Lần trước Cao Kình suy đoán rất đúng, cô có thể tính được 5x8, nhưng không có cách nào tính được 235x5, bởi vì "235" có nhiều chữ số, trong mắt cô chỉ là trống không mà thôi. Cô không có cách nào xem giờ trên di động, không thể tự do chọn xe buýt, cũng không thấy được ngày bên góc phải ảnh chụp. Cô giở ba cuốn nhật kí kia vô số lần, nhưng chỉ có thể thông qua thường thức phân biệt được năm và tháng, nhưng đơn vị "ngày" gồm hai chữ số thì không có cách nào đọc chính xác được. Ngay cả việc trả tiền cũng trở nên khó khăn với cô, giống như hôm nay dạo phố nhìn trúng chiếc váy kia, "2899" bốn chữ số Ả Rập, cô không có cách nào sắp xếp chuẩn xác. Cô suy nghĩ là 9982, 9289 hay là 6628, rất nhiều khả năng và chúng khiến cô do dự không làm.
Cố Tương chỉ vào số trên vách tường tầng: "Đây là "19", trong mắt tôi nó có thể là 91, 16 hoặc là 61."
Cao Kình nhìn theo ngón tay cô chỉ về hai chữ số Ả Rập cực lớn trên vách tường, mười ngón tay anh đan vào nhau, bám vào đầu gối, suy nghĩ một lát hỏi: "91, 16, 61, đây là cô nhìn thấy hay là phỏng đoán của cô?"
Cố Tương hơi giật mình, nhìn về phía đối phương. Cao Kình ôn nhu thăm dò: "Nếu đưa ra phép nhân 5x6, cô có thể làm được sao?"
Cố Tương nghiêng đầu không nhìn anh, lưng cô rất thẳng, cằm khẽ hếch lên, trong mắt Cao Kình thì cô đang giãn khí. Giống như một con khổng tước xinh đẹp kiêu ngạo, lông vũ đẹp nhất của cô bị nhổ đi rồi, nhưng cô vẫn là con khổng tước xinh đẹp kiêu ngạo trước đó, nên không muốn cúi đầu. Cao Kình cảm thấy lồng ngực anh sinh ra dòng khí nóng xúc động cuồn cuộn, anh nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, dùng sức đè ép cảm xúc này xuống, càng thêm dịu dàng gọi tên cô: "Cố Tương..."
Cố Tương cụp mắt, nghiêng nửa đầu nhìn anh, tên của cô lọt vào tai tựa như lông chim chạm vào. Cô giật mình, vẫn không nhìn anh, nói: "Đúng thế, tôi không thể nhìn rõ tất cả con số, tất cả đều là phỏng đoán của tôi."
Cô cam chịu hít thở sâu, lại nhìn về phía số tầng, "Hiện tại "19" trong mắt tôi giống như gương vậy. Lần đầu tiên đi thang máy tới nơi này, tôi đi sai tầng, hôm đó tôi nhìn thấy con số "19" trong thang máy, nhưng thực ra là "16", đó là trạng thái đảo ngược."
"Số 9 Ả Rập trong mắt tôi đều đảo ngược, nhưng tôi có thể dùng cách thông thường phân biệt các số khác, chỉ có mỗi 6 và 9 là không có cách nào. Cho nên trong tình huống bình thường, các số lẻ không có vấn đề gì với tôi." Cuối cùng cô vẫn nhấn mạnh thêm lần nữa không phải mình mất đi tất cả khống chế với chữ số.
Cao Kình cũng không phản bác, chỉ gật đầu. Cố Tương liếc anh, sau đó tiếp tục: "Sau khi tổ hợp lại các con số, chúng không sắp xếp theo hàng ngũ nào, phía trước phía sau không ngừng điều chỉnh, trong mắt tôi vô cùng lộn xộn. Đối với việc phân biệt số lẻ, cho tôi thời gian tôi có thể làm được, đối với số nhiều đơn vị hơn thì tôi không có cách nào."
Cao Kình hỏi câu thích hợp: "Cô viết sách và tính toán đều không có vấn đề gì chứ?"
Cố Tương gật đầu: "Khả năng tính toán của tôi không có bất cứ vấn đề gì, ngay cả Sudoku, tôi chỉ cần dựa vào đầu là tính ra, ngay cả mắt cũng không cần nhìn."
Cao Kình lại gật đầu với khổng tước nhỏ lần nữa. Cố Tương thoả mãn, cô thản nhiên nói tiếp: "Viết lách đương nhiên cũng không có vấn đề, nhắm mắt lại là ghi được số thôi. Cho nên tôi chỉ là cảm thấy xuất hiện vấn đề ở việc phản hồi."
Cao Kình tiếp tục gật đầu, thấy Cố Tương đã không còn xù lông, anh tận dụng hỏi: "Vậy những tình huống cụ thể khác thì sao? Ví dụ như phương diện mất trí nhớ?"
Cố Tương suy nghĩ, bỏ chai nước xuống, đột nhiên đứng dậy, quay người nhìn Cao Kình: "Anh có biết cung điện ký ức không?"
Cao Kình nói: "Hiểu một chút cơ bản, nhưng không biết nhiều lắm."
Cố Tương: "Tháng mười năm ngoái tôi ra nước ngoài du lịch, chính xác mà nói thì là tập huấn, bởi vì tháng mười hai tôi có một trận đấu về trí nhớ phải tham gia, trước mỗi lần đó tôi đều tìm một nơi yên tĩnh để tập luyện, đây là thói quen của tôi."
"Tôi không nhớ được chuyện xảy ra với mình năm tiếng trước đó, khi tôi tỉnh lại, tôi chỉ thấy mình đang ở bệnh viện, người báo cảnh sát là một du khách, theo phỏng đoán là tôi bị ngã xuống bãi đá san hô bên bờ biển, sau khi hôn mê một thời gian ngắn mới được du khách đi ngang phát hiện." Quá ngu ngốc. Nói tới đây, Cố Tương hơi dừng lại, sau đó mới tiếp tục. "Sau đó tôi mới ý thức được tôi đã mất đi kí ức trước năm mười hai mười ba tuổi, trong khoảng thời gian này là lúc tôi sống ở Thanh Đông. Sau khi học hết tiểu học tôi đi Bắc Kinh."
"Chuyện xảy ra sau đó ở cấp hai tôi cơ bản đều nhớ rõ, cho nên tôi biết sau khi tôi đến Bắc Kinh, trong đầu tôi đã có một cung điện ký ức, có lẽ tôi dùng mười năm xây dựng nên cung điện ký ức này, chưa bao giờ thay đổi, tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết."
"Nhưng sau khi từ bệnh viện tỉnh lại, tôi không có trí nhớ trước năm mười hai tuổi, cung điện ký ức cũng không có." Cố Tương nhìn Cao Kình, "Tôi dựa vào thói quen của mình phỏng đoán, có lẽ chuyện xảy ra khi tôi ở bên bờ biển luyện tập, lấy một số lượng lớn con số trong cung điện ký ức, sau đó tôi ngã xuống, gáy đập vào đá, cung điện ký ức của tôi cũng biến mất, cái cung điện này vô cùng có khả năng là tôi dùng thời gian hồi nhỏ quen thuộc nhất xây dựng nên. Nó biến mất cũng mang theo cả ký ức lúc nhỏ của tôi. Lớn hơn nữa là là tôi mắc chướng ngại với việc đọc số cũng là do cung điện biến mất."
"Cho nên tôi nghĩ trước tiên tìm được cung điện ký ức của tôi thì có lẽ mọi chuyện sẽ giải quyết dễ dàng hơn." Cố Tương nói xong, hỏi anh: "Anh cảm thấy tôi nói có đúng không?"
Cao Kình im lặng một lúc lâu. Cố Tương cụp mắt, sau đó quay đầu, trong lòng hơi thất vọng.
Sau khi xảy ra chuyện, cô lần lượt tìm đến từng chuyên gia khoa não trong và ngoài nước, qua máy quét thì bộ não của cô không có bất cứ khác thường nào, chuyên gia không có cách nào giải thích nguyên nhân gây bệnh, phần lớn mọi người đều đồng ý với suy đoán của cô, bọn họ cho rằng bệnh của cô không mang tính vĩnh viễn, theo thời gian trôi qua, cô có thể khỏi hẳn, vô số ví dụ sau khi mất đi trí nhở hồi phục lại bày ra trước mắt. Tuy nhiên có một số người vĩnh viễn quên đi, không tìm lại được. Cố Tương không chờ được, chướng ngại về số khiến cho cô đến nửa bước còn khó đi, cô không chấp nhận sự sắp đặt của thời gian, cô muốn tự mình khống chế.
Chân cô khẽ cử động, cuối cùng nghe thấy Cao Kình lên tiếng: "Trên mạng từng lan truyền một luận điểm khoa học, khi con người học tập, đại não sẽ sản sinh ra tế bào mới, thần kinh nguyên bản sẽ giết chết chúng, giản thích đơn giản là đại não tự động loại bỏ tri thức cũ, giữ lại tri thức mới, cái này gọi là thần kinh nguyên gốc giết chết tế bào não."
Anh nhìn Cố Tương, "Tôi không biết dùng lời nào bình luận về nó, tôi nghĩ tôi có thể sẽ hình dung thành...là một thứ không biết. Khoa học không ngừng phát triển, tìm kiếm ngày càng đi lên, tất cả đều có khả năng."
Cao Kình đứng lên, đối mặt với cô. Cô chỉ đứng tới cằm anh, anh cúi đầu nhìn cô: "Hôm nay tôi làm ca đêm, hai ngày nữa sẽ được nghỉ, cô muốn làm thế nào cứ nói cho tôi biết."
Cố Tương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. Mùi trên người anh sạch sẽ, cằm không có râu, bả vai rộng, ánh mắt luôn chăm chú như vậy, cô nhìn thấy mình trong mắt anh. "Tôi chỉ đến trường qua ba tuyến đường. Từ nhà đi đến trường tiểu học Văn Huy, qua hai chuyến xe buýt, đi một tuyến tàu điện ngầm. Xe buýt sẽ đi qua bệnh viện Thuỵ Hoa, tàu điện ngầm đi qua công viên Cẩm Dương. Nếu như tôi ngồi một tuyến khác, có thể đi qua Đại học Thanh Đông. Tôi nghĩ cung điện ký ức của tôi nằm trong phạm vi hệ thống này. Tôi muốn tìm ra nơi nào năm đó, hoặc tuyến đường nào được coi là cung điện của tôi."
Cao Kình nói: "Trưa mai được không?"
"Được."