SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

Cổ áo của Thời Hoan đã hở ra một chút, cô đưa tay kéo lưng áo Từ Dã, đầu ngón tay đẩy vạt áo anh lên, ý tứ ám chỉ rõ ràng.

Dù sao hai người cũng đã năm năm không quấn quýt, củi khô gặp lửa mạnh, lại còn đêm khuya ở cùng một phòng, khó tránh khỏi muốn làm chút chuyện gì đó mới đúng.

Hai người quấn chặt lấy nhau, hô hấp của Thời Hoan hoàn toàn bị Từ Dã nắm trong tay, cô không dễ gì mới thoát thân được, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào người anh thở gấp, "Sao anh lại thành thục vậy, có thật là ăn chay năm năm không vậy?"

Từ Dã nghe xong, nheo mắt cười gằn, cũng không biết có phải là trả thù vì cô không tin tưởng anh hay không, liền cúi đầu cắn lên cổ cô, khàn giọng, "Chuyện này trong đầu anh đã nghĩ tới vô số lần, em nói xem vì sao anh lại quen thuộc như thế?"

Ở cổ truyền tới cảm giác nhói đau ngắn ngủi khiến cả người Thời Hoan run lên, cô liền cau mày, có chút bất mãn nói, "Anh đừng để lại dấu vết, ngày mai phải làm sao bây giờ?"

Từ Dã không tỏ thái độ gì, chỉ nhắc lại chuyện cũ, "Lúc đó em cắn anh có nghĩ tới chuyện này không?"

Thời Hoan nghe xong không khỏi ngẩn người, sau đó ngẫm nghĩ lại một hồi mới mơ hồ nhớ lại một chút hồi ức. Đêm trước khi cô đến Balnea, đúng là có mượn rượu giả điên dây dưa cùng Từ Dã một lần.

Bởi vì khi đó thật sự có chút say nên Thời Hoan cũng không có ấn tượng mấy, nhưng hình như đúng là cô có cắn một cái lên xương quai xanh của Từ Dã, đã vậy lại còn cắn không nhẹ, nên chắc là có để lại dấu vết rồi.

Nghĩ vậy, Thời Hoan có chút chột dạ, giọng cũng trở nên lí nhí, thấp giọng nói: "Lúc đó em có chút say rồi, hơn nữa anh cũng không bị ai phát hiện mà."

"Sao em biết không có ai phát hiện?"

Ánh mắt cô sáng ngời, "Thật sự bị phát hiện à."

Từ Dã cau mày không nói, không tiết lộ gì thêm, chỉ chống người định đứng dậy.

Lúc này Thời Hoan cũng không nghe theo anh, khôi phục lại chút sức lực, cô liền nhấc chân gạt áo Từ Dã ra, hai tay ôm lấy anh, dáng vẻ như cười như không, "Ôi, thời gian làm việc đúng là cấm dục nha."

Đúng là Từ Dã có chút buồn chán, chỉ là anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, bây giờ mới cảm thấy lúc này không phải là thời điểm tốt.

Nhưng Thời Hoan dường như vẫn không nhận ra, anh suy nghĩ một chút, liền nhàn nhạt nói, "Bọn họ phát hiện."

"Không sao, dù sao giờ này chắc bọn họ cũng đều đã về phòng rồi." Thời Hoan nghe Từ Dã nói xong cũng không nghĩ ngợi gì, thuận miệng đáp, nhưng còn chưa dứt lời, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đợi chút, anh nói gì, bọn họ phát hiện gì cơ?"

"Quan hệ của anh và em." Từ Dã giải thích, dáng vẻ bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên, "Vừa nãy lúc anh bế em về, đồng nghiệp của em cũng đúng lúc quay lại, nên chạm mặt nhau rồi."

Thời Hoan có chút ngây ngốc.

Thật ra lúc Từ Dã bế cô xuống khỏi máy bay, cô cũng đã lơ mơ tỉnh rồi, chỉ là nhất quyết nhắm mắt giả vờ ngủ thôi.

Căn bản cô không hề nghe thấy giọng của bất kỳ người nào, còn tưởng rằng bọn họ đều đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi.

"Mấy người không chào nhau à?" Lúc này Thời Hoan mới hết sức tỉnh táo, nhìn Từ Dã không thể tin nổi, "Sao lại không có tiếng nói nào?"

Từ Dã hơi nhíu mày, bình tĩnh kể lại sự thật, "Bọn họ quá kinh ngạc."

Thời Hoan: "........."

Cô đột nhiên có chút đau đầu, thả người Từ Dã ra, nằm ngửa trên giường, day day huyệt thái dương.

Cũng phải, chắc chắn mọi người trong đội bác sĩ cũng sẽ không ngờ là cô và Từ Dã có quan hệ.

Có lẽ sáng sớm ngày mai cô lại phải đi giải thích rồi.

Thời Hoan nghĩ tới đây, thở dài có chút sầu não, nhếch môi hỏi Từ Dã, "Có điều nói tới chuyện này, anh có muốn che giấu nữa không?"

Từ Dã nghe vậy, không khỏi nhíu mày, "Có gì mà phải giấu?"

Có gì phải giấu?

Một câu nói khiến Thời Hoan tỉnh ngộ, cô suy nghĩ một chút, dường như đúng là chẳng có gì cần che giấu, dù sao hai người bọn họ cũng tái hợp, ở bên nhau chính là ở bên nhau, những thứ khác đều không đáng nói.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thời Hoan lập tức gật đầu, nụ cười một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt, cô cười híp mắt nói với Từ Dã, "Vậy cứ thế đi, đến đây nào, tiếp tục."

Từ Dã một tay giữ eo cô, đôi mắt đen thẫm, anh đột nhiên nói, "Đúng rồi, còn một chuyện."

"Hửm?"

"Vừa nãy bọn họ thấy anh bế em đi vào phòng."

Thời Hoan: "........."

Một phút sau, Từ Dã đứng trước cửa phòng Thời Hoan, nhìn cánh cửa đóng chặt, cau mày rất sâu.

Mẹ kiếp, sớm biết thế này đã không động tay động chân.

Có điều nhớ tới dáng vẻ sợ hãi của Thời Hoan ban nãy, đúng là có chút thú vị.

Từ Dã thấp giọng bật cười, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vẫn cứ kết thúc như vậy.

Quên đi, dù sao bây giờ quả thật không phải là thời điểm giải quyết chuyện tình cảm riêng tư.

Nghĩ vậy, Từ Dã liền nhấc chân chuẩn bị đi về phía cầu thang xuống lầu, ngay sau đó dường như anh cảm nhận được một loạt ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Từ Dã bình tĩnh, đi ra cầu thang nhìn xuống dưới, quả nhiên đối diện với ánh mắt của cả đội bác sĩ.

Trong nháy mắt, Từ Dã ở bên trên vẻ mặt thản nhiên, cả đám người ở bên dưới cứng ngắc.

Phản ứng đầu tiên của cả đội bác sĩ là, không phải chứ, sao nhanh thế.

Mãi tới khi nhìn nhau mấy giây, Trình Giai Vãn bất ngờ đập tay một cái, mọi người ở bên dưới lập tức bừng tỉnh, vội vàng giả vờ như không có chuyện gì, rôm rả trò chuyện hào hứng, chuyện gì cũng lôi ra để giả bộ.

Từ Dã thu lại tầm mắt, đi thẳng xuống cầu thang, bước chân chậm rãi, không chút hoang mang.

Vừa đi, anh vừa ung dung sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch trước ánh mắt chăm chú của mọi người.

Mãi tới khi Từ Dã đi ra khỏi căn nhà rồi, bóng người anh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người, tiếng trò chuyện lúc này mới từ từ lắng xuống.

Hồi lâu, một nữ tình nguyện viên có chút do dự nói: "Thời gian có chút sai sai, không phải là chúng ta phá hỏng chuyện tốt rồi chứ?"

Trình Giai Vãn chà chà hai tiếng, đưa tay chỉ vào không trung, lên tiếng nhắc nhở, "Kìm chế một chút, kìm chế một chút, hiện tại chúng ta đang làm việc nhé."

"Nhưng mà bây giờ thật sự có thể xác định, chị Thời Hoan và đội trưởng Từ có quan hệ không bình thường."

Có người đột nhiên lên tiếng, thì thầm: "Ôi, thực ra tôi có chuyện này chưa nói, cũng không biết mọi người đã nghe qua chưa."

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, lập tức xúm lại, "Nói mau nói mau."

"Là chuyện liên quan đến chị Thời Hoan, tôi cũng không chắc chắn, chỉ là nghe có tiền bối trong đội nói, đừng truyền ra ngoài nhé."

Trình Giai Vãn vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến Thời Hoan, khó tránh khỏi có chút hứng thú, liền vểnh tai lên nghe.

Người kia chuẩn bị một lúc, sau đó nói: "Tôi nghe nói, chị Thời Hoan có một người bạn trai là bộ đội đặc chủng, quan hệ của hai người cực kỳ tốt, nhưng sau đó vì chị Thời Hoan gia nhập tổ chức bác sĩ không biên giới nên bọn họ đã chia tay."

"Ồ." Trình Giai Vãn nhíu mày, có chút không hiểu, "Chắc là giả thôi, tôi thấy quan hệ của Thời Hoan và đội trưởng Từ thật sự không tệ."

"Đúng vậy, tôi thấy có gì đó không hợp lý." Người kia gật đầu, lại bổ sung thêm, "Hơn nữa, chúng ta đều biết chị Thời Hoan vì chuyện bất ngờ năm đó nên mới quyết định gia nhập đội bác sĩ không biên giới, nhưng tôi thấy đội trưởng Từ nói chuyện với đội trưởng của chúng ta, hình như anh ấy không biết chuyện của bác sĩ Tô."

Vừa dứt lời, lập tức có người bật cười nói: "Vậy thì chắc chắn là giả rồi, nếu là bạn trai cũ thật, chuyện như vậy nhất định phải nói chứ."

"Cũng đúng, chuyện quan trọng như vậy."

Trình Giai Vãn thấy bọn họ thảo luận cũng nhiều rồi, liền vội vàng xua đi, "Tới giờ này rồi, đừng buôn chuyện nữa, ngày mai còn bao nhiêu công việc đó, tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi đi."

Trong đại sảnh tắt đèn.

Bên trong phòng, Thời Hoan đi tắm, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, có chút mệt mỏi.

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Từ Dã cứ thế bế cô về phòng, hai người còn dây dưa trong phòng một lúc, quả thật là khiến nhiều người nghĩ ngợi lung tung.

Xong rồi, gột không sạch, hình tượng mất toi rồi.

Thời Hoan lắc đầu cười khổ, nhưng cũng không hề tức giận, cô ngáp một cái, bật đèn đầu giường, ngồi bên mép giường nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm một chút. Chờ cho tóc cô, cô mới búi tóc lên, chậm rãi chui vào trong chăn, tắt đèn đi ngủ.

Ngày hôm nay quả thật bận rộn, nhưng cũng nhiều niềm vui, cũng có thể coi là ngày thoải mái nhất kể từ ngày bắt đầu công việc tới nay.

Khóe môi Thời Hoan cong lên, nhắm mắt lại.

Một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, lúc cả đội bác sĩ tụ tập ăn sáng, yên tĩnh hiếm có.

Thời Hoan vốn đang còn buồn bực vì sao không có ai nhắc tới chuyện tối qua, nhưng ăn sáng xong, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, một đám người tụ tập lại hào hứng hỏi chuyện của cô và Từ Dã.

Trong đội có một cô gái tuổi tác còn khá trẻ hỏi cô, "Chị Thời Hoan, chị và đội trưởng Từ xác định quan hệ từ khi nào vậy, quá nhanh rồi, cũng không nói gì với chúng em."

Thời Hoan chớp mắt, rất thẳng thắn, "Tối qua vừa xác định."

"Mẹ ơi!" Cô gái kia nhất thời thốt lên, thuận miệng nói, "Vừa xác định đã muốn vượt..."

Còn chưa dứt lời cô ấy đã nhanh chóng bịt miệng mình lại, chặn hết lời còn chưa nói.

Thời Hoan nghi hoặc, "Vượt?"

"Không có gì không có gì." Cô ấy vội vàng xua tay, mừng thầm vì mình đã không nói ra mấy chữ "vượt giai đoạn", chuyển sang câu nói khác, "Vậy hai người phải cố gắng nhé, đều là tinh anh mà."

Thời Hoan cười cười nói, "Cảm ơn."

Sau đó đội bác dĩ chuẩn bị lên xe đi tới trại tị nạn, bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Thời Hoan ngồi ở cuối xe, cô lên xe trước, ánh mắt vừa vặn thoáng nhìn thấy mấy người cách đó không xa đang đi tới, lập tức khóa chặt trên bóng dáng của của một người, hai mắt cô sáng ngời, lập tức vẫy tay.

Đội bác sĩ rất tinh ý, nhanh chóng quay sang nhìn, liền thấy trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của đội trưởng Từ hiện lên ý cười dịu dàng hiếm thấy, càng khiến một số cô gái trong đội phải cảm thán.

Mọi người tủm tìm cười nhìn về phía Thời Hoan, ngầm hiểu với nhau.

Đúng là cuộc đời của người ta, haizzzz.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi