SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

"Vậy nên, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Từ Dã gọi mấy món ăn ngon sau đó đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, lúc này Thời Hoan ngồi bên cạnh mới cau mày hỏi.

Ngồi đối diện chính là Trình Giai Vãn và Lý Thần Ngạn, nét mặt đều vô cùng phức tạp, muốn nói lại thôi.

"Thật ra tôi cũng không nhớ rõ, hồi ở Balnea hai người có gì liên quan tới nhau." Từ Dã nhìn về phía Lý Thần Ngạn, thái độ bình tĩnh, "Hôm nay cùng Thời Hoan đi xem phim điện ảnh, không ngờ lại gặp nhau."

"Hôm nay hai người mà không nói thì đừng hòng đi." Thời Hoan chống cằm, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người ngồi trước mặt, không rõ ý đồ, "Ôi, Vãn Vãn tôi vốn còn định đi tìm cậu, không ngờ lại gặp được rồi."

Thái độ của Thời Hoan có chút bất mãn, cô giả vờ tức giận, che ngực than thở nói: "Cậu nói xem, có bạn trai mà cũng không kể cho bạn bè, bắt đầu mờ ám từ khi nào cũng không nói với tôi, thật đau lòng."

"Không phải như cậu nghĩ đâu, Thời Hoan cậu đừng tức giận, bọn tôi cũng chỉ là đi xem phim cùng nhau thôi, không có gì khác." Trình Giai Vãn cười nhạt hai tiếng, chớp chớp mắt, rất vô tội, "Thật ra, tôi và đội phó Lý chỉ là bạn bè bình thường, gặp nhau đi chơi thôi..."

"Quan hệ bạn bè bình thường?" Thời Hoan cũng không tức giận thật, chỉ là giả bộ thôi, nghe Trình Giai Vãn nói vậy, cô không khỏi ngẩn người, "Có thật không?"

Thời Hoan cẩn thận suy nghĩ một chút, ở Balnea mấy tháng, đội bác sĩ và đội gìn giữ hòa bình tiếp xúc rất nhiều, hai người sau khi về nước trở thành bạn bè thì cũng không phải là không có khả năng, có lẽ là do cô nghĩ quá nhiều rồi.

"Chắc là không đơn giản như vậy." Từ Dã đột nhiên xen vào, anh nhìn Lý Thần Ngạn một hồi, "Nếu như tôi nhớ không nhầm thì tối hôm qua gọi xe đưa bác sĩ Trình về nhà, hình như là cậu đi cùng."

Thời Hoan nghe vậy, lập tức nhớ ra, tiệc đêm qua Trình Giai vãn say rượu, là Lý Thần Ngạn gọi xe đưa cô ấy về nhà.

Hai người đều uống rượu, chẳng lẽ...

Thời Hoan vội vàng xua đuổi suy đoán này trong đầu mình, trợn tròn mắt nhìn Lý Thần Ngạn: "Quên đi?!"

"Thời Hoan em nghĩ đi đâu thế!" Lý Thần Ngạn nhìn thấy vẻ mặt của Thời Hoan, biết trong đầu cô nghĩ cái gì, lắc đầu phủ nhận nói, "Chỉ là có chút chuyện bất ngờ, vì muốn xin lỗi nên tôi mời Giai..."

"Giai Vãn." Thời Hoan nhẹ nhàng như mây gió ngắt lời Lý Thần Ngạn, trực tiếp nắm bắt được trọng tâm trong câu nói của anh ấy, sắc mặt phức tạp gật gật đầu, "Thật ngại quá đội phó Lý, anh tiếp tục đi."

Lý Thần Ngạn: "....."

Tiếp tục cái rắm, không phải là cô tuyệt đối không tin à!

"Không sao không sao, tôi không quấy rầy hai người." Thời Hoan nói, dáng vẻ như thấu hiểu, cười híp mắt, "Không cần giải thích, tôi đều hiểu, hai người sau này ở bên nhau thật tốt."

Lời lẽ nghe vô cùng hào phóng, nhưng...

Từ Dã liếc mắt, nhìn khóe môi Thời Hoan khẽ nhếch lên liền biết ngay trong lòng cô đang suy nghĩ những điều gì, không kìm được mỉm cười.

"Ở bên nhau thật tốt là có ý gì." Trình Giai Vãn âm thầm lườm một cái nhưng cũng không biết nên đáp lại thế nào, dù sao chuyện xảy ra tối hôm qua cũng một lời khó nói hết, "Thời Hoan, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Được được được, vậy tôi sẽ không tác hợp nữa, không nói chuyện như vậy." Thời Hoan buồn cười, lập tức xua tay, thật sự thoải mái chuyển đề tài khác, "Có điều không ngờ tối nay đi xem phim lại gặp nhau, đúng là trùng hợp."

"Đúng vậy, chúng ta vừa về nước, còn tưởng cả hai đội đều sẽ vùi đầu ở nhà ngủ mấy ngày liên tiếp chứ." Trình Giai Vãn thở dài, cười nói, "Nếu không phải trùng hợp thì là gì đây, còn vừa đúng thời gian ăn tối, hôm nay lại ngồi chung một bàn."

"Có điều thời gian này hai người không về nhà sao?" Lý Thần Ngạn nói xong liền liếc nhìn giờ trên điện thoại, nhíu mày một chút, quan sát Từ Dã ở đối diện, "Tối hôm qua ngủ không tệ chứ?"

Có ý đồ.

Thời Hoan liền cúi đầu, giả vờ như không có chuyện gì, Trình Giai Vãn ngồi đối diện suýt nữa bật cười.

Khá lắm, quả nhiên là phong thủy đổi dời, vừa rồi Thời Hoan còn khiến bọn họ không nói được lời nào, lúc này đến lượt Lý Thần Ngạn khiến bọn họ câm nín rồi.

"Ngủ ngon." Nhưng thậm chí một chút bối rối Từ Dã cũng không có, nét mặt bình tĩnh, ung dung không vội, đáp, "Có bạn gái chăm sóc, chỗ nào tôi cũng thấy thoải mái."

Lý Thần Ngạn: "......."

Đội trưởng của mình rải cẩu lương, thật sự tức giận nha.

"Không chỉ vậy." Từ Dã thong thả uống một ngụm nước, tiếp tục bổ sung, "Tôi và Thời Hoan vừa trở về từ nhà cha mẹ tôi, vô cùng vui vẻ, còn đi xem phim nữa."

Sắc mặt Lý Thần Ngạn phức tạp, trong ánh mắt tràn ngập sự bất lực, nhịn một hồi cuối cùng chỉ nói: "Vậy thì đúng là tốt."

Từ Dã nhíu mày, dáng vẻ nghiêm túc gật đầu, "Chắc chắn."

Thời Hoan và Trình Giai Vãn ở bên cạnh trao đổi ánh mắt, thật sự không kìm được, Thời Hoan bật cười trước, vỗ vai Từ Dã, "Từ Dã anh kiềm chế một chút, bây giờ rải cẩu lương sau đó sẽ phải ăn đường, đừng làm loạn."

"Kỹ thuật show ân ái này tôi thật sự chịu thua." Trình Giai Vãn không chịu nổi, lại nhớ ra Từ Dã vừa nói tới gặp phụ huynh, liền hỏi Thời Hoan, "Thời Hoan, tôi nhớ lúc trước cậu cũng suy nghĩ tới việc gặp cha mẹ, thế nào rồi?"

Thời Hoan cười cười, đắc ý vỗ ngực nói: "Trời sinh tôi đã quyến rũ, biết ăn nói, đương nhiên tạo được hảo cảm rồi."

Trình Giai Vãn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của cô, tâm trạng cũng không kìm được mà cao hứng.

Các món ăn cũng bắt đầu được bày lên bàn, vì phải lái xe nên cả Từ Dã và Lý Thần Ngạn đều không uống rượu, bốn người chỉ uống nước trà.

Lúc Từ Dã đang ăn cơm, Lý Thần Ngạn luôn cảm thấy anh có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là không đúng ở điểm nào thì anh ta lại không nói ra được, chỉ là cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó.

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, khi Từ Dã vươn tay đưa giấy ăn cho Thời Hoan, Lý Thần Ngạn tình cờ lướt qua tay trái của anh, nhất thời khựng lại, cũng không kịp vận động đầu óc đã hỏi thẳng: "Ơ, Từ Dã, bao cổ tay trái của cậu sao lại tháo ra rồi à?"

Dứt lời, Trình Giai Vãn cùng nhìn sang, ngẩn người, trong ấn tượng hình như tay trái Từ Dã lúc nào cũng đeo bao cổ tay, "Đúng rồi, sao lại không còn nữa?"

Từ Dã liếc nhìn cổ tay mình, nghĩ đến việc đã không còn gì phải che giấu nữa định nói cho bọn họ biết sự thật, nhưng Thời Hoan ngồi bên cạnh lại từ tốn nói: "Bởi vì không có gì cần che mà."

Lý Thần Ngạn nghe vậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là hỏng rồi, dấu vết Từ Dã cắt cổ tay vì tình bị phát hiện rồi, lần này mặt mũi quăng đi sạch.

"Trước kia em có nghe đồng chí Tiểu Trương nói với em một vài chuyện." Thời Hoan cong môi, cười nói với Lý Thần Ngạn, "Nghe nói Từ Dã luôn có thói quen đeo bao cổ tay, vì thế em rất tò mò, nhìn một chút."

Lúc này Lý Thần Ngạn liền trong mắt, nhìn Thời Hoan không thể tin nổi.....

Câu nói này thật sự có gì vậy, chẳng lẽ Trương Đông Húc đem tất cả những lời thuận miệng suy đoán của anh ta nói với Thời Hoan rồi hả?

Đậu xanh?!

Chẳng lẽ anh ta thật sự đã đoán đúng?!

Từ Dã không nhận ra ánh mắt sai sai của Lý Thần Ngạn và Thời Hoan, liền vô cùng dứt khoát đưa cổ tay ra cho mọi người xem, bình tĩnh nói: "Tên viết tắt thôi mà, không có gì đặc sắc hết."

Sau khi Lý Thần Ngạn nhìn rõ hai chữ "S.H" trên cổ tay anh, suýt nữa thì sặc nước.

Lại còn khắc tên viết tắt của Thời Hoan lên cổ tay, thế này cũng có khác cắt cổ tay là mấy đâu?

"Không ngờ, không ngờ." Lý Thần Ngạn vô cùng cảm thán, lắc đầu nói, "Năm năm trước hai người chia tay, tôi còn tưởng rằng Từ Dã không chịu được đả kích lớn đến vậy, hóa ra là có cách này, còn lừa tôi nói là bị thương, chà chà."

Trình Giai Vãn cũng cực kỳ kinh hãi, không kìm được than thở: "Đội trưởng Từ thật là..."

"Đúng vậy, trước kia em cũng tưởng là bị thương." Thời Hoan chậm rãi mở miệng nói, dường như có ý định khác, "Có điều, nghe Tiểu Trương nói, trong đội cũng chưa có ai từng nhìn thấy nên em có chút tò mò."

Từ Dã thu tay lại, hỏi cô: "Đúng rồi, Trương Đông Húc nói gì với em?"

Lý Thần Ngạn sợ đến mức trong nháy mắt liền ngồi thẳng đơ ra, điên cuồng nháy mắt với Thời Hoan.

Thời Hoan đương nhiên sẽ không nói ra, liền trêu chọc: "Nói là vì em mà anh bị thương lúc chiến đâu."

Từ Dã khẽ xì một tiếng, không biết là có tin hay không, nhưng cuối cùng vấn đề này cũng được gạt qua một bên.

Sau bữa cơm tối, bốn người tạm biệt nhau, thời gian không còn sớm, Lý Thần Ngạn chuẩn bị lái xe đưa Trình Giai Vãn trở về, Từ Dã thì cùng Thời Hoan đi lấy xe.

Gió đêm từng cơn mát mẻ, hiện tại đã qua lập thu, tuy thời tiết vẫn còn cảm giác khô nóng nhưng ban đêm cũng đã mát mẻ hơn mấy phần.

Lúc Thời Hoan lên xe, mở cửa sổ ra một chút, để gió đêm lùa vào bên trong, cảm giác thật nhẹ nhàng khoan khoái.

Sau khi về nước, mỗi giây mỗi phút trải qua cùng Từ Dã đều vô cùng thoải mái.

Khóe môi Thời Hoan hơi cong lên, không biết vì sao lại nhớ tới chuyện mẹ Từ kể với mình lúc nãy, ánh mắt cô trầm xuống, tâm trạng rung động.

Cảm giác dịu dàng âm thầm lan tỏa, cô nhắm mắt, nhẹ nhàng cười.

Cứ tiếp tục như vậy đi, từng bước một, cuộc sống sau này, cô sẽ cùng đi với anh.

Sau khi đưa Thời Hoan đến cửa tiểu khu, Từ Dã dừng xe, tiễn cô đến dưới lầu khu chung cư.

"Hôm nay mệt cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi." Từ Dã nói xong, giơ tay xoa đầu Thời Hoan, cúi người hôn lên vầng trán cô.

Thời Hoan vô cùng thoải mái, liền cười nói: "Vậy ngủ ngon nhé."

Từ Dã nhướng mày, vô ý trêu chọc một câu: "Khách khí chẳng ra khách khí gì cả, không mời anh vào ngồi chút sao."

"Hả?" Thời Hoan nghe vậy bật cười, đưa tay ôm lấy cổ anh, nhón chân lên, nhìn anh, "Cái gì?"

Vừa dứt lời, ánh mắt Từ Dã liền trầm xuống.

Sau đó anh đưa tay ôm chặt lấy eo cô, cười không rõ ý đồ, ghé sát vào tai cô nói giọng khàn khàn: "Đến đây chẳng phải sẽ biết ngay sao?"

Cuối cùng, Thời Hoan dùng thân thể chứng minh.

Thế nào là trai độc thân suốt năm năm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi