SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

Thời Hoan thật sự hiếu kỳ bí mật bên dưới bao cổ tay trái của Từ Dã, cô liền nảy ra ý định.

Cô giả vờ say, đòi Từ Dã cúi người giúp cô cởi dây an toàn, nhân khoảng cách này, cô tập kích đột ngột, đưa tay nắm lấy cổ tay trái của Từ Dã.

Thậm chí Từ Dã còn chưa kịp phản ứng, bao cổ tay đã bị Thời Hoan nhanh chóng kéo xuống.

Thật là nhanh nhẹn, làn da mặt trong cổ tay vừa vặn lọt vào tầm mắt cô.

Hai chữ cái màu đen vô cùng dễ nhìn thấy miễn cưỡng xuất hiện.

S.H

Đầu óc Thời Hoan choáng váng, đột nhiên có cảm giác như cơn say rượu ập đến.

Cô nhất thời không biết nên nói gì, chỉ mờ mịt nhìn cổ tay Từ Dã, sau đó lại nhìn anh, có chút bối rối.

Ban đầu Từ Dã có chút bất ngờ, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại, dáng vẻ không hoảng loạn như Thời Hoan tưởng tượng, ngược lại chẳng chút hoang mang.

Anh rút tay trái ra khỏi tay cô, khẽ cau mày nói: "Lần này lại là giả vờ?"

"À... ừm." Thời Hoan không phản ứng lại, ý thức được anh đang nói về việc mình giả vờ say, vội vàng gật đầu, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh ngạc.

"Nhìn thấy rồi có gì muốn hỏi không?" Từ Dã ung dung ngồi lại ghế lái, liếc mắt nhìn cô, người chột dạ lúc này lại biến thành Thời Hoan, "Không phải em đã tò mò lâu rồi sao."

Thời Hoan yên tĩnh một lát mới mở lời: "Anh, anh xăm tên viết tắt của em?"

Lông mày của Từ Dã khẽ nhướng lên, thái độ qua loa bình thản, chỉ bật ra bốn chữ: "Có thể thấy rõ."

Đối diện với tình cảm năm năm đã qua, hình xăm này bị Thời Hoan phát hiện, ngược lại cũng chẳng có vấn đề gì.

Lúc này Thời Hoan thật sự không có cách nào kết nối chuyện này với Từ Dã được, vì thế tâm tình cô có chút phức tạp, từ sâu trong đáy lòng có một loạt vấn đề muốn hỏi, cô ngừng lại một chút, lại hỏi anh: "Bao lâu rồi?"

"Vừa vặn năm năm."

"Như anh nói thì em vừa đi không bao lâu anh đã xăm rồi hả?!" Thời Hoan nghe vậy, sợ tới mức nhảy dựng khỏi ghế ngồi, vẻ mặt không thể tin nổi, "Từ Dã, anh..."

"Xem như nhất thời kích động đi, cũng chẳng có gì." Từ Dã nói bằng giọng bình tĩnh, mang theo ý cười trầm thấp, anh nheo mắt nhìn hai chữ cái trên cổ tay mình, nói: "Anh cũng không hối hận."

Anh nói, anh không hối hận.

Một câu hờ hững lại khiến tất cả mọi nghi hoặc của Thời Hoan đều tan biến.

Những tâm trạng phức nhanh chóng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong trái tim, cảm giác ngọt ngào mơ hồ.

Gần như trong nháy mắt, Thời Hoan kích động không hề nghĩ ngợi gì, nghiêng người ôm lấy cổ Từ Dã, hôn lên môi anh.

Từ Dã run lên, ánh mắt anh lập tức trầm xuống, giơ tay giữ chặt eo cô, cúi người đè cô xuống bên dưới, thân thể hai người kề sát.

Dây dưa qua lại, nhiệt độ trong khoang xe tăng cao đột ngột, tiếng thở của cả hai từ từ trở nên dồn dập.

Cảm giác mơ hồ trong đầu Thời Hoan lúc này đã tan biến hết, cô cực kỳ tỉnh táo, chỉ muốn giao bản thân cho người đàn ông trước mặt ngay lập tức.

Anh đã hi sinh vì cô rất nhiều.

Nếu anh không nói ra, có lẽ Thời Hoan sẽ mãi mãi không biết, rốt cục bản thân có bao nhiêu quan trọng đối với anh.

Rõ ràng trong xe đã mở điều hòa, nhưng vẫn khiến người ta càng lúc càng cảm thấy nóng hơn, bầu không khí mờ ám lan tràn khắp các ngóc ngách.

Hai người dây dưa, áo sơ mi của Từ Dã đã bị cởi mấy cúc, Thời Hoan bị hôn tới mức cả người không còn chút sức lực nào, hơn nữa vốn đã có chút men say, không còn cách nào khác phải khoác tay lên bả vai anh, gần như quyến rũ.

Hôm nay cô mặc áo ngắn tay có chút rộng rãi, Từ Dã đưa tay vào trong tìm kiếm, đầu ngón tay anh mang theo cảm giác mát mẻ, trong khoảnh khắc chạm vào da thịt Thời Hoan, cô không kìm được run lên, dường như chỉ một giây sau, quần áo đã bị Từ Dã đẩy lên trên.

Eo bỗng dưng lộ ra ngoài không khí, Thời Hoan ngại ngùng co người, dù sao cũng là ở trong xe, không gian quá nhỏ, không thể cử động nhiều.

Lúc này hai gò má cô hiện lên chút ửng hồng, ánh mắt long lanh nước, đôi môi sáng rực bóng loáng, vô cùng quyến rũ.

Sức hấp dẫn lộ ra hết.

Bụng dưới của Từ Dã căng lên, anh khẽ nhíu mày, rời khỏi môi Thời Hoan nhẹ nhàng cắn xuống cổ cô, càng khiến cô run rẩy hơn.

Từ Dã cố gắng khống chế bản thân, anh ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Thời Hoan, hỏi cô: "Làm trong xe?"

Giọng nói anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, che giấu một phần cảm xúc, lọt vào tai Thời Hoan nghe mềm nhũn.

Thời Hoan tỉnh táo lại một chút, cô suy nghĩ, trong nhà không gian rộng rãi không thích, lại thích dày vò ở trong xe, thật sự thiệt thòi.

Thôi, cô liền kiên định lắc đầu.

Thấy Thời Hoan đáp lại, lông mày Từ Dã giật giật, nghĩ ngợi một lúc, dù sao đóng cửa lại cũng dễ bắt gọn cô hơn.

Kết quả, anh nhanh tay sửa sang lại quần áo, xuống xe lập tức bế ngang Thời Hoan lên, đi vào trong nhà.

Thời Hoan vẫn còn mơ mơ màng màng không kịp định hình, mãi tới tận khi đóng cửa lại mới cảm nhận được bây giờ chính là bắt đầu.

Cô biết rồi, đàn ông ăn chay năm năm khủng bố tới mức nào.

*

Sáng sớm hôm sau, hiếm có khi nào Thời Hoan không bị ai đánh thức, bởi vì quá mệt nên cô tự nhiên ngủ tới lúc tỉnh.

Tối qua Thời Hoan bị Từ Dã dày vò muốn gãy eo, không biết bận rộn mấy lần quá nửa đêm, bây giờ cô tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người không có chút sức lực nào.

Cô đang nằm trên giường, có lẽ là Từ Dã bế lên.

Sau khi cơn buồn ngủ qua đi, cô chậm rãi mở mắt, rèm cửa sổ hé ra một khe hở, ánh mặt trời vừa vặn chiếu tới chỗ cô, lọt vào tầm mắt có chút chói sáng.

Tuy là tự nhiên tỉnh nhưng hình như cũng vừa mới là đầu giờ sáng.

Thời Hoan có chút ngây ngốc.

Bọn họ vừa trở về từ Balnea, Thời Hoan vượt qua nhiều ngày đêm lo lắng sợ hãi như vậy, lúc này đột nhiên trải qua một ngày tĩnh lặng, lại có chút lạ lẫm.

Rõ ràng từ nhỏ đến lớn cô đều lớn lên trong hoàn cảnh yên bình này, vậy mà cũng có lúc có cảm giác xa lạ.

Trong lòng Thời Hoan trầm xuống, cô hơi nheo mắt, nghiêng đầu tránh đi, nhìn sang bên cạnh quả nhiên không thấy bóng dáng Từ Dã nữa.

Anh là người luôn luôn đúng giờ, không có bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng, huống hồ anh là người thỏa mãn chán chê, mệt mỏi chỗ nào.

Thời Hoan nghĩ thầm, không khỏi lườm một cái.

Cô ngồi dậy trên giường, tuy rằng cả người vẫn còn ê ẩm nhưng không vấn đề gì mất, cô xoay cổ mấy lần, miễn cưỡng xuống giường.

Lấy quần áo trong tủ ra thay, Thời Hoan buộc mái tóc dài lên, đi vào phòng tắm rửa mặt qua loa cả người thoải mái hơn không ít.

Sau đó cô mặc bộ quần áo hơi rộng lên người, đẩy cửa ra ngoài, ngăn cách hơi nước ấm áp mịt mù lại phía sau.

Cô tiện tay tháo dây buộc tóc xuống để trên cổ tay, tóc dài xõa trên vai, vì vừa mới tắm xong lên tóc hơi ẩm ướt.

Vừa đi ra khỏi phòng ngủ, Thời Hoan liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm mê người, cùng lúc đó, hình như cô nghe thấy tiếng động truyền ra từ nhà bếp, suy nghĩ một chút liền đoán được Từ Dã đang nấu ăn.

Người đàn ông tốt đúng là người đàn ông tốt.

Khóe môi Thời Hoan cong lên, cô lười biếng ngáp một cái, chậm rãi xoay người, cầm lấy cốc nước trên mặt bàn uống một ngụm, từ từ đi về phía nhà bếp.

Cô hé cửa ra, bí mật quan sát tình hình bên trong, chỉ thấy Từ Dã vẫn mặc bộ đồ màu đen, cô suy nghĩ một chút, tối qua lúc làm chuyện đó, từ đầu tới cuối anh đều trang phục chỉnh tề, đúng là không có gì phải thay đồ cả.

Cho nên nói, quả nhiên cô vẫn là người chịu thiệt.

Thời Hoan bĩu môi, thấy Từ Dã một tay cầm điện thoại, để bên tai, hình như đang gọi điện,

Chắc là bạn bè.

Thời Hoan đoán vừa, đột nhiên nổi ý đồ xấu, nhẹ nhàng nhón chân, định dọa Từ Dã một trận.

Từ Dã đang nấu cơm, tai còn nghe điện thoại, dĩ nhiên không để ý tới tiếng động sau lưng.

"Hôm qua sau khi trở về con cũng không thèm về nhà thăm ba mẹ trước hả?" Mẹ Từ càu nhàu trong điện thoại, thở dài, "Ôi, gọi điện thoại cũng không thấy tăm hơi, ba mẹ thật đau lòng."

Tuy mẹ Từ nói vậy nhưng trong lời nói lại không hề có ý trách cứ, cũng không phải là đang tức giận.

Từ Dã tính toán thời gian, nghĩ ăn cơm xong sẽ đi, đại khái có thể về qua nhà ăn bữa trưa, liền nói: "Buổi trưa con về, tối nay có buổi liên hoan nên không về được ạ."

Từ Dã đang nói chuyện, "Vâng..."

Còn chưa dứt lời, Từ Dã không nghe rõ giọng của mẹ Từ trong điện thoại, bỗng có người từ phía sau ôm lấy hông anh.

Anh khựng lại, lập tức cau mày, nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mân mê cúc áo sơ mi của mình, đầu ngón tay nghịch ngợm xoay một vòng, ý đồ bất lương, vô cùng không thành thật.

Từ Dã chưa kịp nói gì, người sau lưng đã thổi vào tai anh một hơi ấm áp, cực kỳ hấp dẫn.

Cả người anh nhất thời cứng đờ, cùng lúc đó, giọng nói lười nhác của Thời Hoan vang lên...

"Từ Dã, sáng nay ăn gì vậy?"

Đầu bên kia điện thoại cũng lơi vào trầm mặc.

Thời Hoan không biết Từ Dã gọi điện với anh, cô ôm anh từ phía sau, nhón chân cười tủm tỉm áp mặt vào lưng anh.

Mấy giây sau, mẹ Từ lập tức thông suốt, liền hỏi: "Là Tiểu Hoan sao?"

Thời Hoan ghé sát lại gần nên mơ hồ có thể nghe được tiếng nói truyền ra từ trong điện thoại, cô chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen quen, nghĩ thêm một chút, nét mặt thay đổi trong nháy mắt.

"Bác, bác gái?!" Thời Hoan sợ tới mức buông Từ Dã ra, nụ cười trên môi cứng nhắc, tay chân nhất thời có chút luống cuống, "Ngại quá, cháu không biết Từ Dã đang nói chuyện với bác..."

Mẹ Từ thẳng thắn nói với Từ Dã: "Từ Dã, con mở loa ngoài đi."

Anh thật sự bất đắc dĩ, nhưng vẫn làm theo, đầu ngón tay ấn mở loa ngoài.

"Tiểu Hoan à, có nghe thấy bác nói không?"

Thời Hoan nơm nớp lo sợ, "Có thể, có thể ạ."

Trong nháy mắt cô liền trở về bộ dạng rụt rè, Từ Dã không khỏi nghiêng đầu cười nhạo.

Lúc này lại không dám làm loạn cơ.

"Cũng lâu rồi chúng ta không gặp, trước kia biết cháu đã về nước nhưng chưa có cơ hội liên lạc, không ngờ hai đứa đã quay lại với nhau rồi." Mẹ Từ dường như vô cùng vui mừng, nói với Thời Hoan.

"Buổi trưa cùng về nhà ăn cơm, được không?"

- ----

Sun: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, có sức khỏe và gặp nhiều may mắn. Hi vọng sang năm mới, chúng ta có thể tiếp tục gắn bó với nhau trong nhiều tác phẩm nữa. Cảm ơn mọi người <3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi