SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Cuộc nói chuyện của Tạ Đình với Tô Dịch chẳng thể quá được mười phút, anh không nhìn cô thêm nữa mà nhanh chóng đứng dậy rời khỏi đi về phía sân lớn giúp Tiểu Vân làm số măng ngọt, một lần ngoái lại nhìn cũng không hề có.

Ngay từ lúc tối qua làm thủ tục phòng cho Tạ Đình, nhìn cái cách cô quan sát tỉ mỉ, Tô Dịch ít nhiều cũng đoán ra được cô đến đây không đơn giản chỉ là để tham quan rồi. Vốn dĩ anh đã tính bỏ mặc không muốn quan tâm đến, thế nhưng hôm nay qua từng đợt nói chuyện không đầu không cuối, anh có thể khẳng định được rằng người phụ nữ ấy không hề đơn giản. Cô muốn tìm hiểu sâu về ngôi làng Tây Nha, mà anh thì lại không muốn bất cứ ai tìm hiểu về chúng, không phải vì anh là đồng bọn, mà anh chỉ lo cho sự yên bình của những người sống ở đây. Họ đối với nơi kia, đều là sợ hãi không dám bén mảng tới cũng như nhắc đến, dường như đã trở thành một nơi cấm kị.

- Anh Mười, anh bóc hết vỏ non của nó rồi kìa anh.

Cánh tay bị Tiểu Vân lay nhẹ, Tô Dịch giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mông lung trong đầu về Tạ Đình, đôi mắt hổ phách hơi cúi xuống nhìn củ măng trên tay bị mình bóc gần như sạch sẽ, cười gượng đầy hối lỗi.

- Chết, anh bất cẩn quá rồi. Để anh tập trung hơn, nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.

Tiểu Vân bật cười, cô ấy nghiêng đầu nhìn Tô Dịch dưới ánh đèn vàng treo trên cây hắt xuống, đáy mắt không nhịn được liền hiện lên một tầng đầy si mê. Họ gặp nhau đã mười năm, năm đó cô ấy mới là con bé mười bốn tuổi, bây giờ đã hai mươi tư, nói không yêu anh thì là nói dối, mà nói là người yêu của anh cũng không phải. Anh lạnh nhạt, bất cần, hoang dã, trái tim cứng rắn lạnh băng, dù cô ấy đã cố như nào cũng không thể một lần chạm vào bên trong được. Khoảng cách của họ rất gần nhưng lại tựa dải ngân hà ngoài vũ trụ, tình cảm trước sau chỉ dừng lại ở mức độ hàng xóm, người nâng đỡ, chứ không phải là yêu.

Tiểu Vân sau một hồi suy nghĩ lại tiếp tục hỏi tiếp, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tô Dịch như muốn dò xét, khi nói ra những lời này, biểu cảm trên khuôn mặt mang theo một tầng chờ đợi lẫn hồi hộp, đặc biệt là trái tim đập trong lồng ngực cứ bình bịch như muốn nhảy khỏi ra ngoài.

” Anh với chị gái kia quen nhau sao, em thấy chị ấy với anh nói chuyện gì đó.”

Tô Dịch ngay lập tức lắc đầu, anh vẫn tiếp tục lột vỏ măng, nhàn nhạt đáp:” Không có, cô ta muốn tìm hiểu về thôn Tây Nha, có lẽ là người du lịch muốn tới khám phá”

Tiểu Vân gật đầu, cô ấy không hỏi thêm nữa mà thở dài thườn thượt, ánh mắt khẽ nâng lên nhìn về phí Tạ Đình đang ngồi lướt điện thoại ở một góc gân, lắc đầu. Cô ấy lớn lên ở đây từ nhỏ, nhưng cũng không biết về thôn đó, mà chỉ nghe mọi người kể lại. Thôn Tây Nha nằm ở phía sau khu rừng núi Mộc Tử, hộ dân tầm gần một trăm người, họ không ai ra khỏi thôn, có chăng một tháng sẽ có một hai người đàn ông đi xuống núi mua thức ăn với đồ dùng mang vào sinh sống. Họ làm gì không ai biết, có điều tất cả những vụ mất tích đều xảy ra ở thôn Tây Nha, cảnh sát đã nhiều lần về điều tra nhưng lại không tìm được gì, dần dần mọi lời đồn thổi đó là nơi ma ám cứ vì thế mà lớn lên.

Im lặng một lúc rất lâu, Tiểu Vân lại tiếp tục lên tiếng hỏi Tô Dịch, ánh mắt vẫn không rời bóng dáng của Tạ Đình lấy nửa giây, đáy lòng cơ hồ dâng lên một cỗ lo lắng đầy sợ hãi.

- Vậy anh có nói với chị ấy thôn làng đó nguy hiểm như thế nào không?

Tô Dịch nhíu mày, anh lắc đầu:” Không có, mặc kệ cô ta. Đó không phải là nghĩa vụ của mình, bớt bao đồng đi”

Tiêu Vân giãy nảy, cô ấy vội đặt củ măng xuống rồi nói:” Vậy để em đi bảo với chị ấy nơi đó nguy hiểm như thế nào, bảo chị ấy đừng có liều mạng mà đi tìm hiểu về thôn làng đấy nữa, nếu không mọi chuyện sẽ tệ đi không cứu vãn được”

Nói rồi Tiểu Vân vội vã đứng lên, cô ấy toan định bước đi thì ngay lập tức cánh tay đã bị Tô Dịch nắm chặt lấy kéo lại, lắc đầu.

- Mặc kệ cô ta đi, đừng quan tâm quá nhiều làm gì. Trời cũng đã muộn rồi, làm nốt còn đi ngủ, sáng mai anh lại tiếp tục đi vào rừng hái thêm một ít nữa. Nhà hàng dưới chân núi mọc lên rất nhiều, măng lại sẵn, không tranh thủ muối bán kiếm tiền sao.

- Nhưng mà chị ấy...

Tiểu Vân ngập ngừng không yên tâm, Tô Dịch trước những điều này chỉ có thể thở dài, anh lắc đầu.

- Cô ta không yếu ớt như vẻ bề ngoài, cũng không phải là người không có suy nghĩ. Ngày mai anh sẽ nhắc nhở cô ta thay em, được rồi chứ?

Ánh mắt Tô Dịch chuyên tâm mà lại kín đáo, lông mi dày trên đôi mắt khẽ chớp khiến cho Tiểu Vân cũng an tâm được phần nào, sau một hồi cũng quyết định ngồi xuống tiếp tục làm nốt số măng trong giỏ, không quên trải lòng.

- Haizz, có lẽ ngày mai em lên làm một cái biển cấm khuyên mọi người không lên tìm hiểu quá nhiều về thôn Tây Nha, như thế núi Mộc Tử mới có thể yên bình được.

Tô Dịch không bài trừ ý kiến của Tiểu Vân, anh gật đầu coi như bản thân cũng đồng ý, ánh mắt không nhịn được liền quay về phía nơi Tạ Đình ngồi hồi nãy, có điều lúc này đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa. Bất giác đôi lông mày của anh nhíu lại.

**** ***** *****

Tinh thần của Tạ Đình sau cuộc nói chuyện với Tô Dịch đã tệ càng trở thêm tệ, vì thế cô chẳng thể ăn thêm được nữa nên đành phải bỏ lại hết. Cô đi ra sân nhỏ chọn cho mình một chiếc ghế để ngồi, vốn dĩ muốn yên tĩnh, nhưng lại phải chịu cái nhìn của cô chủ nhà nghỉ với cái tên anh Mười kia không dưới năm lần, sau cùng quá bực bội liền dứt khoát trở về phòng.

Tạ Đình vôn dĩ nghĩ bản thân sẽ ngủ sớm, thế nhưng lúc đi qua hành lang tầng hai lại chạm mặt phải đám người dã ngoại hồi sáng, họ nhìn cô chào hỏi nên cô không thể không đáp lại.

- Chào.

Nhóm người này gồm bảy thành viên, ba nam bốn nữ nhưng đã mất tích một người, tất cả đều không phải quen nhau từ trước mà do cùng nhau thuê phòng ở đây cho nên mới quen. Lại thêm mục đích của tất cả đều là muốn tìm hiểu về thôn Tây Nha, cho nên họ mới cùng nhau lập thành một đội để có thể tiện bề khám phá.

Người đội trưởng tên là Trần Tuân, tuổi mới hai mươi năm, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh của một trường đại học khá nổi tiếng ở Bắc Kinh. Tổng thể khuôn mặt có thể nói là tạm được, có điều tính cách gia trưởng lại hiếu thắng, ít nhiều khiến cho Tạ Đình cảm thấy không được gần gũi. Giống như lúc này, cậu ta dùng đôi mắt không bình thường nhìn cô một lượt, rồi hỏi.

- Cô cũng muốn đến thôn Tây Nha sao? Đi một mình à?

Tạ Đình gật đầu:” Phải.”

Nhóm người đó nhanh chóng ồ lên một tiếng, đặc biệt là ba cô gái còn lại, ánh mắt khỏi phải nói lúc này toát lên sự ngưỡng mộ, reo lớn.

- Chị thật mạnh mẽ. Thế nhưng em nghe nói thôn đó vô cùng nguy hiểm, đi một mình không ổn đâu?

Tạ Đình “ ồ “ lên một tiếng, cô lười nhác nhìn họ, khóe miệng cười khẩy:” Vậy thế nào là ổn. Đi cùng mấy người à”

“ Cũng không phải”. Cậu thanh niên tên Trần Tuân lên tiếng phản bác, sau đó lại tiếp tục nói câu sau:” Nhưng ít ra đi cùng chúng tôi, chúng ta là một nhóm, dễ dàng tìm hiểu hơn”

Tạ Đình gật đầu trào phúng như hiểu chuyện, cô không từ chối mà nhướn mày, hời hợt đáp:” Cũng có lý, để suy nghĩ một chút xem sao.”

“ Ý của đội trưởng như vậy là quá thuận lợi, tốt cho tất cả”

Một người thanh niên lên tiếng, Tạ Đình hơi cong khóe miệng, vẻ mặt này khiến cho khuôn mặt của cô trở nên nhu nhòa hơn một chút, cô hỏi:” Vậy còn mấy người thì sao, đến đó với mục đích gì”

Bầu không khí ngay lập tức liền trở nên im lặng, nhóm người trước mặt đều không một ai nói gì, họ bắt đầu quan sát cô, ai nấy đều dâng lên những phòng bị. Tạ Đình tất nhiên đều nhìn ra được điều ấy, cô cười cười, vẫn dùng cái vẻ mặt không mấy quan tâm đó để nói chuyện.

- Khó nói à, vậy khỏi nói đi. Coi như tôi chưa hỏi gì hết.

“ Không phải”... Một cô gái vội vàng lên tiếng phản bác, có lẽ lúc này họ đã ngầm trao đổi với nhau rồi cho nên quyết định nói rõ hết mọi thứ cho cô biết:” Chị có coi tin tức trên mạng không. Tin tức viết về cổ thôn Tây Nha đó. Có rất nhiều giả thuyết đưa ra rằng đó là nơi lưu giữ kho báu từ các triều đại để lại, cho nên...”

Tạ Đình cười khinh trong lòng, cô gẩy gẩy móng tay của mình cho bớt nhàm chán, gật đầu phụ họa thêm cho câu chuyện mình đang nghe. Kho báu cái gì chứ, cổ thôn cái gì, thật chất đó là một hang ổ tội phạm đầy mưu mô và tinh vi, chúng lợi dụng cái đầu với địa lý hiểm trở để thực hiện hành vi phạm pháp của mình, một tay che trời mà thôi. Đợi cô tìm được chứng cứ rồi triệt phá tận gốc bọn chúng, để coi mấy lời đồn đó còn tồn tại được nữa hay không.

- Mấy người học ngành gì thế.

Tạ Đình châm cho mình một điếu thuốc hút, dưới làn khói trắng lượn lờ trước mặt, cô tùy hứng quan sát mặt từng người một. Tổng cộng có sáu, thì cái người đội trưởng có thể liệt được vào danh sách hiểu biết, có điều người càng thâm trầm hiểu biết nhiều thì càng nguy hiểm, đặc biệt là lời đồn thổi về kho báu khổng lồ chính là thứ thúc đẩy ham muốn của tất cả lên đến điểm cao nhất.

- Bọn em đều đã tốt nghiệp đại học, không cùng ngành nghề. Đội trưởng bọn em là thủ khoa của đại học địa chất, rất giỏi về việc nhìn khoáng sản nguyên chất hay không, sau này có tìm được kho báu thật thì phải nhờ đến tay nghề của anh ấy rồi.

Tạ Đình gật đầu:” Được đó, vậy để tôi suy nghĩ một chút rồi cho mọi người câu trả lời. Dù sao tôi cũng khá tò mò về kho báu trong cổ thôn”

Ngồi nói chuyện một lúc với nhóm người đó một lúc khá lâu, đến khi đồng hồ chỉ thơi gian mười giờ, Tạ Đình cũng quyết định đứng lên rời khỏi. Lúc cô đứng dậy, ánh mắt vô tình lướt qua cái nhìn đầy thâm trầm của người đội trưởng, môi hồng hơi mím lại, khi quay lưng liền kéo lên một nụ cười nhàn nhạt.

Phòng của Tạ Đình ở lầu hai phía hành lang dãy phải, của nhóm người kia thì lại ở phía hành lang dãy trái, thế nên tất nhiên là không có chung một đường. Cô chậm rãi bước dưới ánh điện tối mờ, không nhanh không vội, miệng lẩm bẩm đếm ngược từ 10 từ 1. Khi lời vừa dứt, đúng như những gì cô nghĩ cánh tay cô liền bị một người khác nắm lấy kéo áp sát vào phía tường, sau đó là một giọng nói đàn ông vang lên đầy cảnh cáo.

- Chị tính âm mưu cái gì, tốt nhất đừng phá hỏng chuyện của tôi.

Tạ Đình bị ép chặt đến mức phía dưới eo cơ hồ có chút đau nhói, cô hơi giãy người thoát khỏi cái kìm chặt của tên đội trưởng Trần Tuân, nhàn nhạt đáp.

- Vậy à, cậu thấy tôi có ý định phá hỏng chuyện của cậu. Một người như tôi có sức uy hiếp đó sao?

Trần Tuân cười lạnh, cậu ta cao hơn Tạ Đình một chút, có thể nói là người trưởng thành sớm, cơ bắp tuy không được như Tô Dịch nhưng cũng được duyệt vào hạng “ đồ tốt”, cho nên có giằng co thì người thiệt vẫn chỉ là cô, vì thế không hề có phòng bị.

- Tôi muốn nói chuyện riêng với chị, chỗ này không tiện, để đám người đó phát hiện sẽ không hay.

Tạ Đình “ ồ” lên một tiếng như hiểu chuyệ, dưới ánh đèn hắt hiu nơi hành lang rộng đầy tĩnh mịch, cô đưa một tay của mình lên lướt qua lồng ngực săn chắc của Trần Tuân trước mặt, đôi mắt chớp chớp đầy quyến rũ mời gọi.

- Việc riêng thì được chứ chuyện riêng thì tôi không có thời gian...( Tạ Đình cười lẳng lơ, môi mấp máy ghé sát tai của Trần Tuân nói tiếp).. Phòng của tôi ở gần đây, có hứng thú không?

Trần Tuân khựng người, cậu ta trước nay là một tay sát gái có tiếng, tình sử làm tình cũng không phải chỉ dừng lại ở một, hai, ba người, cho nên trước những lời gợi tình đầy mời mọc này của Tạ Đình tất nhiền là không thể nào từ chối được, vì thế liền vòng tay siết lấy eo của cô kéo lại, đáp trả.

- Chị dẫn đường... Tôi đảm bảo sẽ không làm chị thất vọng.

Tạ Đình cười lạnh trong lòng, cô buông tay mình khỏi người Trần Tuân, xoay người đi về hướng ngược lại, từng bước chậm chạp. Tên nhóc này cứ nghĩ thật sự cô muốn ngủ với hắn, thế nhưng hắn lại không nhìn lại chính mình, trước sau có điểm gì có thể làm cho cô mê mệt được chứ. Nếu để mà nói cô cần đàn ông, thì cái người tên anh Mười kia, mới là người cô muốn lăn lộn, là người cô muốn mộng xuân.

Đi được vài bước, ánh điện bất chợt trở nên vụt tắt, không gian phút chốc liền trở nên tối đen như mực không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tạ Đình vốn dĩ nhân cơ hội này muốn chạy trốn, thế nhưng cô còn chưa kịp đi, một lần nữa cánh tay lại bị người khác kéo ngang, sau đó là tiếng đóng cửa vang lên cạch một tiếng rất nhẹ. Rất nhanh, từ trên đỉnh đầu liền vang xuống một giọng nói trầm ổn, lọt vào tai của cô cứ như tiếng chuông trong thành phố.

- Cô cũng to gan quá rồi đấy.

Còn tiếp.....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi