SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

Sau khi tới nơi, Từ Dã dừng xe, Thời Hoan chuẩn bị tinh thần một hồi mới đẩy cửa bước xuống.

Dù có căng thẳng thế nào đi nữa thì sớm muộn gì cũng phải gặp người lớn.

Thời Hoan tự an ủi bản thân, theo sau Từ Dã đi vào trong sân nhà, đúng lúc gặp được mẹ Từ đang tưới cây trong sân.

Mẹ Từ nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, lúc vừa nhìn thấy hai người, trong mắt bà ánh lên tia sáng, lập tức đặt bình tưới cây qua một bên, cười vui vẻ tiến ra đón, "Đến rồi à, vừa đúng giờ ăn cơm."

Mẹ Từ trực tiếp bỏ qua Từ Dã, đi tới trước mặt Thời Hoan, nhẹ nhàng cầm tay cô, khóe môi hơi cong lên, "Ôi, nhiều năm không gặp, Tiểu Hoan, cháu đúng là càng ngày càng xinh đẹp."

"Bác gái cũng vậy ạ." Thời Hoan thấy thái độ của mẹ Từ như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười đáp lại, "Càng ngày càng trẻ ra ạ."

"Aigooo, miệng của cô bé này thật sự càng ngày càng ngọt rồi." Mẹ Từ cảm thán một câu, xoa xoa gò má của mình, "Bác sao có thể so với thanh niên các cháu được, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, đúng là độ tuổi đẹp nhất."

Rõ ràng đã năm năm không gặp,  nhưng dường như giữa bọn họ không hề có khoảng cách nào.

Mẹ Từ vẫn xem Thời Hoan như con dâu tương lai, hai người vẫn có thể trò chuyện vui vẻ.

Có chút bất ngờ, nhưng cũng không ngoài dự liệu.

Từ Dã bị bỏ rơi một bên khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: "Thời Hoan vừa đến đã mặc kệ con à?"

"Phụ nữ có rất nhiều đề tài nói chuyện, con đừng có xen vào." Mẹ Từ nghiêm nghị xua tay, "Cha con có lẽ đang ở trong phòng bếp nấu cơm đấy, con đi giúp đỡ đi."

Đến rồi đúng là phải làm việc, Từ Dã âm thầm thở dài, chỉ cười cười, cất bước đi vào trong nhà.

Thời Hoan thấy Từ Dã đi rồi, không hiểu vì sao lại có cảm giác căng thẳng như ban đầu.

Mẹ Từ quả nhiên đã nhận ra sự dè dặt của cô, bà cong cong khóe môi, giơ tay ôm lấy vai Thời Hoan, cười nói: "Trông cháu có vẻ thật sự hồi hộp đấy."

"A... cũng không hẳn ạ." Thấy bị vạch trần, Thời Hoan có chút lúng túng, vội vàng xua tay phủ nhận nhưng nhất thời cũng không tìm được lý do gì thích hợp, chỉ có thể lúng túng.

"Không sao, dù gì cũng đã năm năm không gặp." Mẹ Từ rất thân thiện, "Cháu đang lo lắng bác không ưa cháu sao?"

Thời Hoan dừng một chút, không ngờ bác gái lại đoán ra rồi.

Cô mím môi, khẽ nói: "Thật ngại quá, bác gái, năm năm trước không nói lời nào đã rời đi."

"Không cần xin lỗi, tình cảm của hai đứa là chuyện riêng của hai đứa, bác quý mến cháu là chuyện hoàn toàn khác." Mẹ Từ buồn cười, nét mặt hiện lên vẻ hiền từ, "Bác biết chắc chắn cháu có lý do của mình, cháu đã giải quyết hiểu lầm với Từ Dã, vậy sau này ở bên nhau thật tốt, tin tưởng nhau hơn, có chuyện gì thì thử trao đổi với nhau trước."

Thời Hoan nghe lời này, trong lòng có chút cảm động.

Vẫn luôn là cô bận tâm quá nhiều thứ, dù là thời điểm nào, cô cũng có thói quen phức tạp hóa vấn đề, rõ ràng có lúc là chuyện rất đơn giản nhưng cũng bị cô làm cho hỏng bét.

Có thể thật ra, một số chuyện không cần suy đoán và giả định nhiều như vậy.

Những lời mà Thời Hoan đã vắt óc suy nghĩ lúc ngồi trên xe, một câu cũng không có tác dụng.

Cô vốn đã chuẩn bị sẵn lời giải thích ngắn gọn, nói về chuyện năm năm trước với mẹ Từ, nhưng có thế nào cũng không ngờ được, căn bản mẹ Từ không có ý định hỏi tới.

Bác gái vẫn tin tưởng cô, còn cô thì lại lo bò trắng răng nhiều như vậy.

Thật sự xấu hổ.

Nghĩ vậy, Thời Hoan trở nên thoải mái hơn nhiều, cô mỉm cười nói: "Cảm ơn bác gái."

Bốn chữ này, cũng đủ để nói hết những lời còn chưa kịp thốt lên.

"Nha đầu ngốc." Mẹ Từ vỗ vỗ vai Thời Hoan, nói với cô, "Bác gái vẫn luôn rất yêu quý cháu, hai đứa đều bình an là tốt hơn so với tất cả mọi thứ."

Thời Hoan nghe vậy, lại đột nhiên nhớ ra gì đó, cô khẽ ho một tiếng, có chút do dự hỏi: "Dạ... Bác trai có biết hôm nay cháu đến đây không ạ?"

"Chắc chắn rồi, ông ấy còn giúp bác chuẩn bị cơm đấy."

"Chuyện của cháu và Từ Dã, ý bác trai thế nào ạ?"

Mẹ Từ nghe vậy, không khỏi cong môi cười cười, bà xoa xoa cằm, dường như đang suy ngẫm, cũng không biết nghĩ ngợi điều gì.

Vốn dĩ Thời Hoan đã thả lỏng, nhưng thấy dáng vẻ mẹ Từ như vậy, trong lòng đoán chừng cha Từ Dã phản đối chuyện của hai người, không khỏi toát mồ hôi.

Nhưng mấy giây sau, mẹ Từ vỗ vai cô, thản nhiên như không: "Ông ấy hình như không bận tâm tới chuyện này, lúc bác nói với ông ấy chuyện hai đứa đã làm hòa, ông ấy còn hào hứng lắm đấy."

Tảng đá trong lòng Thời Hoan lập tức rơi xuống.

Trong nháy mắt lại an tâm rồi.

Trên bàn ăn, Thời Hoan và bố mẹ Từ nói chuyện rất hòa hợp, cô nói qua về tình hình công việc của mình hiện tại, còn có một số chuyện xảy ra lúc ở Balnea cùng Từ Dã, hai vị trưởng bối trước mặt nghe tới mức say sưa.

Mẹ Từ chống cằm, cười tủm tím nói với Thời Hoan: "Tiểu Hoan, cháu và Từ Dã gặp lại nhau thế nào vậy? Thằng nhóc này không chịu nói với bác, cháu tiết lộ một chút đi."

Thời Hoan suýt nữa sặc, cô nghiêng đầu nhìn Từ Dã bên cạnh, lại nghĩ một chút sau đó mới tóm tắt ngắn gọn: "Thời gian khá trùng hợp, lúc cháu đi đón một người bạn về nước, tình cờ gặp đội của Từ Dã nên cùng nhau trở về. Sau đó lại ngẫu nhiên gặp nhau mấy lần, khá là có duyên ạ."

"Lúc đó hai đứa còn hiểu lầm, bây giờ đã hòa giải là tốt rồi, dù sao thời gian ở bên nhau cũng không phải là ngắn, có chuyện gì mà không nói được, đúng không?" Cha Từ cười nói, lơ đãng nói thêm, "Đúng rồi TỪ Dã, hai đứa bận rộn ở nước ngoài lâu vậy mới trở về, bây giờ cũng nên bắt đầu cân nhắc chuyện kết hôn rồi chứ?"

Vừa dứt lời, Thời Hoan và Từ Dã đều ngây người.

Hai chữ "kết hôn" này xuất hiện đúng lúc then chốt ném lên đầu Thời Hoan, đập cho cô một phát choáng váng.

Chuyện này.. Sao lại nhắc tới chuyện kết hôn rồi?

Nhanh như vậy?!

Thời Hoan có chút sợ hãi, nhất thời không biết nên trả lời bác trai vấn đề này ra sao, trong lòng cô cực kỳ rối loạn, trong thời gian ngắn thật sự không nghĩ ra được câu trả lời nào phù hợp.

Mà nét mặt Từ Dã cũng có chút phức tạp, anh mở miệng rồi mà lại không lên tiếng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Hai đứa này đều tỏ ra do dự, đương nhiên hoàn toàn lọt vào tầm ngắm của hai vị trưởng bối.

"Sau cả hai đứa đều do do dự dự thế?" Cha Từ có chút nghi ngờ, thậm chí còn tự nghi ngờ bản thân mình, "Là cha hỏi vấn đề này sớm quá sao?"

Mẹ Từ nghiêng đầu, cười nói rất có thâm ý: "Đều là người sắp ba mươi rồi, cũng nên tính toán sớm đi thôi."

Quả thật đúng là quy trình thúc giục cưới xin rồi.

Ý tứ rõ ràng như vậy, nếu như Thời Hoan thật sự không phát hiện ra thì đúng là ngốc rồi.

Cô đang định mở miệng thì Từ Dã ở bên cạnh đã lên tiếng giải thích: "Là như vậy, hiện nay con và Thời Hoan vẫn chưa hẳn là ổn định, chuyện cần suy tính vẫn còn rất nhiều. CHúng còn cũng cần sống chung một thời gian, vì thế hiện tại tạm thời chưa cân nhắc đến chuyện kết hôn."

Trong lòng Thời Hoan âm thầm vỗ tay điên cuồng cho Từ Dã.

Câu trả lời này thật sự không thể đáng khen hơn được nữa!

"Cũng phải." Cha Từ nghe vậy liền cảm thấy cũng có chút hợp lý, "Dù sao hai đứa vừa mới làm lành chưa bao lâu, trực tiếp bàn chuyện kết hôn đúng là có chút hơi vội."

Mẹ Từ cũng cảm thấy lời của Từ Dã có sức thuyết phục, liền không nói về đề tài này nữa.

Thời Hoan thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ gửi cho Từ Dã một cái nháy mắt, anh bất đắc dĩ cong môi cười nhưng trong lòng âm thầm thở dài.

Kết quả là, hai người cứ như vậy tránh được vấn đề kết hôn nhạy cảm này.

Bữa cơm ở nhà vô cùng thuận lợi, quả thật có thể nói là đáng mừng bất ngờ, Thời Hoan không ngờ nhiều năm như vậy không gặp mà vẫn có thể nói chuyện thoải mái với hai vị trưởng bối như vậy.

Sau khi ăn xong, Thời Hoan chủ động đi giúp mẹ Từ dọn bát đũa để rửa, cha Từ nhàm chán hồi lâu, nhân dịp con trai về nhà liền kéo Từ Dã đi chơi cờ.

Thời Hoan bê bát đĩa phân loại cất lên giá, làm xong việc lớn, cô thở phào một cái.

Mẹ Từ cũng dọn dẹp phòng ăn xong xuôi, quay đầu hỏi: "Tiểu Hoan à, hôm nay cháu và Từ Dã có bận việc gì nữa không?"

"Dạ không ạ, hôm nay bọn cháu rất rảnh rỗi."

Mẹ Từ mỉm cười, dùng tay ra hiệu chiếc kéo, "Vậy có thể đi cùng bác ra sân sau tỉa cây hoa một chút không?"

Thời Hoan vui vẻ đồng ý, "Đương nhiên không có vấn đề gì ạ."

Sau đó, Thời Hoan liền đi theo mẹ Từ ra sân.

Cô không am hiểu việc tỉa cây cối lắm, nhưng vẫn có thể giúp đỡ cắt mấy cành lá thừa thãi, cầm kéo cẩn thận từng chút một, so với động tác thong thả của mẹ Từ thì thật sự rất buồn cười.

Mẹ Từ nhìn thấy bộ dạng của cô, có chút buồn cười, "Thả lòng, cứ từ từ là được rồi."

Thời Hoan cố gắng tự nhiên một chút, dần dần cô cũng có thể cắt tỉa thuận lợi hơn.

Trong sân nhà chỉ có hai người, thời gian chậm rãi trôi qua, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống, gió cuốn mấy phần hương hoa thổi lên, lặng lẽ mà an tĩnh.

Động tác tay của Thời Hoan bỗng dừng lại.

Một lát sau, cô khẽ nói: "Bác gái, cháu muốn... biết một chút những chuyện năm năm qua của Từ Dã."

Từ Dã biết rõ mọi chuyện của cô như vậy, nhưng dường như cô chẳng biết gì về anh trong năm năm qua, cảm giác này thật không dễ chịu.

Cô không có cách nào tự mình hỏi anh, bởi vì cô biết dù có hỏi anh cũng sẽ không chịu nói, vì thế nên đành cầu cứu mẹ Từ.

Mẹ Từ nghe vậy thì yên lặng, dường như có chút bất ngờ, nhưng lại giống như đã đoán được từ trước, "Tuy là chuyện đã qua rồi nhưng Tiểu Hoan, cháu rất muốn nghe sao?"

Thời Hoan kiên định gật đầu, nói: "Dù là chuyện quá khứ hay hiện tại, cháu đều muốn biết."

Mẹ Từ trầm ngâm vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ cười, đồng thời vui mừng nói: "Thật ra thời gian cháu bỏ đi, là những ngày tháng tồi tệ nhất của Từ Dã."

Mẹ Từ nhớ lại khi đó, vẫn còn cảm thấy đau lòng, "Bác và cha nó, chưa bao giờ thấy nó hồn bay phách tán tới như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi