SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Về đến trấn huyện, mặt trời cũng đã ngả về phía Tây, ánh tịch dương bên ngoài vẫn nắng gắt so với hồi trưa chẳng kém là mấy. Cửa kính không có, gió từ ngoài lùa vào thổi bay những lọn tóc rũ xuống nhưng vẫn không thể xua đi được những cơn nóng âm ỉ trong người.

Chiếc áo trên người là áo bó càng khiến cho Tạ Đình mướt mát mồ hôi hơn, tay cô kéo rộng cổ áo, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại đầy khó chịu. Vết thương sau lưng đột nhiên dở chứng đau ê ẩm, cô mím chặt môi chịu đựng, làn da trằng hồng đã bắt đầu xuất hiện một chút tái.

Nhìn sang Tô Dịch ở bên cạnh, vết sưng trên mặt anh đã nhạt đi nhưng khóe miệng vẫn lưu lại một mảng tím thẫm, ở cổ cũng có vết do móng tay cào. Áo trên người anh đẫm ướt một mảng không rõ là mồ hôi hay là máu khiến cho Tạ Đình có chút khẩn trương. Lại quay ra ngoài, nhận thấy dường như đây là đường dẫn về núi Mộc Tử, cô không nghĩ ngợi quá nhiều liền lên tiếng ngăn cản, nói.

- Đi tìm một phòng khám trước đã. Vết thương của anh lại chảy máu rồi.

Tô Dịch cúi đầu nhìn bàn tay trắng muốt được sơn bóng tỉ mỉ đặt trên bàn tay đen sạm thô giáp của mình, tâm tình có chút hoảng. Tay cô là tay búp măng, mềm mại thon dài, da thịt trơn nhẵn chạm vào rất khoái cảm, thậm chí còn làm tim anh tê dại đi một trận, sâu trong lòng bắt đầu xuất hiện ngứa ngáy.

Tô Dịch nhớ đến ngày hôm qua, chính đôi tay trước mặt này suýt một chút nữa khiến cho anh thất thế đầu hàng, cảm giác lúc đó đến bây giờ vẫn còn âm ỉ chưa dứt hẳn. Một cảm giác thật sự rất tuyệt vời, nó kiểu giống như một người lên cơn nghiện được bố thí cho một liều thuốc hít, thanh tỉnh.

- Không nghe rõ sao?

Tạ Đình hỏi lại lần nữa. Lần này ngữ điệu của cô lớn hơn, thành công kéo được Tô Dịch ra khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu. Anh lấy lại vẻ mặt vốn có, quay sang liếc cô một cái không quá hai giây rồi lại nhìn thẳng, lạnh nhạt từ chối.

- Mấy vết thương này không sao hết. Chúng ta phải về núi Mộc Tử, nếu không sẽ muộn.

“ Không được”. Tạ Đình nhất quyết không thỏa thuận, ánh mắt cô nhìn anh lạnh đi mấy phần, gằn giọng lặp lại lời mình vừa nói:” Tôi nói đi tìm phòng khám”.

Tô Dịch siết chặt vô lăng, anh không thỏa thuận mặc dù biết rõ có thể hành động này sẽ làm cô phát cáu:” Chúng ta sẽ bị muộn.”

Lời vừa trôi ra khỏi miệng, đúng y như những gì bản thân anh vừa nghĩ, Tạ Đình thật sự đã nổi giận. Cô nhìn anh, không hề báo trước ngay lập tức liền nhoài người sang, tay cầm lấy vạt áo của anh kéo lên đến tận ngực. Lớp băng gạc lộ ra, tất cả đều ướt đẫm một màu đỏ của máu.

Anh nhìn thấy tay cô siết chặt lớp vải, môi run run:” Ngay lập tức phải tìm một phòng khám”

Tô Dịch mím môi không trả lời, nhưng thái độ cũng đã nói lên tất cả. Anh im lặng lái xe, đến một ngã ba thì rẽ vào con đường nhỏ, đi mất thêm tầm năm phút mới tới được đến được một phòng được mở tư nhân.

Đó không phải là một phòng khám lớn, cũng không có nhiều máy móc thiết bị, nhưng để mà sơ cứu cho vết thương của anh thì đương nhiên là vẫn được.

Tắt máy xuống xe, Tô Dịch nhìn thấy Tạ Đình đang nói chuyện với một người bác sĩ trung niên ngồi trực, ánh mắt nhìn về phía anh lạnh nhạt không mang theo cảm xúc nào. Tuy nhiên, từng lời cô nói ra lại không hề phũ phàng như thái độ hồi nãy.

- Anh ta là bạn tôi. Vết thương bị chảy máu, phiền băng lại giúp.

Vị bác sĩ là người từ nơi khác đến kiếm ăn, ông ta hơn Tô Dịch mười tuổi nhưng lại già hơn anh rất là nhiều, người lại béo nên Tạ Đình nhìn không hề có thiện cảm. Ánh mắt háo sắc, từ nãy đến giờ đều đã liếc nhìn trộm cô mấy lần không đứng đắn, nếu không phải có anh tiến lại, e rằng cô thật sự cho lão một phát đạp.

“ Tôi là bệnh nhân”. Tô Dịch đứng trước mặt tên bác sĩ, anh lướt nhìn bảng tên trên áo, đáy mắt lạnh giá đi mấy phần:” Bác sĩ La, phiền ông rồi”

Bác sĩ La bị khí thế của anh đè xuống thì tái mặt, đôi mắt không dám nhìn Tạ Đình thêm một giây nào nữa, gật đầu cười giả lả chỉ tay vào trong, đáp lại.

- Được rồi, các người đi theo tôi vào trong đi, tôi sẽ băng bó lại.

Tô Dịch nhìn theo hướng cánh tay lão chỉ, chân anh sải bước thật nhanh, đi theo sau là Tạ Đình với tên bác sĩ háo sắc.

Căn phòng thủ thuật chỉ có một chiếc giường chứ không có ghế, Tô Dịch không nghĩ ngợi tiến lại ngồi xuống, cởi chiếc áo mặc trên người da khỏi. Từng lớp băng gạc thấm ướt máu đều lộ ra dưới ánh đèn neon như hàng trăm mũi tên đâm vào mắt làm Tạ Đình sững lại, có một chút khó chịu len lỏi trong lồng ngực.

Máu nhiều như thế, ắt hẳn sẽ rất đau, vậy mà suốt quá trình di chuyển anh đều không hề kêu ca hay đề cập đến dù chỉ là một nửa lời. Đã vậy còn lái xe, thật không hiểu nỗi rốt cuộc anh mất não hay là cô mất não nữa.

- Đau không?

Tạ Đình tiến lại gần giường hơn, cô đưa tay sờ lên từng lớp băng gạc trên ngực của Tô Dịch, đôi mắt vẫn lạnh nhạt nhưng ngữ điệu đã nhẹ hơn rất nhiều.

Tô Dịch cầm lấy tay cô, anh vân vê từng đầu ngón một, lắc đầu:” Tôi không sao. Cũng chỉ là mấy vết thương nhỏ”

“ Ừ”. Tạ Đình không rút tay về, cô đan năm đầu ngón tay mình với ngón tay của anh, mắt nhìn tên bác sĩ La đang cúi người tháo từng chiếc gạc ra để khử trùng vết thương, gật đầu:” Tối nay ở đây đi, mai hãy về”.

Tô Dịch nhìn khuôn mặt nghiêng của vô, thật lâu sau mới rời mắt, cúi đầu cười một tiếng:” Được rồi, tất cả đều nghe theo cô”

Trên người anh tổng cộng có bốn vết chém, chỉ thay nên cũng khá là nhanh, khoảng một lúc là tất cả mọi thứ đều đã xong hết. Tên bác sĩ La từ đầu đến cuối cũng không dám hỏi hai người nguyên nhân vì đâu, có lẽ là do bị ánh mắt lạnh lẽo của cả anh và cả cô dọa sợ nên rất an phận. Lúc thanh toán tiền, lão ta còn nhiệt tình đưa thêm một đống băng gạc cùng với thuốc, dặn dò tỉ mỉ từng chút một với Tô Dịch, xong rồi mới ra cửa tiễn khách.

Rời khỏi phòng khám là bốn rưỡi, Tạ Đình nhận nhiệm vụ lái xe, cô theo hướng dẫn chỉ tay của anh đi về một quán cơm nằm ở ven đường. Vì tránh trường hợp sẽ bị đám tay chân của Đinh ca truy sát lần nữa nên hai người quyết định ăn ở nơi đông người, ít nhất nếu có xảy ra trường hợp gì, thì cả hai vẫn có thể lợi dụng đám đông mà chạy trốn.

Quán ăn là một quán nhỏ nằm cạnh sạp trái cây, diện tích chỉ có vài mét vuông nên rất chật chội, mặc dù là ban ngày nhưng bên trong vẫn phải bật điện.

Tạ Đình theo Tô Dịch đi vào bên trong đảo mắt một hồi, hầu như tất cả bàn đều có khách, nhiều nhất vẫn là những đám đàn ông ngồi xúm lại nhậu nhẹt.

Người ra người vào như kiến, cuối cùng cũng có một bàn trong góc có người đứng lên, Tạ Đình kéo tay Tô Dịch rồi hất cằm ra hiệu. Cô đi trước, từng bước chậm chạp len qua những hàng ghế san sát, lúc đi qua một bàn nhậu không cẩn thận đụng tay vào một người đàn ông. Ngay lập tức, tất cả đều quay sang nhìn cô.

Khuôn mặt người phụ nữ trắng nõn, lại cao như người mẫu, quần áo bó sát đường cong lồi lõm đều rõ mồn một, xuất hiện ở trong quán nhỏ tồi tàn này đều thu hút hết sự chú ý của tất cả. Bốn tên đàn ông kia cũng thế, mắt chúng nhìn cô không rời, thú tính nổi lên.

Một tên đặt tay lên vai cô chặn lại, Tạ Đình nhíu mày, còn chưa quay người cả eo liền được Tô Dịch ôm lấy, anh nghiêng người áp sát giúp cô đi tiếp. Dáng người anh cao lớn, khí thế đủ để chèn ép người khác, chỉ liếc nhìn một cái cũng đủ bốn tên kia nhận ra họ là người không dễ chọc vào.

Hai người đi đến bàn, Tô Dịch kéo ghế cho Tạ Đình ngồi sau đó vẫy chủ quán gọi món. Quán cơm bình dân nên thức ăn cũng không phải là sơn hào hải vị, anh chọn vài ba món đơn giản cùng với một món canh, thêm một ly nước ép dưa hấu cho cô, còn mình thì chỉ cần một chai nước lọc.

Chủ quán ghi ghi chép chép rồi gật đầu, đang tính xoay người đi thì bị Tạ Đình giữ lại, cô nói:” Có bia lạnh không. Tôi muốn gọi bia”

“ Có, cô muốn gọi bao nhiêu”

Không thể bỏ qua cơ hội buôn bán nên chủ quán cười tươi gật đầu, bản thân hắn còn đang tí tởn vì sẽ kiếm thêm được một khoản tiền nữa từ cô thì ngay lập tức liền nghe thấy giọng nam trầm thấp gắt lên bên cạnh.

- Khi nào vết thương cô lành trở lại, lúc ấy cô muốn uống tôi cũng không cấm. Còn bây giờ thì không được.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tô Dịch, Tạ Đình biết mình sẽ không thể nào thỏa thuận êm xuôi với anh được nên chỉ có thể nhún vai, lười đáp lại.

Cô chợt nghĩ đến chuyện xảy ra cách đây vài tiếng trước, anh không muốn đi phòng khám, cô kiên quyết ép buộc, cuối cùng anh thỏa thuận. Bây giờ ở trong quán ăn này, vị trí được đổi lại, đến cùng có lẽ cũng là do anh lo cho cô, tuy không đáng tin lắm nhưng như vậy là được rồi. Anh đã lo cho cô, cô cũng chỉ cần có như thế thôi.

Một lúc sau, thức ăn được mang lên, Tô Dịch cẩn thận gắp cho Tạ Đình từng chút một, cái nhìn chưa lúc nào rời cô đến nửa giây. Anh ép cô phải ăn được hai bát, sau đấy mới cho cô muốn làm gì thì làm, không hiểu sao nhất thời cô lại đồng ý làm theo. Hai bát cơm, một cốc nước ép dưa hấu, bụng đói meo trước đó cũng đã trở nên căng phình.

Quán đông, quạt chỉ có mấy chiếc treo trên trần quay yếu ớt, Tạ Đình nhìn mình với Tô Dịch cả người mướt mát mồ hôi, tâm tình đã xấu còn bị đẩy xuống cực điểm. Ngoài trời ánh tịch dương vẫn chưa tắt, từng tia nắng hắt lên tấm rèm mỏng manh cũ kĩ được che ở các đoạn cửa sổ loang lổ lên một màu vàng ố, càng như muốn điểm thêm sức nóng cho cái phòng ăn ngột ngạt này.

Tạ Đình lấy tay phẩy phẩy cho bớt nóng, cô đợi Tô Dịch ăn xong mới cùng anh đứng dậy, lúc hai người đi ra đến bên ngoài, trời cũng không hề có lấy được một chút gió. Tóc dài bết bát ẩm ướt dính cả cát bụi trên đường, quần áo cũng bếch nhếch không kém, thậm chí đôi giày vải dưới chân mới mua hôm qua không hiểu do chịu phải tác động gì mà lại mòn hết cả vải để lộ cả đầu ngón chân. Tạ Đình cúi đầu nhìn bản thân một lượt, cô nhăn mày, lúc này thật sự chỉ muốn tắm.

Cô kéo góc áo của Tô Dịch:” Tìm một nhà nghỉ.”

Tô Dịch không từ chối lời đề nghị của cô, anh quan sát phía chân trời xa xa, rồi lại quan sát chính bản thân hai người, kì thật mồ hôi mướt mát khá là khó chịu. Anh lái xe một vòng rồi dừng lại ở căn nhà nghỉ đợt trước đã từng thuê với Tạ Đình, táp vào sâu lề đường rồi mới cùng cô đi vào.

Thời điểm này, khách khứa cho thể được coi là đông, người đứng quầy lễ tên là một người đàn bà đã qua tuổi tứ tuần. Trên người bà ta ăn mặc rất là mát mẻ, có tướng của tú bà, Tạ Đình còn quan sát được lúc nhìn thấy Tô Dịch, ánh mắt bà ta thật sự so với hổ đói đúng là không kém phần. Khóe miệng cô cười khẩy, anh là miếng mồi, người đàn bà kia là thú dữ, có điều thú dữ không biết được, mồi này trước sâu đều thuộc về cô, người khác muốn cũng đừng hòng.

- Ai da... hai người đi cùng nhau sao. Muốn thuê mấy phòng vậy khách quý.

Cách chào mời khách thuê phòng cũng thật khác lạ khiến Tạ Đình không khỏi liên tưởng đến những quán lầu xanh thời xưa, cô hơi không vui, liếc nhìn điếu thuốc vừa châm trên tay vẫn thoát ra từng làn khói trắng, nói không cảm xúc.

- Một phòng

Tô Dịch quay lại nhìn cô, cái nhìn của anh không rõ là ý gì, nhưng cô thấy anh nói với bà chủ:” Hai phòng đơn, đối diện với nhau thì càng tốt”.

Bà chủ nhà nghỉ cười giả lả, ban đầu cứ tưởng hai người sẽ chỉ thuê một phòng thì việc làm ăn kia sẽ không có hi vọng, nhưng bây giờ riêng lẻ như vậy, buổi tối có thể cho “ các con” của mình lên chào hỏi một lượt được rồi. Người đàn ông này, có khí chất đàn ông như thế, cuốn hút như thế, một lần chắc phải kéo dài rất lâu đây.

Càng nghĩ càng không kiềm nén được sự sung sướng trong lòng, bà chủ nhà nghỉ vội vàng lấy chìa khóa đưa cho Tạ Đình cùng với Tô Dịch, sau đó rất tận tình chỉ đường. Nhìn theo bóng hai người khuất ở hành lang lối rẽ lên tầng, bà chủ quá mới nhấc điện thoại lên gọi một dãy số, đợi bên kia nhấc máy liền nói ngay:” Có hàng tốt lắm, tối nay đến nhé”

Phía bên này, Tạ Đình cùng với Tô Dịch tìm phòng của mình ở tầng ba, hai căn phòng đơn đối diện với nhau ở bên hướng tay phải.

Đến nơi, cô chưa vào ngay mà khoanh tay nhìn Tô Dịch mở khóa cửa phòng cửa mình, bóng lưng to lớn của anh động đậy. Đôi chân anh rất dài, rất chắc lại thẳng, cho dù chỉ là chiếc quần rằn ri bạc phếch rộng thùng thình vẫn đủ sức quyến rũ người khác. Cô nhớ đến ánh mắt của bà chủ nhà nghỉ, rõ ràng không quan tâm nhưng ngữ điệu nói với anh lại mang theo chút chế giễu.

- Hóa ra đây là lí do muốn thuê hai phòng à?

Tô Dịch đương nhiên biết được Tạ Đình đang mỉa mình điều gì, thật sự một nửa anh không muốn đôi co mặc cho cô muốn suy nghĩ như nào thì nghĩ, nhưng nửa cũng muốn cô hiểu được suy nghĩ trong đầu của mình. Ngày hôm nay đối với họ khá là mệt mỏi rồi, bây giờ chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, mong trời sáng thật nhanh để cả hai có thể trở về. Thêm nữa anh còn muồn nói chuyện với Lục Tự, nếu có thể, còn cần đến sự giúp đỡ của cậu ấy.

- Đừng nghĩ lung tung, cô trở về phòng của mình đi.

Tô Dịch đẩy cửa đi vào, Tạ Đình nhìn theo bóng dáng anh cho đến khi cửa đóng, đôi mắt rủ xuống không vui. Cô trở về phòng của mình, chân trần bước vội về phía nhà tắm, lười muốn quan sát bố cục phòng đơn này như thế nào.

Tạ Đình xả vòi hoa sen, vết thương trên người đột nhiên phát đau, từng chút từng chút lớn hơn so với hồi chiều, cả người bất giác run rẩy. Cô ngâm mình dưới làn nước nóng, gội đầu cho sạch, lúc đi ra cũng chẳng muốn sấy cứ để ẩm như vậy nằm vật lên giường, một lúc sau liền chìm vào trong giấc ngủ.

Tô Dịch ở căn phòng đối diện cũng mệt mỏi không kém Tạ Đình là mấy, anh xả nước từ dưới bụng xuống dưới cho sạch, bên trên không được dính nước chỉ có thể cẩn thận lau sạch từng chút mồ hôi. Nửa ngày đi trên đường đát đỏ mịt mù, cả người bẩn thỉu, được tắm một trận sạch sẽ bản thân ít nhiều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quần áo bẩn nên không thể mặc lại, hồi chiều lại quên không có mua nên lúc này trên người anh chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm, thân hình hoàn hảo cũng theo đấy mà rộ dưới ánh đèn trần. Mái tóc vẫn còn vương những giọt nước, chảy xuống lồng ngực rồi theo đó chạy dọc xuống mép khăn, cuối cùng là vỡ tan như chưa từng tồn tại.

Tô Dịch nhìn chúng, không hiểu sao lại nghĩ đến việc, nếu có Tạ Đình ở đây, nhất định cô sẽ không bỏ qua mà lấy máy ảnh quay lại một lượt.

Chụp ảnh là đam mê của cô, thân thể anh cũng là đam mê muốn chinh phục của cô, anh đã từng cẩn thận suy nghĩ, nếu cô thật sự nghiêm túc, anh cũng muốn thay đổi mối quan hệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi