SINH MỆNH CỦA ANH, TÌNH YÊU CỦA EM

Vốn dĩ ban đầu Thời Hoan còn băn khoăn giữa máy bay và tàu hỏa, nhưng cuối cùng vì muốn đi lại nhanh chóng nên cô vẫn lựa chọn máy bay.

Thời Hoan vốn cho rằng, hiện tại đã không phải thời tiết giữa mùa hè nữa rồi, mùa cao điểm du lịch cũng gần hết, du khách sẽ không đông như trước nữa.

Nhưng hiện thực mạnh mẽ vả cô một cái, cô lướt qua website một hồi mới phát hiện vé máy bay trong tuần này đã hết sạch, chỉ có thể tìm sang tuần sau.

Thời Hoan bất đắc dĩ đỡ trán, đột nhiên cảm thấy may mắn vì hôm nay đã bất chợt nảy ra ý định chọn địa điểm đi du lịch, nếu không thì lại kéo dài thêm một thời gian. Việc này mà trì hoãn mấy ngày nữa thì đến khi xác định được sợ là cũng đã qua nửa tháng rồi.

Việc này không nên chậm trễ, cô tìm được chuyến bay thời gian khá tốt, liền cao giọng gọi anh: "Từ Dã!......"

Sau đó cô dỏng tai nghe ngóng, loáng thoáng thấy tiếng anh trả lời, Thời Hoan liền tiếp tục nói: "Đi thành phố D, em thấy chuyến bay tối thứ ba ổn lắm, anh thấy sao?"

Từ Dã vừa tắm xong, đang dùng khăn sạch lau tóc, anh nói có thể, nhưng dường như cô không nghe rõ nên lại hỏi lại lần nữa.

Anh thật sự hết cách liền đẩy cửa phòng tắm ra, nói với cô: "Được, em dùng thẻ ngân hàng của anh mà thanh toán."

Thời Hoan không quan trọng vấn đề này, "Cái này anh không cần nói, em trả bằng thẻ của cả hai."

Từ Dã nghe vậy liền buồn cười, lắc lắc đầu, "Phương diện này em tự giác vậy."

"không không không, anh đừng coi thường em." Thời Hoan chà chà hai tiếng, trong tay vẫn lướt điện thoại, "Em đây mặt nào cũng đều rất tự giác."

"Ừ." Từ Dã gật đầu, chỉ là thái độ có vẻ rất thản nhiên, "Thời Hoan cần kiệm chăm lo việc nhà, mua sắm nói dừng là dừng."

Vừa dứt lời, đầu ngón tay của Thời Hoan trên màn hình điện thoại liền khựng lại.

Thời Hoan: "........"

Câu mỉa mai này, thật sự dùng rất hay, khiến cô không có cách nào phản bác.

Kệ đi, dù sao những lời anh nói cũng đều là sự thật.

Thời Hoan nghĩ vậy, bất đắc dĩ nhún vai, lưu loát đặt vé máy bay xong bỏ điện thoại sang một bên, đắc ý nằm vật xuống giường, "Cả ngày hôm nay em đều vui vẻ, không thèm tranh luận với anh."

Cũng biết là đuối lý.

Từ Dã cong môi, tâm trạng cảm thấy ngọt ngào, ngoài miệng thì như vậy nhưng đâu có ý trách móc gì cô.

Anh dùng khăn lau khô tóc, thấy đại khái đã khô ráo được một nửa thì vắt khăn lên bả vai.

Nhưng vừa liếc mắt nhìn sang thì đã thấy Thời Hoan nằm trên giường, trông có vẻ như định đi ngủ, anh liền nhắc nhở: "Hôm nay mệt cả ngày rồi, em đi tắm rồi ngủ cho ngon, còn nhiều thời gian để thu dọn hành lý, sáng mai lại nói."

Thời Hoan cũng thật sự mệt mỏi, hôm nay đã đi cả một ngày, chân tay đau nhức, may là còn đi giày thể thao chứ không thì sẽ gãy chân mất.

"Em nghỉ một chút, một chút thôi, không sao đâu." Cô nói rồi khoát tay một cái, lại không kìm được lẩm bẩm nói, "Thật kỳ lạ, lúc làm việc còn vất vả hơn thế này nhiều, sao cũng chẳng thấy mệt mỏi lắm."

"Lúc mệt thì nằm nghỉ chút là ngủ thiếp đi ngay." Từ Dã khẽ thở dài, đi tới kéo cô, "Đứng lên đi, nghe lời."

Thời Hoan bĩu môi, mở mắt ra định đứng dậy nhưng vừa thấy Từ Dã đứng trước mặt chỉ mặc mỗi áo tắm trên người, cô không kìm được nổi ý xấu.

Nghĩ sao làm vậy, cô liền vươn tay nắm lấy tay anh, để phòng hờ hai tay cô đồng thời kéo anh thật mạnh. Từ Dã không kịp phản ứng cứ vậy ngã về phía cô.

May là anh vẫn hành động nhanh nhẹn, chống hai tay bên người cô, nếu không thì Thời Hoan đã bị đè lên rồi.

Cô thấy anh cau mày nhìn mình chằm chằm liền cong môi, đưa tay ôm lấy cổ anh híp mắt cười, "Bất ngờ không?"

Từ Dã nhếch môi, mắt nhìn cô, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Bất ngờ."

Lẽ nào một chút vui mừng cũng không có?

Thời Hoan âm thầm thở dài, nghĩ một chút, cô liền nhân dịp Từ Dã không chú ý đột ngột hôn anh một cái. Hôn xong liền ngoan ngoãn nằm im, còn không quên nháy mắt một cái, hỏi lần thứ hai: "Vui mừng bất ngờ không?"

Ánh mắt Từ Dã hơi trầm xuống, cảm giác đôi môi mềm mại thơm ngọt còn chưa tan đi, anh yên lặng mỉm cười: "Lần này thì thật sự vui mừng."

Vừa dứt lời anh liền dùng một tay giữ gáy cô, cúi đầu định hôn xuống.

Nhưng đúng lúc này Thời Hoan cực kì nhanh nhẹn, trực tiếp lách người ra đứng dậy, cầm lấy đồ tắm đã chuẩn bị từ trước chạy thẳng vào nhà tắm.

Trước khi đi cô còn không quên cười nói: "Ngủ sớm dậy sớm nhé, đội trưởng Từ ~"

Cực kì nghịch ngợm.

Cả khuôn mặt Từ Dã đen sì.

Anh vắt khăn mặt lên đầu giường, thở dài, may là lửa còn chưa bị châm lên, nếu không thì dù có phải kéo Thời Hoan anh cũng nhất quyết bắt cô lại.

Trải qua một trận đùa giỡn, tâm trạng Thời Hoan vui vẻ lạ thường, cô vui vẻ tắm rửa rồi đi ra ngoài.

Sau khi sấy khô tóc xong, cô thấy Từ Dã đã tắt đèn chính, chỉ để lại bóng đè ngủ mờ ảo nơi đầu giường, soi sáng cả căn phòng rất nhẹ nhàng.

Cũng không hiểu vì sao, trái tim đột nhiên trở nên bình ổn.

Từ Dã đang ngồi ở đầu giường xem điện thoại, thấy Thời Hoan tới gần anh liền lạnh nhạt vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh mình, "Thu dọn xong thì đi ngủ thôi."

Thời Hoan hoàn hồn, cũng không biết mình đứng ngây ra ở đó làm gì, mấy giây sau cô mới định thần lại.

Trong lòng âm thầm vui vẻ, nhưng không hiểu lý do vì sao.

Chuyện yêu đương đúng là kì quái.

Thời Hoan khẽ cười, sau đó lao lên giường, chui vào trong chăn ôm lấy Từ Dã, "Aiyaaaa, thoải mái quá. Đêm nay chắc chắn là ngủ ngon lắm đây!"

Từ Dã đưa tay dịu dàng vuốt tóc cô, cắm sạc điện thoại xong liền đặt qua một bên, anh cũng nằm xuống.

Thời Hoan vùi đầu vào ngực anh, cảm giác cực kì an tâm, cô rất thích cảm giác này cũng tình nguyện chìm đắm trong đó.

Nếu như mỗi ngày đều có thể như vậy, bên nhau thiên trường địa cửu, sao có thể từ chối chứ?

Anh thoáng nhìn khuôn mặt cô hiện lên ý cười, liền hỏi: "Nghĩ tới chuyện gì vui à?"

Cô hừ hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Không phải chuyện vui, là chuyện nghiêm túc."

"Sao?"

Cô nhanh chóng đảo mắt, cười tinh nghịch: "Em còn chưa chắc chắn, sau này sẽ nói cho anh biết!"

Từ Dã thấy cô như vậy thì cũng không hỏi han nữa, anh biết hôm nay hai người ra ngoài chơi cả ngày, gần như không có lúc nào nghỉ ngơi tử tế, nhất định cô mệt muốn chết rồi.

Trò chuyện trước khi đi ngủ cũng miễn, anh hạ thấp độ sáng đèn ngủ, hôn lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, khẽ nói: "Ngủ ngon."

Ý cười trên môi Thời Hoan càng rõ, cô hài lòng nhắm mắt lại, thấp giọng đáp: "Ngủ ngon."

Ngủ ngon.

Người trong tim em.

*

Mấy ngày sau, Thời Hoan và Từ Dã thong thả hơn nhiều. Hôm lễ tình nhân quá mệt, hai chân Thời Hoan đau nhức nên chỉ ở lì trong nhà xem phim, làm một trạch nữ ngắn hạn, cuộc sống khá thoải mái.

Cô xoa chân, đang cùng Từ Dã nằm trên sô pha xem phim mà vẫn không quên oán hận: "Anh nói xem là sao vậy, vốn dĩ ở ngoài chiến trường ngày nào cũng chạy loạn mà chả thấy đau, đi dạo phố một ngày lại mệt thế."

Từ Dã thuận miệng đáp một câu: "Áp lực mua sắm."

Trong nháy mắt Thời Hoan liền ngậm miệng, cô âm thầm lườm một cái, cầm hộp bỏng ngô lên bắt đầu ăn, tâm trạng vô cùng bất đắc dĩ.

Câu này của Từ Dã hình như không có ý gì, nhưng dù sao nghe vào tai cũng không thoải mái.

Bởi vì thời gian dư dả nên tiến độ sắp xếp hành lý của hai người cũng vô cùng chậm rãi, mỗi ngày sắp xếp một chút, chưa đến hai ngày đã chuẩn bị xong vali rồi.

Vì gần tới ngày khởi hành nên trước đó hai người gửi Hao Thiên qua chỗ Lý Thần Ngạn.

Ở nhà xem phim lâu không giao tiếp với bên ngoài, Thời Hoan sợ còn ở trong nhà thêm ngày nào thì cô sẽ mập ra mất nên mua một ít cây hoa về trồng, lúc rảnh rỗi có thể cùng Từ Dã nấu cơm nữa, kỹ năng chăm sóc gia đình có không ít tiến bộ.

Hai người cùng nhau trải qua những ngày tháng ung dung nhàn nhã, tuy bình lặng như nước nhưng Thời Hoan không hề cảm thấy tẻ nhạt.

Giống như đã qua cái thời kỳ yêu đương nồng thắm, giai đoạn oanh oanh liệt liệt nhất trôi đi rồi, nhưng vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp và thân quên, có thể khiến người ta rung động mãi không thôi.

Đây là loại tình cảm khó thể miêu tả bằng lời nhất, nhưng Thời Hoan biết, cảm giác này không cần miêu tả, chỉ cần hai bên đều đặt tâm tư vào đó là có thể thấu hiểu được nhau.

Bởi vậy những suy nghĩ lo lắng nghi ngờ trước kia của Thời Hoan, hình như đã tiêu tan gần hết.

Cô không nói với Từ Dã, nhưng trong lòng đã âm thầm có quyết định, sau khi hai người đi du lịch trở về, cô sẽ dẫn anh đi gặp cha mẹ mình.

Sau khi cha mẹ Thời Hoan biết cô không nói lời nào đã bỏ ra nước ngoài du học, tức giận rất lâu không thèm để ý tới cô. Thời Hoan vẫn nhớ lúc đó cha mình nói, chỉ cần bỏ đi thì tuyệt đối đừng có hối hận quay về.

Thật ra xưa nay tính tình Thời Hoan vẫn luôn bướng bỉnh, đánh mất thứ gì đó hoặc vứt bỏ một phương diện nào đó của bản thân, dù thế nào cô cũng sẽ không hề hối hận.

Nhưng cô sống hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn không kìm được mà phá lệ vì Từ Dã, bỏ đi cái gọi là "tuyệt đối không hối hận" kia.

Có thể Thời Hoan cũng biết, Từ Dã không khác cô là bao.

Anh có thể vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cô cũng có thể vì anh mà bỏ qua mặt mũi, mở lòng, vui vẻ hạnh phúc ở bên anh.

Thời Hoan biết, đoạn tình cảm này nhất định không gì sánh bằng.

Nhưng cô chủ muốn nỗ lực, để tình yêu của hai người không có gì phải nuối tiếc.

Dù là cuộc sống hay tình yêu, đều phải nước chảy mây trôi.

Kết quả là trong chớp mắt thời gian cứ thế trôi qua, bất tri bất giác đã tới thứ ba rồi.

Kì nghỉ của Thời Hoan và Từ Dã, bắt đầu rồi.

*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi