SINH MỆNH: ĐỜI NÀY NỢ NHAU

Rời khỏi nhà bà Chu, Tạ Đình không có rẽ về hướng nhà nghỉ mà quay ngược về hướng con đường dẫn về thôn Tây Nha, bước chân có phần vội vã. Cô không để ý đến việc Tô Dịch vẫn đi theo sau mình, bởi vì đối với cô lúc này anh không hứng thú bằng những lời bà Chu kể.

Tạ Đình bước nhanh hơn trên con đường đá trơn nhẵn, không một lần quay đầu, đến chừng một tiếng sau cũng chạm ghé ngã rẽ tử thần mà Tô Dịch nhắc đến ngày hôm qua. Đó chỉ là những ngã rẽ bình thường, thế nhưng cây cối hai bên lại mọc lên um tùm, độ dài không biết là bao nhiêu nhưng nhìn sâu cảm giác âm u kì bí khiến cho nơi này trở nên rờn rợn, cứ như là lối đi vào địa ngục vậy.

Tạ Đình quan sát một lúc, sau đó lấy máy ảnh lên chụp từng tấm, chụp rất nhiều lần. Một lúc sau, cô vẫn trầm ngâm đứng quan sát xem nên đi lối nào cho an toàn thì bên cạnh liền vang lên giọng nói trầm thấp của Tô Dịch. Cô giật mình, lúc này mới nhận ra anh vẫn luôn phía sau cô không có rời đi.

- Cô định đi vào bên trong thôn?

Tạ Định bị kéo lại thì có chút có khịu, tuy nhiên cô không có giãy tay mình ra khỏi tay của Tô Dịch, chỉ hời hợt đáp lạnh nhạt.

- Anh không nghe lời bà Chu kể sao. Tà đạo cái gì, đám người đó dám dùng thuật thôi miên để điều khiển người khác, nếu không quét sạch chúng tận gốc thì chúng còn lộng hành. Tôi là một nhà báo, lương tâm tôi không cho phép tôi đứng yên không làm gì.

Tô Dịch nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Đình trước mặt, đôi đồng tử có thoáng qua vài tia giật mình. Lúc này trông cô cực kì nghiêm túc, trưởng thành chứ không phải là cợt nhả ngả ngớn như lúc hồi sáng, càng nhìn sâu vào đôi mắt càng nhận ra được sự quyết tâm cứng rắn của cô nhiều như nào. Nếu không phải chính mình nhìn thấy, anh sẽ không nghĩ tới rằng một người bất cần như cô lại có thể là một nhà báo nhiều nhiệt huyết như thế, bất chấp mọi nguy hiểm để làm được thứ mình muốn.

- Buông tôi ra.

Giọng nói cứng rắn cương quyết của Tạ Đình lại vang lên đầy cảnh cáo, cô lạnh lùng nhìn Tô Dịch vẫn đang kiềm chặt lấy tay của mình, lửa giận phừng phừng nơi đáy mắt. Cái người đàn ông này, con mẹ nó dám phá hỏng chuyện của cô, cô không tức giận thì cô đúng là con lợn.

“ Không được, nơi đó rất nguy hiểm”. Tô Dịch vẫn nhất quyết không buông tay Tạ Đình ra khỏi, anh trực tiếp phớt lờ lời cảnh cáo của cô, hơi dùng sức kéo cô đi về hướng ngược lại trở về nhà nghỉ.

“ Đừng có ngăn cản tôi”. Tạ Đình nghiến răng nghiến lợi, cô dùng hết sức rụt tay trở về, thế nhưng trước sức mạnh to lớn của Tô Dịch nó chẳng hề hấn được bao nhiêu, thậm chí anh ta chỉ cần hơi bóp nhẹ một cái, cô có thể cảm tưởng được cổ tay của mình gần như muốn vỡ vụn thành nhiều mảnh. Cô càng bực hơn “ Mẹ kiếp, tên Mười khốn nạn này, anh điếc hả”

Bị Tạ Đình chửi, Tô Dịch ánh mắt trở nên tối sầm, anh dùng sức siết tay Tạ Đình hơn, mặc kệ cô cào cấu mình như thế nào vẫn bước tiếp không dừng lại.

Suốt cả quãng đường trở về nhà nghỉ, vật lộn với Tạ Đình khá nhiều nên mồ hôi trên trán Tô Dịch ướt đẫm, thế nhưng tất cả những điều ấy đều không bằng vết thương trên tay của anh lúc này. Có vết cào, vết cắn, máu rớm rớm ra từng mảng nhìn rất dọa người, chỉ nhìn qua thôi cũng sẽ biết là rất đau.

Mọi người có mặt ở trong nhà nghỉ lúc này đều nhìn thấy một màn gây lộn giữa hai người, ai cũng đưa đôi mắt đầy khó hiểu quan sát, trong đó có cả cô chủ nhà nghỉ tên Tiểu Vân. Tạ Đình chạm phải ánh mắt rơm rớm đỏ của cô ấy liền nhíu mày, sau đó không nói với ai một câu gì liền trở về phòng của mình, vẻ mặt chẳng khác gì muốn giết người đến nơi.

Tạ Đình đi rồi, đám người Trần Tuân lại tiếp tục ngồi cùng nhau nghiên cứu về núi Mộc Tử, chỉ còn lại Tiểu Vân là vẫn chăm chú nhìn cánh tay xước xát của Tô Dịch, giọng cất lên nghèn nghẹn nhìn anh đầy đau lòng.

- Anh Mười, tay anh bị thương rồi, để em giúp anh băng lại.

Tiểu Vân nói xong liền chạy về phía quầy tiếp tân, Tô Dịch chưa kịp từ chối thì bóng dáng cô ấy đã đi vào đến bên trong rồi, vì thế anh cũng không có xoay người rời khỏi khoảng sân nhà nghỉ nữa.

Anh kéo cho mình một chiếc ghế ngồi xuống, mồ hôi trên trán lúc này cũng đã tan bớt đi phần nào, có giọt chảy từ bắp tay đổ xuống rơi vào vết thương làm cho chúng nhói lên từng trận đau xót. Thế nhưng Tô Dịch chẳng hề nghĩ đến điều ấy, bởi vì lúc này, đầu óc anh chỉ quan quẩn duy nhất một câu hỏi. Đó là:” Tại sao anh lại phải kiên quyết kéo Tạ Đình về, tại sao anh lại ngăn cản cô khi giữa chính bọn họ không hề có một chút gì gọi là quen biết”

Mười năm trước, anh phạm phải sai lầm phải về đây sống ẩn dật, làm một người bình thường không lo chuyện đời, ngoài Tiểu Vân và bà Chu ra thì không có quen thân với một ai khác nữa. Cũng chính thời gian ấy, núi Mộc Tử bắt đầu xuất hiện những cuộc mất tích, càng lúc càng trở nên nhiều. Cảnh sát cũng nhiều lần hỏi anh chuyện, anh cũng hợp tác nói thật mình không hề biết gì về cổ thôn đó, cùng với lời dặn của bà Chu, suốt mười năm anh đều không có đi sâu về phía cổ thôn Tây Nha. Vì thế đến giờ, cổ thôn đó đường đi vào như nào bản thân anh cũng không hề biết được.

Vốn dĩ mọi thứ cứ như vậy yên ổn trôi đi, nhưng ngay thời điểm này, khi mà Tạ Đình biết được một vài chuyện từ chỗ bà cụ, Tô Dịch đoán chắc rằng cô sẽ không chịu khuất phục mà ngồi yên một chỗ nữa rồi. Anh cũng chẳng thể ngăn cản được sự kích thích mạnh mẽ ấy trên người cô, vì thế chỉ có thể để mọi thứ tự nhiên diễn ra vậy, nguy hiểm đến đâu sẽ cùng nhau chống lại đến đó.

- Anh Mười, anh làm gì mà chị Tạ Đình tức giận đánh anh thế.

Tiểu Vân cẩn thận dùng cồn rửa vết thương cho Tô Dịch, đôi mắt rũ xuống đầy đau lòng, vành mi ươn ướt. Cô ấy yêu thầm anh lâu như vậy, nhưng mà chưa bao giờ cô ấy thấy anh như lúc này, ánh mắt không rõ cảm xúc mỗi khi nhìn chị Tạ Đình chẳng khác gì lưỡi dao sắc nhọn khoét trái tim trong lồng ngực ra vậy, rất đau.

Tô Dịch lắc đầu thật nhẹ, anh vươn tay xoa đầu của Tiểu Vân, nhìn cô dịu dàng cười nói, giọng nhẹ bẫng.

- Cô ta cứ nhất quyết muốn vào cổ thôn Tây Nha, anh không cho cô ta đi nên cô ta giận chó đánh mèo cào cấu anh thôi, không có chuyện gì hết.

Tiểu Vân ngước mắt lên nhìn, cô mím môi:” Thật sự là như thế sao. Chị ấy sao lại có thể không biết điều như thế, chúng ta chỉ là muốn tốt cho tất cả thôi mà”

Tô Dịch không đáp lời nữa, anh ừm một tiếng rồi ngồi yên để cho Tiểu Vân giúp mình, đôi mắt hổ phách thâm trầm đôi lúc không nhịn được lại nhìn về phía cầu thang đi lên. Vừa nãy Tạ Đình giận dữ như vậy, anh biết từ giờ anh trong mắt cô càng thù càng trở thêm thù rồi, có nói gì cũng sẽ khiến cô ngứa mắt nổi điên lên mà xem.

Thở dài một hơi, Tô Dịch ngồi nhìn Tiểu Vân đang dọn dẹp đồ y tế cất đi, anh không có nán lại lâu hơn nữa mà trở về nhà của mình ở phía bên cạnh. Chỉ là một quán tạp hóa nhỏ cùng với kiêm sửa chữa xe, tiền lời chẳng có nhiều vì không bán được, thế nhưng anh vẫn mặc kệ chẳng mấy quan tâm. Đối với anh, cuộc sống này giàu nghèo lúc này đều không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ cần không chết đói là được rồi.

Bước vào bên trong phòng ngủ của mình, Tô Dịch mệt mỏi ngả người xuống tấm phản, đôi mắt màu hổ phách nhanh chóng nhắm lại. Bây giờ anh cần cân bằng lại suy nghĩ cũng như quyết định của mình, bởi vì mọi chuyện bây giờ không chỉ dừng lại ở mức độ làm như không biết nữa. Anh vốn dĩ không muốn liên quan cũng như quan tâm đên cổ thôn kia, nhưng từ lúc quyết định dẫn Tạ Đình đi gặp bà Chu, anh đã biết mình với cô mơ hồ đã bị buộc lại với sau bởi một sợi dây vô hình rồi.

Kho báu, ổ buôn người lừa gạt trá hình, nơi tiêu thụ các di vật cổ xưa phạm pháp, tất cả đều là nguy hiểm đang chờ đợi Tạ Đình nhảy vào. Mà anh, thật sự chẳng hiểu sao lại không muốn để cô một mình làm điều ấy, là bị cô mê hoặc rồi, hay là vì thâm tâm anh lo lắng, đến chính anh cũng không thể giải thích rõ được nữa.

Khẽ thở hắt ra một hơi thật dài, Tô Dịch quyết định nhắm mắt nằm ngủ. Thế nhưng lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ của cộc cộc, sau đó là giọng nói của Tạ Đình vang lên.

- Tôi muốn nói chuyện.

Tô Dịch bật người ngồi dậy, anh tiến về phía cửa vặn chốt, còn chưa kịp bước ra Tạ Đình đã nhanh chân hơn bước vào bên trong. Cô lặng lẽ quét ánh mắt quan sát phòng anh một lượt, đơn giản chẳng có gì, rất tự nhiên kéo cho mình chiếc ghế ngồi xuống, vắt chéo hai chân.

- Chuyện về cổ thôn Tây Nha.

Tô Dịch ngước lên, anh không nói mà vặn chai nước khoáng trên tay, sau đó ngửa cổ tu một hơi dài. Tạ Đình tất nhiên không hề bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt ấy, cô nhìn yết hầu anh trượt lên xuống, giữa cổ nổi lên một cục đầy mê người, các đường tĩnh mạch xanh nhạt như mời gọi, khóe miệng không nhịn được mà cười một tiếng. Người đàn ông này, nói thế nào bây giờ nhỉ, anh ta đúng thật là một cực phẩm mà tạo hóa đánh rơi ở đây. Vừa đẹp vừa hoang dã.

- Nói đi, muốn thương lượng.

Tô Dịch uống hết nửa chai nước khoáng cuối cùng cũng lên tiếng phá tan đi bầu không khí ám muội giữa mình và Tạ Đình, đôi mắt hơi tối lại. Anh không tránh cái nhìn đầy lẳng lơ của cô mà trực tiếp đối diện nó, dùng chính sự kiên nhẫn của mình để chờ đợi cô bị dọa sợ. Thế nhưng đến cuối cùng, người rời đi lại chính là anh.

- Tôi không có nhiều thời gian.

Tô Dịch lại nói tiếp, lúc này Tạ Đình cũng thôi cái trò trêu ghẹo của mình lại, cô nghiêng đầu nhìn anh, đưa ra lời đề nghị.

- Tôi muốn anh giúp tôi. Ở đây tôi chỉ có thể tin tưởng được anh.

Hành động châm thuốc của Tô Dịch có chút khựng lại, anh không châm lửa nữa mà nhìn Tạ Đình với ánh mắt đầy khó hiểu, hỏi lại.

- Giúp cô, giúp cái gì. Cô thấy tôi rảnh vậy à.

Tạ Đình không tức giận, cô đứng dậy về phía Tô Dịch, đưa tay ra cầm lấy chiếc bật lửa cẩn thận châm thuốc trên miệng cho anh, đợi đến khi đầu lọc thuốc lá trở nên đỏ rực rồi mới nói.

- Tìm hiểu hết về những điều kì bí ở thôn Tây Nha. Anh cũng đã nghe lời bà Chu nói rồi đấy, nơi đó chẳng phải có ma quỷ gì hết, mà đều là do con người làm lên. Chúng đánh lừa những người dân trí thấp, lợi dụng họ để lời đồn càng thêm quỷ dị, tôi không thể trơ mắt đứng nhìn.

“ Vậy sao”. Tô Dịch cười khẩy, anh gẩy tay cho tàn thuốc rơi xuống sàn nhà, ánh mắt hổ phách rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Đình trước mặt, lạnh nhạt:” Nhưng những chuyện đấy có liên quan tới tôi à”

“ Không liên quan”.. Tạ Đình không phải là người không biết, cô nhẫn lại:” Nhưng anh là một người công dân, tôi đây là đề nghị thỏa thuận anh hợp tác với mình. Sau này thành công, nhất định sẽ chia công anh một nửa”

“ Thấy tôi thèm tiền vậy à”. Tô Dịch trầm mặc:” Trước nay tôi đối với tất cả đều vô tâm như thế, không có lấy một chút gì gọi là phải để tâm đến chuyện người khác. Lời đề nghị của cô tôi có quyền từ chối”

Tô Dịch dứt khoát từ chối lời nói của Tạ Đình, anh xoay người định rời khỏi phòng, thế nhưng lúc này cô lại lấy chính bản thân của mình ra chắn cửa lần nữa. Cô đưa mắt nhìn anh đây khiêu khích, sau đấy một tay đưa lên cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, thăm dò vào bên trong da thịt của anh, mím môi.

- Nếu anh không muốn tôi la lên anh cưỡng bức tôi, thì anh cứ thử từ chối lần nữa coi.

Tạ Đình cười lạnh, cô vẫn tiếp tục sờ loạn xạ lên da thịt vùng bụng của Tô Dịch, cảm nhận được cơ bụng của anh căng cứng lên thì nhướn mày đầy thách thức. Cô rời tay khỏi người anh, sau đó lại tự động cởi hai hàng cúc áo sơ mi của mình, lúc này bộ ngực to lớn đã thoắt ẩn thoắt hiện.

Ánh mắt ngay lập tức trở nên tối sầm lại, Tô Dịch lướt một đường lạnh lẽo nhìn Tạ Đình, bắt lấy cái tay đang có ý định cởi tiếp của cô, nghiến răng nghiến răng đầy tức giận. Người phụ nữ này, dám dùng cái hành động vô sỉ này để ra điều kiện với anh, đúng là lá gan không phải là nhỏ. Anh không phải là người dễ bị người khác uy hiếp, anh cũng không sợ cô la lên, anh im lặng ngầm đồng ý nhưng vẫn không quên độc miệng.

- Mẹ nó, cô có thôi đi không hả.

Tạ Đình cười cười, cô biết lời mời của mình đã thành công rồi, người đàn ông này cũng đã chấp nhận cùng cô tìm hiểu về thôn Tây Nha rồi. Vốn dĩ cô sẽ dừng lại cái trò đùa dai này của mình lại, nhưng khi nghe lời anh mắng mình thì lại hưng phấn muốn trêu trọc hơn, mấp máy môi.

- Thật sự không thể dừng lại được nữa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi