SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

"Em còn làm loạn như vậy, có tin anh sẽ khiêng em lên giường không?" 

Lúc Từ Dã nói lời này, Thời Hoan đang nhìn không chớp mắt, nét mặt anh có chút lạnh lùng nhưng ánh mắt lại tối đen khiến người ta phải sợ hãi.

Anh vừa dứt lời, Thời Hoan liền ngồi lại nghiêm chỉnh, khẽ ho hai tiếng, trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.

Không được, lỡ mà có làm loạn với anh nữa, Thời Hoan sợ hôm nay mình thật sự không ra được khỏi nhà mất.

Thời Hoan cười hì hì, ngoan ngoãn ăn sandwich, ngụy biện một câu: "Em chỉ đùa chút thôi, đùa chút thôi mà, anh hạ hỏa trước đi."

"Sáng sớm đừng có đùa kiểu này." Từ Dã nheo mắt, tiếp tục ăn bữa sáng của mình, giọng nói khàn khàn, ý tứ sâu xa, "Nếu không thì khó lòng bảo toàn tính mạng."

Thời Hoan: "........."

Sợ sệt.jpg

"Được rồi, sau này tuyệt đối không làm loạn với anh nữa, em hứa." Lời nhắc nhở này đương nhiên vô cùng có hiệu quả, Thời Hoan nghe thấy âm thanh sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, liền thành thật nhận sau, nhanh chóng đổi đề tài, "Phải rồi Từ Dã, em có ý này."

Từ Dã uống một ngụm sữa đậu nành, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cô, không đoán được lúc này trong đầu cô lại nảy ra ý nghĩ kỳ quái gì, "Lại nghĩ đến cái gì nữa?"

"Anh nói xem, từ khi hai chúng ta ở bên nhau hình như vẫn chưa từng đi du lịch bao giờ." Thời Hoan nói xong, dùng đầu ngón tay miết miết trên mặt bàn, cô cụp mắt, dáng vẻ oan ức, bĩu môi, "Khi chúng ta đi nơi khác, hầu như đều là đi làm nhiệm vụ, thật sự có chút sát phong cảnh, anh không thấy đáng tiếc sao?"

Từ Dã nghe vậy thì hơi nhướng mày, lúc này mới hiểu rõ ý cô, "Em định lên kế hoạch đi du lịch sao?"

"Không sai." Thời Hoan thấy anh hiểu ý nên thẳng thắn thừa nhận luôn, mím môi nói, "Nhưng mà em vẫn chưa nghĩ xem nên đi đâu, chỉ có hai người chúng ta thôi, không muốn có những người khác, trải nghiệm thế giới của hai người."

Từ Dã không có ý kiến gì, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hai người ra ngoài chơi một thời gian cũng tốt, liền đống ý, "Có thể, trùng hợp là thời gian này chúng ta cũng không bận việc gì, chơi mấy hôm."

Thời Hoan thấy anh đồng ý thoải mái như vậy liền vui ra mặt, "Được rồi, em biết anh sẽ đồng ý mà!"

Thấy cô vui vẻ như vậy, anh không kìm được cười bất lực, dáng vẻ rất cưng chiều.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Thời Hoan vốn dĩ muốn giúp Từ Dã thu dọn nhưng đã bị anh dứt khoát chặn ở ngoài, cô chỉ còn cách đi về phòng chọn trang phục.

Mở cánh cửa tủ quần áo ra, ánh mắt Thời Hoan long lanh.

Tối hôm qua bận rộn, bây giờ nhìn lại mới thấy quần áo của hai người được xếp ngăn nắp bên trong.

Trang phục của Từ Dã đều là tông màu lạnh, nhìn tổng thể trầm lắng không có chút thú vị nào, nhưng nhìn sang không gian của Thời Hoan, muôn màu muôn vẻ, màu sắc sặc sỡ, khiến cho khung cảnh này tăng thêm mấy phần hào quang.

Chỉ là chiếc tủ quần áo của hai người thôi đã có thể khiến cho Thời Hoan có tâm trạng hào hứng rồi.

Cô không khỏi cười nhạo chính mình giống như nữ sinh trung học vậy, sau đó tìm kiếm trong số quần áo của mình, nghĩ tới việc sẽ đi công viên, bàn tay cô liền chuyển từ những chiếc váy sang chỗ khác, chọn một chiếc áo croptop và quần cạp cao.

Sau khi cô thay quần áo xong cũng là lúc Từ Dã đi vào phòng, liếc nhìn cô, "Chuẩn bị cũng thật nhanh."

"Không không không, anh nghĩ quá rồi." Thời Hoan nghe vậy, vội vàng giơ ngón tay trỏ lắc lắc, thở dài nói, "Đợi em thêm khoảng một tiếng đồng hồ đi, em còn định trang điểm nữa."

Lần trước khi Từ Dã đưa Thười Hoan đi gặp cha mẹ, cũng đã trải nghiệm một lần thời gian trang điểm của cô, nghe cô nhắc nhở như vậy thì cũng không đáp lại, chỉ là có chút bất đắc dĩ.

Từ Dã chuẩn bị rất nhanh, anh thay trang phục xong thoáng nhìn thấy Thời Hoan vẫn còn đang bận rộn trước bàn trang điểm, liền ra ngoài cùng Hao Thiên.

Hao Thiên ăn xong thức ăn chó, chán nản chờ đợi ở ngoài ban công, dường như rất thích đi ra ngoài.

Từ Dã đoán Thời Hoan còn phải mất một lúc lâu nữa, nên định dẫn Hao Thiên đi dạo trong vườn hoa dưới lầu một chút, nghĩ vậy, anh liền nói vọng vào: "Em còn khoảng bao lâu nữa mới xong?"

Thời Hoan trả lời vô cùng lưu loát: "Khoảng một tiếng."

Thời gian cực kỳ phù hợp.

Từ Dã gật đầu, dẫn Hao Thiên ra cửa, "Anh đưa Hao Thiên xuống lầu đi dạo một vòng, sẽ trở về ngay."

Thời Hoan vui vẻ đáp lại: "Không thành vấn đề, anh đi đi, em còn phải mất thêm một lúc nữa."

Sau đó, cô nghe được tiếng âm thanh đóng cửa, chắc là Từ Dã đã dẫn Hao Thiên ra ngoài.

Thời Hoan cột tóc lên, lúc này mới nhẹ nhàng thoải mái một chút, cô phát hiện hình như không tìm được túi trang điểm của mình, không nhớ ra để ở đâu nên phải bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Từ Dã dẫn Hao Thiên đi xuống dưới lầu, đúng lúc gặp được một vài chú chó khác trong khu, không ít trẻ con chơi bời nô đùa, tiếng cười đùa ầm ĩ.

Gió lướt qua mặt, lúc này đã không còn khô nóng như khi mới vào thu nữa, có cảm giác mát mẻ thoải mái.

Trong vườn hoa tiểu khu, cây cỏ đọng lại những giọt sương, hiện lên lấp lánh dưới ánh mặt trời, lúc ẩn lúc hiện.

Chim hót từng đợt, cảm giác vào sáng sớm thật sự là vô cùng thư thái.

Cũng không biết có phải là do Thời Hoan chuyển tới sống cùng hay không, Từ Dã nhìn cái cùng cảm thấy vừa mắt.

Thường ngày Hao Thiên xuống lầu đi dạo khoảng ba lần, quen biết với không ít những chú chó trong tiểu khu, lúc này là thời gian nhiều người đưa chó đi dạo, Hao Thiên vừa ra ngoài đã nhanh chóng quây quần cùng mấy người bạn thân thiết của nó.

Nhìn đều có chút quen thuộc, chủ của chúng cũng quen biết nhau, Từ Dã mặc cho Hao Thiên chạy loạn.

Trông dáng vẻ vui mừng của nó, Từ Dã mơ hồ cảm thấy Thời Hoan đến đây khiến Hao Thiên rất thích thú.

Đúng là ánh mặt trời, đi tới đâu trời đẹp tới đó.

Nghĩ vậy, Từ Dã cong môi mỉm cười, tâm trạng thoải mái, trong đầu chỉ nghĩ tới Thời Hoan.

Thật ra anh cũng biết bản thân không dễ bày tỏ, dù là chuyện tình cảm hay cuộc sống thường ngày, đều chỉ âm thầm hành động chứ không nói nhiều, mặc dù trong lòng có thể không dễ chịu nhưng cũng sẽ không trực tiếp nói ra, nói chung chính là tính tình ẩn nhẫn.

Ngày còn thiếu niên, Từ Dã vẫn là người khá thẳng tính, nhưng không biết có phải do những năm sinh hoạt trong quân ngũ, tính cách càng ngày càng trở nên trầm tĩnh không, tính cách khó đoán. Trong lòng anh biết rõ nhưng thời gian trôi qua cũng lười thay đổi.

Từ trước khi trở về nước, trong lòng anh đã ấp ủ một suy nghĩ.

Sau khi trở về, nhất định phải trói chặt Thời Hoan bên cạnh, dù cô không muốn thì cũng phải lừa cô chuyển tới ở cùng.

Lần thứ hai gặp gỡ sau nhiều năm, Từ Dã chưa bao giờ nghĩ ý muốn chiếm hữu của mình lại không thể khắc chế như vậy, điên cuồng lan tràn, không thể kiểm soát bằng lý trí.

Sau khi về nước, anh đã dự định đưa ra đề nghị sống chung với Thời Hoan, nhưng trước khi cùng bàn bạc với cô, khi bản thân đi dạo siêu thị lại không kìm được mà mua bộ cốc đôi tình nhân về.

Từ trước tới nay Từ Dã thích nói với người khác trước khi làm việc gì đó, nhưng thực tế có những chuyện anh đã làm rồi cũng không nhất định sẽ nói ra. Ví dụ như dự định tương lai, ví dụ như chăm sóc người bên cạnh, cũng chỉ là những việc nhỏ nhặt thường ngày, người khác không chú ý anh cũng sẽ không chủ động nói ra.

May mà, Thời Hoan chính là ánh mặt trời rực rỡ trong cuộc sống trầm lặng của anh, chiếu sáng thế giới tối tăm, khiến nhịp sống sinh hoạt của anh một lần nữa trở nên nhộn nhịp, tràn đầy niềm vui.

Những thứ khác không nghĩ nhiều, chỉ hi vọng sau này vẫn có thể tiếp tục sống như vậy, anh đã thỏa mãn rồi.

Đừng có bất cứ hiểu lầm máu chó hay bất ngờ nào, anh cũng xem như đã qua cái thời nhiệt huyết bồng bột rồi, năm năm qua trải qua đủ khổ cực gian nan, Từ Dã coi những điều đó đều làm nền, chỉ vì thời gian sau này anh và cô có thể hạnh phúc ở bên nhau.

Đúng lúc đang thất thần, liền có một bà lão nhìn thấy anh, lên tiếng chào hỏi, "Từ Dã, hôm nay trùng hợp vậy, đã lâu không thấy cháu rồi."

Từ Dã lặng lẽ thu lại tâm tư, xoay đầu mỉm cười với bà lão, rất lễ phép chào hỏi: "Đã lâu không gặp bà ạ, gần đây sức khỏe bà thế nào?"

"Vẫn vậy, vẫn vậy, còn có thể ngược xuôi được." Bà lão cười xòa, nét mặt tươi tỉnh, "Ôi, thời gian vừa rồi cũng không thấy cháu và Hao Thiên, lúc bà dắt chó xuống lầu đi dạo, Tiểu Đậu nhà bà không thấy Hao Thiên là chẳng có tinh thần gì."

"Đợt vừa rồi cháu đưa Hao Thiên đi làm nhiệm vụ, vừa trở về không lâu, hiện tại đang trong thời gian nghỉ ngơi, sau này ngày nào cháu cũng sẽ đưa nó xuống đi dạo ạ."

"À à, hóa ra là vậy." Bà lão hiểu được, bà biết công việc của Từ Dã có tính đặc thù, một khi đi ra ngoài là sẽ đi lâu, liền gật đầu cười nói, "Tuổi trẻ đúng là tốt thật, cống hiến vì tổ quốc, có điều cháu làm công việc nguy hiểm như thế, bình thường cũng phải chú ý an toàn, lần này không bị thương chứ?"

"Không sao ạ, rất khỏe mạnh." Từ Dã nhẹ nhàng lắc đầu, "Bà cũng chú ý sức khỏe, lúc này thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, chú ý mặc thêm quần áo."

Bà lão đáp được được, quay đầu lại đã bị bạn bè gọi đi. Từ Dã thấy thời gian không còn nhiều, liền nói tạm biệt với bà lão, dắt Hao Thiên lên lầu.

Trong thang máy, Từ Dã lấy chìa khóa trong túi ra, vừa mở cửa đã trông thấy Thời Hoan đang ở bên cạnh tủ xỏ giày, cô ngồi trên mặt đất thắt dây giày thể thao, mái tóc dài được cột cao, trông nhẹ nhàng năng động.

Tiếng mở cửa truyền tới, Thời Hoan ngước mắt liền trông thấy Hao Thiên lao tới, liếm liếm tay cô.

Động tác buộc dây giày của Thời Hoan dừng lại, cô nhìn sang phía Từ Dã, nở nụ cười với anh, "Ôi, nhanh vậy đã về nhà rồi ạ!"

Không biết vì sao, Từ Dã ngẩn người trong giây lát.

Trái tim như có ai đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác phức tạp nhưng dịu dàng.

Anh mỉm cười, đáp một tiếng, "Ừ, về nhà."

*

Sun: Thời gian vừa rồi có một số việc cá nhân, giờ mình trở lại rồi nè T^T Sau khi hoàn truyện, mình sẽ chuyển toàn bộ những chương set pass từ Wordpress về Wattpad ạ. Cảm ơn mọi người nhiều <3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi