ ràng sinh mệnh của mình đang nhanh chóng trôi đi, đẩy người ta từng bước từng bước tới sát bờ vực.

Đột nhiên, cửa bị ai đó đẩy ra, người kia hùng hổ đá văng cánh cửa.

Tiếng bước chân tới gần, Thời Hoan nín thở.

Hắn ta đi tới,

Cuối cùng,

Dùng lại trước mặt cô.

Trong khoảnh khắc đó, tim bỗng dưng ngừng đập.

Ngay tức khắc, cô gái bên cạnh bị lôi dậy một cách không thương tiếc, đồng thời bàn tay đang nắm chặt tay Thời Hoan bị tách ra.

Tiếng kêu kinh hoàng của cô ấy, mang theo cả sự tuyệt vọng.

Chớp mắt, trong lòng Thời Hoan có thứ gì đó đã chết đi rồi.

Cảnh tượng bỗng chốc thay đổi, Thời Hoan bị một đoạn ký ức ngắn ngủi này làm kinh động, cô mở choàng mắt, hơi thở bất ổn.

Đập vào mắt là ánh sáng mờ mờ trong xe, cô theo bản năng siết chặt bàn tay nhưng lại chạm vào một khẩu súng.

Thời Hoan khựng lại, vội vàng gọi: "Từ Dã."

Bên tai lập tức truyền đến

Bên tai lập tức truyền tới tiếng đáp lại của anh: "Anh đây."

Giọng anh rất nhẹ nhàng, chẳng qua chỉ là hai chữ đơn giản nhưng lọt vào trong tai Thời Hoan lại khiến cô vô cùng an lòng.

Từ Dã nhận ra cô có gì đó khác thường, cúi đầu nhìn cô, trong con ngươi của cô hiện ra sự rối loạn và hoảng hốt, anh không khỏi nhíu mày, "Gặp phải ác mộng gì thế, vì chuyện ban nãy à?"

Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không phát ra thành lời.

Cô ngồi thẳng người dậy, lắc đầu cười, tâm trạng từ từ ổn định lại.

- ---------- Hóa ra anh vẫn còn băn khoăn chuyện vừa rồi, sợ để lại cho cô ám ảnh gì đó.

Nhận ra điều này, khóe miệng Thời Hoan hơi cong lên, cô khẽ cười, ôm đầu gối nói với anh: "Không sao, mơ thấy chuyện cũ thôi."

Không chờ Từ Dã nói gì, cô đã nghiêng đầu hỏi anh: "Chuyện năm năm trước, không phải anh vẫn luôn muốn hỏi em sao?"

"Muốn." Từ Dã thẳng thắn thừa nhận, anh bất chợt yên lặng, nói: "Nhưng, đợi tới khi em đồng ý chủ động nói với anh, thì lại nói."

Thời Hoan không ngờ anh sẽ trả lời như vậy, ánh mắt lấp lánh, mỉm cười, "Ơ, sao lại nói vậy?"

"Anh không muốn em nhớ lại những chuyện không vui đó." Từ Dã giọng nhẹ nhàng, nhìn cô nói rõ từng câu từng chữ, "Nếu quả thật khiến em đau khổ như vậy, thì thà răng anh chủ động gạt bỏ mong muốn này đi."

Thời Hoan nhìn thẳng, rơi vào trong con người sâu thẳm của anh, dường như muốn đắm chìm trong đó, dù muốn cũng khó lòng thoát ra được.

Cô thật sự rất may mắn.

Gặp được anh.

Thời Hoan nghĩ vậy, khuôn mặt không khỏi tràn ngập ý cười, đưa tay lên nắm khuỷu tay của anh, cười híp mắt nói: "Ôi, em thật sự càng ngày càng yêu anh."

Từ Dã nghe vậy dừng lại một chút, sau đó anh không nói lời nào quay đầu đi.

Lúc đầu Thời Hoan còn không hiểu vì sao, nhưng ngay sau đó, dường như cô đã hiểu ra.

Cô rướn người tới gần, "Không phải chứ Từ Dã, không phải là anh ngại ngùng đấy chứ!"

Từ Dã "hừ" một tiếng, vươn tay ra trực tiếp ấn cô lại vị trí ngồi, "Nói bậy gì thế?"

Thời Hoan còn đang muốn tiếp tục đùa giỡn với anh, nhưng không có cơ hội, đúng lúc này xe đã dừng lại.

Hình như là đến nơi rồi.

"Đến rồi, xuống xe." Từ Dã nhàn nhạt, nhanh chóng cầm súng đứng dậy, anh nhấc chân đi ra phía cửa khoang xe, đẩy cửa bước ra ngoài.

Thời Hoan có chút tiếc nuối, nhưng công việc sắp bắt đầu, cô đành phải thở dài bó tay, ngoan ngoãn che giấu nét mặt, nhảy xuống khỏi xe.Hai chiếc xe chở hàng lần lượt dừng lại trước trại tị nạn, xung quanh đều là người nhà bệnh nhân đi qua đi lại.

Thời Hoan sửa sang lại áo blouse của mình, cử động cổ mấy lần, đã chuyển thành dáng vẻ nghiêm túc lãnh đạm.

Sau khi trao đổi qua với tài xế một lúc, biết được sẽ có người giúp đỡ vận chuyển vật tư thì cô cảm thấy an tâm, lập tức vẫy tay với Từ Dã rồi đi thẳng vào trong trại tị nạn tập hợp cùng với đội bác sĩ.

Cô vừa đi qua đã trông thấy Trình Giai Vãn đang ngồi xổm trước một giường bênh, dường như đang nói chuyện gì đó với bệnh nhân nhí ở trên giường.

Thời Hoan lấy khẩu trang trong túi áo ra đeo, cất bước đi tới, vỗ vỗ vai cô ấy, "Tình hình ở đây sao rồi?"

Trình Giai Vãn nghe thấy giọng Thời Hoan liền ngẩng đầu, giọng nói ung dung, ngữ điệu có chút nâng cao: "Mọi người nhanh vậy à, tình hình hôm nay tốt hơn hôm trước một chút, số lượng bệnh nhân tới có giảm một chút, những bệnh nhân đang được điều trị đều không có hiện tượng bệnh tình chuyển biến xấu, cũng không tệ lắm."

"Vậy thì tốt." Thời Hoan nghe vậy liền thở phào một cái, lại nghe thấy cô bé trên giường bệnh ngọt ngào gọi: "Chị ơi."

Thời Hoan hiểu được ngôn ngữ của cô bé, hai người giao tiếp cũng không có trở ngại gì, đương nhiên cô biết cô bé đang nói gì, chỉ là giọng nói này có chút quen tai. Cô liền ngồi xổm người xuống nhìn người đang nằm trên giường bệnh, không khỏi ngạc nhiên.

Bệnh nhân này chính là đứa trẻ lúc đó nắm lấy tay cô, nói rằng mình không muốn chết.

Tuy rằng vẫn có chút suy nhược, nhìn không có sức sống nhưng cô bé có thể nói chuyện với mọi người thì xem ra hồi phục không tồi.

Thời Hoan vô thức có cảm giác thành công, cô thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cười với cô bé: "Thân thể cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Cô bé mỉm cười với Thời Hoan, lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ đáng yêu, "Tốt hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn chị đã cứu em."

Cô bé này có khuôn mặt thanh tú, mái tóc xoăn nhẹ, tuy rằng lúc này có chút nhếch nhác, thân thể cũng gầy gò yếu ớt, nhưng mắt cô bé vẫn sáng lấp lánh, dường như ánh sáng đó có thể tỏa ra cả xung quanh.

Cô gái mềm mại như nước, cũng tỏa sáng như ánh mặt trời, nhìn có vẻ rất thoải mái.

Thời Hoan chống tay lên đầu gối, từ từ đứng dậy, Trình Giai Vãn liền hỏi cô: "Cô quen với Marry à?"

"Cô bé này tên là Marry à, chính là bệnh nhân cuối cùng mà hôm đó tôi cấp cứu, ấn tượng rất sâu sắc." Thời Hoan hơi gật đầu, trong con ngươi hiện lên ánh nhìn dịu dàng, "Có thể sống sót, rất lợi hại."

"Đúng vậy." Trình Giai Vãn thấy vui vẻ, "Tâm trạng của cô bé cũng rất tốt, thật đáng yêu."

Thời Hoan đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền nghiêng đầu hỏi cô ấy: "Mẹ của cô bé đâu?"

"Đi lấy nước rồi, chỗ lấy nước cách nơi này rất xa nên tôi ở lại đây cùng cô bé." Trình Giai Vãn nói xong, liền vỗ vai Thời Hoan, "Cô ở đây đi, đúng lúc tôi phải đi có việc."

Thời Hoan ra hiệu OK bằng tay, Trình Giai Vãn liền đi sang một khu vực giường bệnh khác, bận rộn luôn tay luôn chân.

Marry khẽ gọi: "Chị ơi."

Thời Hoan nghe vậy, lần nữa ngồi xổm xuống, mỉm cười hỏi cô bé: "Sao vậy?"

"Chuyện đó..." Hình như Marry có chút do dự, ánh mắt sáng tối biến đổi, một lát sau cô bé mới rụt rè hỏi, "Chị, em... em còn có thể bước đi được sao?"

Thời Hoan nghe vậy dừng một chút, cô nhớ tới vết thương trên đùi cô bé, tuy rằng đã bị nhiễm trùng nhưng hẳn là không có ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ cần có thời gian dưỡng bệnh đầy đủ thì đi lại bình thường sẽ không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, cô liền động viên Marry nói: "Có thể, chỉ cần em dường bệnh cẩn thận thì có thể xuống giường đi lại."

Marry gật đầu, hoàn toàn tin tưởng là như vậy.

- --------------------------

Đôi lời của editor:

Sun không muốn nói nhiều, từ giờ ai giục truyện thì mời bạn đi ra khỏi nhà mình. Không tiễn!

Nếu quá ngày đăng mà mình không up các bạn có thể hỏi mình khi nào có truyện, mình vẫn trả lời rất thoải mái. Nhưng vào comment kiểu "Chờ mãi không thấy truyện", "Đến ngày hôm nay vẫn không có chương mới",... thì mình đọc xong chỉ thấy mệt hơn thôi. Nên là mình không muốn đọc đâu, sức mình chỉ có vậy, bạn không chờ được thì mời bạn đi:)

Các bạn đi học, đi làm, có chương mới thì các bạn vào đọc chắc chỉ mất 3 phút. Nhưng mình đi làm về luôn cố gắng bỏ thời gian vài tiếng ra để edit truyện mà đọc được mấy comment kiểu như vậy thì chả có tí động lực nào hết đâu. Mình không muốn vì một vài người mà tụt hết cả cảm hứng với việc edit:)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi