SINH MỆNH THỨ BẢY

Máy bay ổn định. Cao Kình ngồi ở ghế, lật xem tài liệu nghiên cứu và thảo luận lần này. Chủ nhiệm Vu uống chút đồ, cũng bắt đầu tranh thủ thời gian làm việc, nói: "Người đến tầm tuổi này là lười nhác rồi, tôi sợ đến khách sạn sẽ chỉ muốn ngủ thôi, không làm được gì là hỏng bét."

Ông nói xong, nghiêng đầu nhìn.

Cao Kình đeo kính, đang cúi đầu chăm chú, nghe thấy ông nói chuyện, hơi mỉm cười, chủ nhiệm Vu lại cảm thán: "Lúc còn trẻ mà tôi có thể chăm chỉ tập trung như cậu, bây giờ không chừng đã có thể làm viện trưởng rồi. Nếu không thì phó viện trưởng cũng được."

Cao Kình vui đùa nói: "Được chủ nhiệm Vu coi trọng, đợi qua hai mươi năm nữa, cháu sẽ nhìn lại xem mình là chức vụ gì."

Chủ nhiệm Vu cười to hai tiếng, đột nhiên lại nhớ tới đang ở trên máy bay, vội im lặng, đành biến thành ho khan. Cao Kình cười nhìn ông mấy giây, lại tiếp tục kiểm tra tài liệu. Ghế trống bên cạnh hơi hạ xuống, một giọng nói truyền đến: "Bác sĩ Cao, ngồi máy bay còn làm việc sao?"

Cao Kình quay đầu, kinh ngạc, "Anh Tiêu?"

Tiêu Mân liếc tài liệu trên bàn, nói: "Bác sĩ Cao đi Bắc Kinh du lịch hay công tác thế?" Anh ta tự hỏi tự đáp, "Nhìn thì là đi công tác rồi."

"Đúng thế, đi công tác mấy ngày." Cao Kình mỉm cười, "Anh Tiêu về nhà sao?"

"Trở về mấy ngày, qua mấy hôm nữa lại trở về Thanh Đông." Tiêu Mân nói, "Đúng rồi, trên người bác sĩ Cao có tiền lẻ không? Tôi muốn đổi một ít."

"Có." Cao Kình lấy ví ra, "Anh Tiêu cần bao nhiêu?"

Tiêu Mân cầm ví của anh, lật xem mấy giây, nói: "Ví này là nhãn hiệu gì thế? Nhìn cũng được, tôi cũng muốn mua một cái."

Cao Kình nhìn hành động của anh ta, nhíu mày, báo ra tên nhãn hiệu, lại nghe Tiêu Mân hỏi: "Ví này của anh là mới sao?"

Cao Kình đáp: "Đúng vậy."

Tiêu Mân bỏ tay ra, điều chỉnh tư thế một chút, tay chân giơ về trước, nói: "Đúng là ngồi không quen khoang phổ thông."

Cao Kình vẫn còn mở ví, "Anh Tiêu còn chưa nói cần bao nhiêu tiền lẻ."

Tiêu Mân lấy ra 100 đổi với anh, bỏ tiền lẻ vào trong ví mình, Tiêu Mân cúi đầu hỏi: "Bác sĩ Cao đi công tác mấy ngày? Khi nào về thế?"

Cao Kình lại cười nói: "Hiện tại còn chưa xác định."

"Thật sao..." Tiêu Mân chậm rãi đứng, bám vào ghế ngồi, xoay người đối mặt với Cao Kình, "Nếu có thời gian, hai ta có thể đi uống một chén, tôi sẽ tận tình làm chủ."

Cao Kình: "Anh Tiêu quá khách sáo rồi."

Ánh mắt Tiêu Mân hơi lạnh, "Tôi cũng cảm thấy mình quá khách sáo." Dừng một chút, anh ta cười, đập vào bả vai Cao Kình, "Chỉ đùa chút thôi, bác sĩ Cao đừng để ý. Tôi ngồi khoang hạng nhất, không quấy rầy hai vị nữa, tạm biệt."

Chủ nhiệm Vu gật đầu với anh ta.

Cao Kình nói: "Tạm biệt."

Đợi Tiêu Mân rời đi, chủ nhiệm Vu mới hỏi: "Ai vậy?"

Cao Kình nói: "Một kẻ có tiền mở công ty đào tạo huấn luyện."

Chủ nhiệm Vu: "Nhìn không dễ ở chung cho lắm." Nói xong, ông lại nói, "Lần này chúng ta đi ba ngày, cậu không biết sao?"

Cao Kình lật ví xem một lát, khẽ vuốt nơi vừa bị chạm vào, anh như có điều suy nghĩ, cong khóe miệng: "À..."

Trong mấy tiếng Cố Tương nhận được ba tin nhắn.

Tin đầu tiên, "Anh đến rồi."

Tin thứ hai, "Máy bay chuẩn bị cất cánh."

Tin thứ ba, "Anh xuống máy bay rồi."

Cố Tương bỏ chuột xuống, lại cầm lấy di động nhìn một lần, ước chừng thời gian, mới gửi đi một tin nhắn.

Cố Tương: "Anh đến khách sạn chưa?"

Chưa đến mấy phút đã nhận được tin trả lời, "Vừa làm xong thủ tục nhận phòng, hiện tại đang lên phòng."

Cố Tương để di động xuống, tiếp tục nhìn máy tính. Lại qua khoảng 10 phút, tiếng báo tin nhắn vang lên.

Cao Kình: "Em đang làm cái gì thế?"

Cố Tương nhắn lại: "Đang tìm sách trên mạng, anh thì sao?"

Cao Kình: "Đang đun nước sôi." Gửi kèm một tấm hình.

Là phòng khách sạn, trong ảnh còn có va li của anh. Cảnh đêm mờ ảo, bên ngoài cửa sổ là ánh đèn Bắc Kinh. Cố Tương nhìn ảnh một lát, sau đó thoát ra, tin nhắn tiếp theo lại đến.

Cao Kình: "Em đang tìm sách gì?"

Cố Tương nhắn tên hai quyển sách, "Dangdang và Amazon đều hết hàng, em định mai ra hiệu sách tìm."

Cao Kình: "Taobao thì sao?"

Cố Tương: "Cũng tìm rồi, không có."

Cao Kình: "Bắc Kinh có chỗ nào ăn ngon chơi được không?"

Cố Tương: "Anh có thời gian để đi chơi sao?"

Cao Kình: "Có thể dành được chút thời gian."

Cố Tương nhớ lại, giới thiệu mấy chỗ cho anh, các danh lam thắng cảnh không cần cô nhiều lời, cô giới thiệu một ít tiệm ăn không nhiều người biết.

Cao Kình: "Em thường đi ăn ở đó sao?"

Cố Tương: "Không có. Tiệm này cách nhà và trường đều rất xa, nhiều nhất là một tháng đi một lần."

Hai người trò chuyện hơi đứt quãng, Cao Kình trả lời cũng không nhanh, Cố Tương đọc sách ghi chép, luôn không thể hoàn toàn tập trung. Cuối cùng cô không nhịn được, gửi cho anh, "Anh không cần nghỉ ngơi sao?"

Cao Kình: "Anh còn đang làm việc."

Thảo nào nhắn lại chậm...

Cố Tương: "Em phải đi rửa mặt rồi."

Cao Kình: "Muốn ngủ rồi?"

Cố Tương: "Vâng."

Cao Kình: "Ừ."

Cố Tương cầm quần áo đi nhà tắm, nửa tiếng sau trở lại, trong di động có một tin nhắn thoại mới.

Cao Kình nói: "Ngủ ngon, Hương Hương."

Bốn chữ, chính giữa dừng một chút, vừa nhẹ nhàng vừa chậm chạp, ngữ điệu đẹp như cảnh đêm. Cố Tương nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn bệnh viện Thuỵ Hoa vẫn giống như thường ngày, đây còn là thời gian bình thường không thể bình thường hơn.

Cô cũng nhắn tin bằng giọng nói: "Ngủ ngon, Cao Kình."

Cô sờ trán, hơi nong nóng, ngưa ngứa, giống như nụ hôn xuất hiện đột ngột lúc tối của anh.

Trong khách sạn, Cao Kình không ngừng nghe đi nghe lại giọng nói. Có lẽ là giọng rất khẽ, giọng cô dịu dàng hơn nhiều so với bình thường.

Anh để di động xuống, hít sâu một hơi. Phải chuyên tâm xem hết những tài liệu này mới được.

Hôm sau, Cao Kình và chủ nhiệm Vu đúng giờ tham gia hội thảo. Lần này hội thảo về quan tâm lâm chung do mấy trường đại học ở Bắc Kinh và Nhật Bản cùng tổ chức, chuyên gia tham dự nghiên cứu và thảo luận trong ngoài nước có hơn bốn mươi người. Hội thảo chia làm hai phần, hai nước cử các chuyên gia thay phiên phát biểu, trình bày hiện trạng quan tâm lâm chung ở các quốc gia, lại thảo luận các vấn đề liên quan, mọi người tùy ý phát biểu. Hội thảo tiến hành được một nửa, có người tới chào hỏi chủ nhiệm Vu: "Giáo sư Vu."

Chủ nhiệm Vu nhìn về phía người đi tới, cười nói: "Giáo sư Tư Đồ, vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ sao lần này anh không tới đấy."

Giáo sư Tư Đồ: "Tôi lớn tuổi, đi đứng chậm, cho nên đến muộn một lát."

"Mấy năm không gặp, anh vẫn khoẻ mạnh như năm đó, chỉ có chúng tôi mới thực sự cảm thấy thời gian trôi qua, anh nhìn tôi đi, tóc cũng bạc trắng hết rồi, áp lực công việc lớn, không thể không nhận già được, may mà còn có người trẻ tuổi hỗ trợ chia sẻ." Chủ nhiệm Vu giới thiệu với đối phương, "Đây là bác sĩ Cao Kình của bệnh viện Thuỵ Hoa chúng tôi."

Lại giới thiệu với Cao Kình thân phận của giáo sư Tư Đồ. Giáo sư Tư Đồ đến từ Hồng Kông, là một trong những bác sĩ triển khai sớm nhất cái chết yên bình ở Hồng Kông, hiện nay ông đã gần tám mươi.

Giáo sư Tư Đồ nắm tay Cao Kình, cười hỏi: "Thế nào, nghe xong chuyên gia Nhật Bản phát biểu, có cảm tưởng gì không?"

Chủ nhiệm Vu nói: "Xấu hổ."

Quan tâm lâm chung ở Nhật Bản đã sớm hình thành hệ thống hoàn chỉnh, Trung Quốc đối với bốn chữ "quan tâm lâm chung" vẫn biết rất ít.

Giáo sư Tư Đồ nói: "Tôi hỏi mười người, mười người cũng không biết quan tâm lâm chung là cái gì, tôi hỏi một trăm người, trong một trăm người có lẽ chỉ có một người từng nghe nói đến quan tâm lâm chung. Có lẽ đây chính là chênh lệch lớn nhất giữa quốc gia chúng ta và họ."

Trên sân khấu đúng lúc có vị học giả nêu ví dụ, "...Bệnh viện quan tâm lâm chung bởi vì bị cư dân xung quanh phản đối, viện trưởng không thể không dời bệnh viện mấy lần."

Giáo sư Tư Đồ nói: "Xem đi, đây cũng là một nguyên nhân lớn."

"Mọi người đối với sinh mệnh chờ mong bao nhiêu, thì đối với tử vong kiêng kị bấy nhiêu. Quan niệm không phải thay đổi được ngay, vẫn cần có thời gian đặt nền móng."

Ánh mắt giáo sư Tư Đồ nhìn vào người trên sân khấu, nói: "Đầu thập niên 90, quan tâm lâm chung cũng đã từng được triển khai mở rộng ở trong nước, thế nhưng ba mươi năm sau, hiện trạng vẫn như cũ không lạc quan chút nào, cậu cảm thấy muốn cho mọi người hiểu được "tử vong" còn cần bao nhiêu thời gian nữa?"

Cao Kình mỉm cười nói: "Cháu cảm thấy vấn đề này có thể cắt nghĩa theo mặt khác - con người lúc nào mới có thể không còn kiêng kị tử vong?"

Ánh mắt giáo sư Tư Đồ khẽ động, nở nụ cười: "Cậu nói không sai."

Sau đó chủ nhiệm Vu cũng lên sân khấu phát biểu. Đề tài thảo luận chủ yếu của ông là tài nguyên chữa bệnh. Với tư cách bệnh viện tam giáp đầu tiên ở Thanh Đông thành lập khoa quan tâm lâm chung, bệnh viện Thụy Hoa đã bỏ ra cố gắng cực lớn, thế nhưng sau những cố gắng này, đối mặt vẫn là áp lực giường bệnh, tài nguyên chữa bệnh có hạn. Bệnh viện không có cách nào đem tài chính có hạn đi đầu tư vào ngành không có mấy hiệu quả và lợi ích. Quan tâm lâm chung không giống từ thiện, ít nhất ở trước mắt, không cầu lợi nhuận, chỉ cầu không lỗ. Hiện trạng như vậy bước nào cũng gian nan.

Hội nghị buổi sáng chấm dứt, buổi trưa mọi người đi đến nhà hàng dùng cơm. Giáo sư Tư Đồ ngồi cùng bàn với bọn họ. Trước khi ăn ông đi WC rửa răng giả, lựa chọn toàn là thức ăn lỏng dễ tiêu hóa. Mọi người vẫn thảo luận chuyện liên quan đến hội nghị, cho đến tận khi giáo sư Tư Đồ đột nhiên đổi chủ đề, "Mọi người có ý kiến gì về cái chết yên bình?"

Chủ nhiệm Vu ngẩn người, đang định mở miệng, giáo sư Tư Đồ khoát tay ngăn lại, "Bác sĩ Cao nói đi, cậu có cái nhìn thế nào về cái chết yên bình?"

Cao Kình nhìn chủ nhiệm Vu, suy nghĩ, trả lời: "Cái chết yên bình là phạm pháp."

Giáo sư Tư Đồ nói: "Ở trong nước coi là phạm pháp là dưới góc độ pháp luật. Cá nhân cậu nghĩ thế nào, rốt cuộc có nên cho người bệnh bị bệnh tật tra tấn tiếp tục sống hay là kết thúc? Cậu cảm thấy cái chết yên bình vẫn là sai sao?"

Cao Kình mấp máy môi, để đũa xuống, chậm rãi nói: "Cháu nghĩ đánh giá một sự kiện đúng hay sai, có đôi khi bị quyết định bởi tính thời gian của nó. Chúng ta sống ở quốc gia này, phải tuân thủ quy tắc quốc gia, tự nguyện bị luật pháp trói buộc. Về phần quan điểm cá nhân, cháu tôn trọng pháp luật. Đương nhiên, cháu cũng chờ mong sự cải thiện của pháp luật sau này."

Người này nói chuyện cẩn thận, chu đáo, ngôn từ nhẹ nhàng cũng chứa sự sắc bén cho thấy quan điểm của bản thân. Đó là một người trẻ tuổi thú vị.

Giáo sư Tư Đồ nâng chén với Cao Kình, "Hi vọng mọi người sẽ không chỉ sau khi người chết đi mới viết văn, áo liệm và vòng hoa xinh đẹp, người chết đều không thể thực sự hưởng dụng. Cần quan tâm "trước khi chết" mới là quan trọng nhất."

Cao Kình mỉm cười chạm cốc với ông.

Buổi sáng Cố Tương ra ngoài tìm sách. Cô tìm hai hiệu sách, đều không tìm được hai quyển sách mình muốn kia, cô gửi tin nhắn hỏi Quách Thiên Bổn xem có biết hiệu sách cũ nào ở đây không, Quách Thiên Bổn nói đang ở nhà cô.

Lúc Cố Tương chạy về nhà, Quách Thiên Bổn mới từ trên thang đi xuống, trên tay anh cầm tua vít, người đổ đầy mồ hôi, nói: "Bây giờ bà thử xem sao."

Bà Văn Phượng Nghi bật điều khiển, giơ tay lên, chờ điều hòa làm lạnh. Bà giải thích với Cố Tương, "Tiểu Quách biết điều hòa trong nhà chúng ta hỏng, cho nên giúp sửa."

Quách Thiên Bổn sờ gáy, cười nói: "Cũng không biết có làm được hay không, điều hòa trong nhà trước kia đều là cháu sửa cả."

Cố Tương cũng nhấc tay thử gió lạnh, qua một lúc, "Được rồi."

Bà Văn Phượng Nghi khoa trương nói: "Tiểu Quách giỏi thật, cái gì cũng biết."

Quách Thiên Bổn thành thật đáp: "Đâu có, cháu cũng chỉ biết sửa ít đồ mà thôi."

Cố Tương nhớ ra, "Điều hòa phòng em cũng hỏng rồi."

"Em còn dám nói." Quách Thiên Bổn đưa điều khiển đặt trên bàn cho cô, "Điều hoà phòng em không bật được là vì điều khiển hết pin."

Cố Tương: "..."

Quách Thiên Bổn cười nói: "Có phải cuối cùng anh đã làm em choáng váng một lần?"

Cố Tương liếc anh.

Quách Thiên Bổn hất tay: "Anh sai rồi."

Quách Thiên Bổn ở lại ăn cơm trưa, bà Văn Phượng Nghi nhiệt tình gắp đồ, Quách Thiên Bổn nói cảm ơn, hỏi Cố Tương: "Vừa rồi em đi đâu thế?"

Cố Tương: "Mua sách."

Quách Thiên Bổn hỏi: "Mua sách gì?"

Cố Tương báo tên sách cho anh, "Không còn xuất bản nữa rồi, anh biết hiệu sách cũ nào không?"

Quách Thiên Bổn nói: "Để anh hỏi hộ cho, anh tìm giúp em, em đừng chạy ngược chạy xuôi nữa."

"Vâng." Cố Tương nhớ tới sinh nhật Tiêu Mân, hỏi, "Chủ nhật là sinh nhật Tiêu Mân, anh có nhớ không đấy?"

"Đương nhiên là nhớ, anh mua xong quà rồi."

Cố Tương: "..."

Quách Thiên Bổn: "Em chưa mua à? Có muốn anh đi mua cùng không?"

"Vâng." Cố Tương nói, "Nếu anh không có việc gì...buổi chiều đi mua với em, nếu bận thì em tự đi."

Khóe miệng Quách Thiên Bổn dính hạt cơm, cười nói: "Anh rảnh mà, mấy ngày nay đều không có việc gì."

Ánh mắt bà Văn Phượng Nghi đảo quanh hai người, bà cúi đầu ăn cơm, mỉm cười không nói.

Đang ăn cơm thì điện thoại Cố Tương vang lên, cô vội cầm máy, trông thấy số lạ, cô hơi do dự, sau đó mới bắt máy.

"Là cô Cố phòng 1102 phải không? Cô có một bưu phẩm, bây giờ cô có ở nhà không?"

"Có."

"Cô xuống dưới lấy đồ đi."

Cố Tương kỳ quái, thay giày, đi xuống nhận bưu phẩm. Hộp bưu phẩm xinh xắn, người nhận thực sự là cô, cô ôm hộp bưu phẩm đi vào thang máy, bắt đầu tháo bưu phẩm ra. Mở băng keo, bên trong có hai quyển sách.

Trên đường quay về khách sạn Cao Kình nghe chủ nhiệm Vu nói: "Giáo sư Tư Đồ bị ung thư phổi giai đoạn cuối, ông đã sắp xếp xong mọi chuyện ở nước ngoài."

Cao Kình giật mình.

Chủ nhiệm Vu: "Ông muốn tìm đến cái chết yên bình, nhưng con gái ông ra sức phản đối. Cho nên vừa rồi ông mới hỏi cậu như vậy, nhưng thực ra là đang chờ sự đồng tình."

Cao Kình: "Nhìn ông vẫn khỏe mạnh."

Chủ nhiệm Vu: "Ai nói không phải đâu, aiz..."

Sau lưng đột nhiên có người gọi một tiếng: "Bác sĩ Cao?"

Cao Kình và chủ nhiệm Vu cùng quay đầu lại.

"Cô Chu?"

Cô Chu tiến lên mấy bước, khó giấu được sự vui vẻ, "Bác sĩ Cao, sao anh lại ở chỗ này?"

Cao Kình: "Tôi tới đây tham gia một hội nghị."

Cô Chu: "Tôi đến Bắc Kinh công tác xử lý một cuộc họp. Anh ở khách sạn này sao?"

Cao Kình: "Vâng."

Cô Chu cười sâu xa: "Khéo thật."

Cao Kình khách sáo với cô ta mấy câu, thang máy đã đến, anh lịch sự tạm biệt.

Chủ nhiệm Vu đi vào thang máy với anh, nói: "Sao tới Bắc Kinh có một chuyến mà cậu gặp những hai người quen vậy?"

Cao Kình cúi đầu, lơ đãng: "Dạ? Đều không quen ạ."

Anh mở khóa điện thoại, mở trang web sách cũ, mã vận đơn báo giao thành công. Anh mỉm cười.

Thang máy đi lên. Không biết Hương Hương đang làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi