SINH MỆNH THỨ BẢY

Mười hai giờ đêm, Đồng Xán Xán về nhà. Tối nay cô đi xem show với Đinh Tử Chiêu, xem xong lại ăn khuya, toàn bộ hành trình vốn đều rất vui vẻ, cuối cùng Đinh Tử Chiêu đột nhiên khen mình hào phóng, cô phản bác hai lần anh ta mời cô, một lần là buffet miễn phí, một lần là show miễn phí, toàn là tính toán tỉ mỉ, hào phóng ở đâu ra. Hai người cãi nhau một trận, Đinh Tử Chiêu đưa cô đến dưới nhà, cô đi thẳng lên trên không thèm tạm biệt. Tâm trạng Đồng Xán Xán không tốt, vừa ra thang máy, phiền não phút chốc bị đánh tan, cô lại càng hoảng sợ, hốt hoảng: "Nửa đêm canh ba anh đứng ở đây làm gì?!"

"..."

Cao Kình vốn đang đứng dựa vào tường, thấy cô đột nhiên xuất hiện, anh duỗi chân, không đáp hỏi lại: "Sao về muộn vậy?"

Đồng Xán Xán quan sát xung quanh anh: "Em đi chơi, chả vui tí nào, lần sau không đi nữa. Nhưng mà..." cô cũng không quên hỏi, "Sao anh lại đứng ở đây?"

Cao Kình cau mày: "Ngày mai còn phải đi làm, em đi nghỉ sớm đi."

Đồng Xán Xán cũng không phải người ngốc, "Tránh mà không đáp, rất khả nghi nha!"

Cao Kình liếc cô.

Đồng Xán Xán hiểu lòng người nói: "Được rồi em đi vào, ngày mai anh cũng phải đi làm đấy, đừng có đứng đến ngu người."

Cô quay người đi mở cửa, lưng hướng về phía Cao Kình lầm bầm: "Chắc chắn cãi nhau rồi, Hương Hương tốt như vậy, nhất định là anh không đúng. Đàn ông các anh chính là như vậy, vừa keo kiệt vừa tính toán, cho nên độc thân vẫn tốt hơn, yêu đương đúng là vô nghĩa."

Cao Kình không muốn nghe chút nào. Cuối cùng đã được yên tĩnh, Cao Kình lấy điện thoại di động ra, ấn vào wechat. Khung tin nhắn dừng ở câu kia của Cố Tương "Tạm thời em không muốn nói chuyện với anh". Ba giờ trống rỗng này dài đằng đằng như ba năm, anh chưa từng trải qua cảm xúc bất an, hoảng hốt, tâm thần bất định, đau lòng cùng với khó có thể kìm nén được sự nhớ nhung này.

Cao Kình cẩn thận từng li từng tí nhắn tin: "Đã ngủ chưa?"

Anh từ từ ngồi xổm xuống, trông coi điện thoại, trông coi cửa nhà Cố Tương, bám trụ đến khi trời vừa rạng sáng, cuối cùng anh mới trở về.

Anh dọn một ngăn trống tủ lạnh, bỏ nồi canh thừa vào. Nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi tủ lạnh phát ra tiếng kêu nhắc nhở, anh mới đóng lại.

Một đêm này, anh trằn trọc, đợi trời vừa sáng, anh lại đến cửa nhà Cố Tương. Rèm cửa đã kéo ra, trong phòng có người đi đi lại lại. Cao Kình giật thót, nhìn vào trong xem.

"Tiểu Cao...?" Bà Văn Phượng Nghi cầm một chiếc cốc, đi tới.

Cao Kình hỏi: "Bà ơi, Hương Hương còn chưa dậy ạ?"

Bà Văn Phượng Nghi nói: "Con bé vừa đi ra ngoài rồi."

"Cô ấy đi ra ngoài rồi ạ?"

"Đúng vậy." Bà Văn Phượng Nghi chỉ vào chiếc cốc trên tay, "Sữa cũng chỉ uống có một nửa, không biết con bé đi ra ngoài sớm như vậy làm gì."

Cao Kình lập tức đi vào trong thang máy, cửa bên kia đột nhiên mở ra, bà Cao Mỹ Tuệ xông ra ngoài hỏi: "Cháu thực sự cãi nhau với Cố Tương sao? Chuyện gì xảy ra vậy?" Đồng Xán Xán đằng sau không ngừng kéo bà, "Mẹ, mẹ bảo giả vờ không biết sao lại làm vậy!"

Cao Kình không quan tâm, đi vào thang máy, ấn tầng một. Chạy vọt tới cửa tiểu khu, không thấy bóng dáng Cố Tương. Cao Kình vịn đầu gối, thở hổn hển, bấm gọi cho Cố Tương. Điện thoại tắt...

Mùa hè mặt trời mọc sớm, rèm cửa kéo lên, ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào.

Bà Chử Cầm mặc váy, tóc rối, đeo kính đen, ngồi trước máy vi tính suốt một đêm. Nghe thấy tiếng đập cửa, bà hơi sửng sốt, theo phản xạ tính chỉnh lại tóc tai, tìm quần áo, còn chưa rửa mặt trang điểm. Vừa chỉnh lại tóc vừa hỏi: "Ai đấy?"

Ngoài cửa không có người lên tiếng, bà đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, tay dừng lại, mở cửa ra, "Hương Hương?"

Cố Tương mặt không biểu cảm đi vào.

Bà Chử Cầm búi lại tóc, đóng cửa lại, hỏi con gái: "Sao sáng sớm con đã tới đây? Có việc gì sao?"

Cố Tương nhìn chiếc bàn trong phòng khách, "Mẹ thức suốt đêm à?"

Bà Chử Cầm nói: "Phải chạy bản thảo. Thế nào, có phải mẹ không lừa con không, con thấy mẹ đang chạy bản thảo rồi đấy."

Cố Tương ngồi vào ghế salon, "Ừ" một tiếng.

Bà Chử Cầm cảm thấy có gì đó không đúng, "Có phải xảy ra chuyện gì không? Tâm trạng không tốt à?"

Cố Tương mài chân trên sàn nhà, nói: "Con muốn đọc sách, mẹ có mang sách không?"

Bà Chử Cầm không mang sách, chỉ mang theo máy tính bảng, bên trong chứa tất cả các tác phẩm của bà. Cố Tương cầm lấy, im lặng đọc. Bà Chử Cầm rửa mặt qua, lấy bánh mì và sữa trong tủ lạnh, bảo Cố Tương ăn.

Cố Tương lắc đầu.

"Không ăn gì sao được." Bà Chử Cầm mở bánh mì ra cho cô, "Có phải cãi nhau với bạn trai không?"

Cố Tương im lặng nhìn mẹ.

Bà Chử Cầm nói: "Cảm xúc của các cô gái trẻ dao động, thường thấy nhất là tranh chấp tình cảm, mẹ đoán được cũng chả có gì quá kỳ lạ."

Cố Tương lại nhìn vào chữ.

Bà Chử Cầm tao nhã bẻ một miếng bánh mì, nhai từ từ nuốt, nói: "Là cậu ta làm sai chuyện gì hả?"

Cố Tương im lặng không nói.

Bà Chử Cầm quan sát nét mặt con gái, nói thẳng: "Chia tay đi."

Cố Tương sững sờ, nhìn về phía mẹ.

"Phụ nữ sống vốn khó khăn hơn đàn ông, tội gì phải để bản thân chịu uất ức, không vui thì chia tay."

"...Đây là cách nhìn của mẹ đối với tình yêu sao? Mẹ viết sách đều là gạt người sao?" Cố Tương cuối cùng cũng lên tiếng.

"Sách?" Bà Chử Cầm bỏ bánh mì xuống, xoa ngón tay, suy nghĩ nói, "Nửa thật nửa giả, tất cả mọi người đeo mặt nạ làm người, sao mẹ phải đem bản thân chân thật ra cho độc giả?"

Cố Tương cụp mắt.

Bà Chử Cầm cười, khẽ than một tiếng, sờ tóc con gái, "Thật sự trưởng thành rồi, biết buồn rầu vi tình cảm...Tại sao không vui, con không nói, sao mẹ đưa ra lời khuyên cho con được?"

Cố Tương há hốc mồm, cuối cùng chỉ nói ra một câu, "Hình như anh ấy không sai, nhưng con không vui, hơi tức giận."

"Thỉnh thoảng keo kiệt một chút, không có gì là không tốt hết." Bà Chử Cầm nói, "Mẹ quá rộng lượng, mới khiến cho chính mình uất ức hơn mười năm, hiện tại mẹ chính là một người phụ nữ keo kiệt, không cho phép bản thân chịu chút uất ức nào."

Cố Tương hỏi: "Ý mẹ là cha khiến mẹ chịu uất ức sao?" Cô chưa từng hỏi về mâu thuẫn giữa cha mẹ, đây là lần đầu tiên.

Bà Chử Cầm cảm thán: "Con thực sự rất quan tâm đến bạn trai mình đấy...Cha con ư, quả thật khiến mẹ chịu nhiều uất ức, mười năm của cha mẹ, chờ cha con thay đổi, cuối cùng đổi lấy tổn thương càng lớn. Cho nên mẹ hi vọng, khi con yêu đương nhất định phải cẩn thận. Mẹ thực sự không muốn ăn cơm với bạn trai con, bởi vì các con tiến triển quá nhanh. Yêu đương không chỉ có ngọt, mà còn có đắng, cho tới bây giờ con chưa từng chịu đau khổ, sau đó gặp phải sẽ càng vất vả."

"Hiện tại con đã gặp rồi." Cố Tương nói.

"Gặp rồi thì tốt, mẹ nói rồi, cuộc đời phải có chút khó khăn trắc trở mới có thể phát triển, tình cảm cũng giống như vậy. Mẹ hỏi con, lần này các con cãi nhau, có liên quan đến vấn đề nguyên tắc không?"

Cố Tương suy nghĩ: "Con không biết nói như thế nào, nguyên tắc của anh ấy, thật ra anh ấy không sai."

"Chỉ là con không ủng hộ?"

Cố Tương lắc đầu: "Không tính là không ủng hộ."

Không tính...Vậy chính là không đủ kiên định. Bà Chử Cầm hỏi: "Rất mâu thuẫn rất xoắn xuýt có phải hay không?"

"Vâng." Cố Tương nói thêm một câu, "Con cảm thấy mình trở nên không giống chính mình, lần này con rất keo kiệt, đến bây giờ cũng không muốn tha thứ cho anh ấy."

Đây là lần thứ hai cô nói mình keo kiệt. Bà Chử Cầm hỏi thẳng: "Con vẫn còn thích cậu ta sao?"

"Thích."

"Thích thế nào?"

Cố Tương suy nghĩ, nói: "Thật sự rất thích."

Bà Chử Cầm cười trong lòng, đè lên tay Cố Tương, nói: "Quan tâm mới có thể khiến cho con trở nên keo kiệt, là cậu ta biến con thành như vậy đấy. Mẹ nghe được ra, có lẽ cậu ta cũng không làm sai chuyện gì, con cũng đúng, con cần thời gian điều chỉnh cảm xúc, sau đó hãy đi trao đổi với cậu ta. Nếu như các con trao đổi thuận lợi...Vậy bảo cậu ta chọn thời gian, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm."

Cố Tương sửng sốt: "...Không phải mẹ không thích anh ấy sao, cảm thấy bọn con tiến triển quá nhanh sao?"

"Bất cứ ai ngấp nghé con mà trước đó chưa trải qua khảo sát của mẹ, mẹ đều sẽ không thích. Chuyện tình cảm này cần cẩn thận đối đãi, chuyện này liên quan đến cuộc đời con. Hai ngày này mẹ quan sát cậu ta ở bệnh viện, cậu ta là bác sĩ, danh tiếng rất tốt, ngay cả ông Chu Bách Đông đối xử với cậu ta cũng khác, với tư cách bác sĩ, ít nhất cậu ta cũng đạt tiêu chuẩn. Với tư cách bạn trai của con..."

Bà Chử Cầm mỉm cười nói, "Con thích cậu ta như vậy, thích đến mức mắt có quầng thâm, mẹ nghĩ có lẽ cậu ta cũng không xấu, vậy mẹ và bạn trai con chính thức ăn bữa cơm, cũng là chuyện nên làm."

Cố Tương nghe thấy, cử động cứng nhắc, đầu ngón tay ấn vào một đoạn văn: "Nhớ rõ người quan tâm đến việc nhỏ trong cuộc sống, anh ấy nhất định sống rất tốt, bởi vì anh ấy nhiệt tình yêu mỗi một giây. Người như vậy, thời gian cũng là dịu dàng với anh ấy. Anh ấy sẵn lòng chia sẻ thời gian với bạn, bạn chính là thời gian của anh ấy."

Cố Tương nhẹ nhàng chạm vào.

Trạng thái làm việc hôm nay của Cao Kình không tốt, khó coi, cách hơn mười phút anh lại xem điện thoại một lần, cảm xúc cũng không yên, lúc nói chuyện không có tinh thần. Đồng nghiệp lần đầu tiên thấy anh như vậy, y tá Tiểu Mã thì thầm với Đồng Xán Xán: "Bác sĩ Cao hôm nay làm sao vậy? Tôi làm việc với anh ấy lâu như vậy, chưa từng thấy anh ấy mất tập trung như thế."

Đồng Xán Xán thở dài: "Aiz...Anh ấy thay đổi rồi."

Y tá Tiểu Mã: "Gì cơ?"

Đồng Xán Xán nói: "Si nam...Oán nữ..."

Tiểu Mã nghe không hiểu lời lộn xộn của cô.

Còn chưa đến lượt kiểm tra phòng bệnh của ông Chu Bách Đông, Chu Thiếu Vân đến thăm cha, gọt táo cho ông, hỏi: "Bác sĩ Cao còn chưa tới ạ?"

"Ừ." Ông Chu Bách Đông đang xem báo.

Chu Thiếu Vân liếc cha, "À, đúng rồi cha, có phải bác sĩ Cao là do Thiếu Khang giới thiệu cho cha không?"

Ông Chu Bách Đông ngẩng đầu.

Chu Thiếu Vân cười nói: "Con nghe nói bọn họ quen biết nhau, ngày hôm qua còn cùng nhau ăn cơm đấy. Cha, sao con chưa từng nghe cha nhắc đến, hoá ra Thiếu Khang là bạn bác sĩ Cao?"

Ông Chu Bách Đông nói: "Thật sao..."

Chu Thiếu Vân để táo bên cạnh cha, lời nói sâu xa: "Cha, Thiếu Khang còn trẻ, mải chơi, có một số việc nó không hiểu, ngày hôm qua con cố ý tìm chuyên gia hỏi thăm, chuyện thôi miên giảm đau này, thật sự là đáng lo. Người bị thôi miên, chuyện gì cũng nghe theo người thôi miên, bị người ta biến thành giống như con rối."

Chu Thiếu Vân nói một đống lời quan tâm. Ông Chu Bách Đông tiếp tục xem báo, cuối cùng mới mở miệng: "Ta biết rồi."

Có người gõ cửa hai tiếng, Chu Thiếu Vân quay đầu, "Bác sĩ Cao, cậu đến rồi."

Cao Kình tiến vào nói: "Cô Chu."

Chu Thiếu Vân hỏi thăm mấy câu về tình hình của cha, Cao Kình trả lời chi tiết. Chu Thiếu Vân nhìn thời gian, nói: "Tôi còn bận họp, vậy đi trước nhé. Cha tôi xin nhờ cậu rồi."

Cao Kình tạm biệt đối phương, sau đó hỏi ông Chu Bách Đông tối hôm qua ngủ thế nào. Kiểm tra hoàn tất, ông Chu Bách Đông nhìn về phía Cao Kình, nói: "Bác sĩ Cao, nghe nói tối hôm qua cậu ăn cơm với con trai tôi?"

Cao Kình ngạc nhiên, "Đúng vậy."

"Nó mời cơm ăn được không?"

Cao Kình cong khóe miệng, "Cháu ăn không nhiều lắm, chỉ ăn có tí rau."

Ông Chu Bách Đông nói: "Kéo cậu liên lụy vào rồi, thật sự có lỗi."

"Ông Chu..."

"Lần này cậu có thể cho tôi lời khuyên không, tôi có nên tiếp nhận thôi miên?"

Cao Kình im lặng một lát, nhẹ nhàng hít thở sâu, lại cười nói: "Cho dù ông Chu tiếp nhận thôi miên hay không, những ngày tiếp theo, cũng sẽ không quá yên tĩnh. Nếu như muốn yên tĩnh, có lẽ nên mời luật sư đến để cho bọn họ biết rõ mọi chuyện đã định."

Ông Chu Bách Đông sửng sốt.

Cao Kình nói: "Xin lỗi, cháu nói hơi nhiều."

Ông Chu Bách Đông nở nụ cười, đưa quả táo bên cạnh cho anh, "Giúp ta ném đi, hiện tại ta không thể ăn hết quả táo này."

Cao Kình ném quả táo đi, ép buộc bản thân tập trung công tác, đến lúc nghỉ trưa, anh đi xuống dưới, gặp được Diêu Tấn Phong đang đi lòng vòng. Trên tay Diêu Tấn Phong mang theo một chiếc túi hơi mờ, đang chần chờ ở bên trong, đột nhiên nhìn thấy Cao Kình đi về phía mình.

"Cao..."

Anh ta còn chưa kịp gọi xong tên, chiếc túi trên tay bỗng nhiên bị người lấy đi.

"Cao Kình, cậu làm gì thế!"

Cao Kình cầm lấy chiếc túi, nhìn anh ta nói: "Thân làm người, có lẽ nên có điểm mấu chốt."

"Cậu có ý gì!" Diêu Tấn Phong tức giận nói.

"Cậu làm gì thì bản thân tự biết!" Cao Kình không muốn nói nhiều.

Anh quay người đi vào trong thang máy, không phát hiện ánh mắt hung ác nham hiểm của Diêu Tấn Phong.

Cao Kình trở lại văn phòng, để ô và túi vào trong tủ, anh hít thở sâu, lại liếc nhìn điện thoại. Cố Tương vẫn không nhắn tin lại cho anh. Trải qua một ngày, anh về đến nhà, lấy canh trong tủ lạnh ra, đặt lên bếp đun lại. Anh nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, mất hồn mất vía, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh giật mình, lập tức cầm lấy. Không phải Cố Tương.

"A lô, là anh Cao sao?" Tiệm trang sức gọi điện thoại tới.

Cao Kình tắt bếp, múc ra một ít canh. Uống xong một bát, anh cầm chìa khóa xe lên đi ra ngoài.

Vẫn mưa dầm dề, anh lái xe dạo qua một vòng, cuối cùng dừng xe trước một khách sạn. Anh gọi điện thoại cho lễ tân, yêu cầu nối máy với khách.

Trong phòng khách, bà Chử Cầm đang trang điểm trong nhà tắm, Cố Tương ở bên ngoài lấy đồ trang điểm, cầm thỏi son môi, so màu sắc, chợt nghe thấy điện thoại vang lên.

Bà Chử Cầm hô: "Hương Hương, con nghe máy đi."

Cố Tương bắt máy, "A lô?"

Đêm mưa bên ngoài khách sạn, Cao Kình nắm chặc điện thoại, thở dài một hơi.

***

Lời tác giả: Mọi người tranh luận thật náo nhiệt, tôi nói ra suy nghĩ của mình nhé.

Sau khi Nguyễn Duy Ân xảy ra chuyện như vậy, từ chối báo cảnh sát, không muốn để cho cha mẹ biết, cũng kháng cự Cao Kình xuống dưới tìm quần áo. Tâm lý của cô ấy thật ra là cô ấy kháng cự không muốn để cho người quen biết. Vào lúc đó, người cô ấy tin tưởng chỉ có Cao Kình, những người khác đều không được, không nói trước hết cô ấy không thân với Hương Hương, cho dù là Xán Xán cũng không được, trước đó tôi đã nhắc đến tính cách của Xán Xán, cô ấy rất đáng yêu, nhưng không đáng tin cậy, sẽ không để cho người khác có cảm giác an toàn. Cho nên có người nói, Cao Kình có lẽ xuống dưới tìm Hương Hương, hoặc là gọi điện thoại tìm Hương Hương, Nguyễn Duy Ân kháng cự lại đấy.

Điều đó chứng tỏ anh ấy và Hương Hương là một, giữa hai người bọn họ không có bí mật gì. Tôi nghĩ thân là nạn nhân, tuyệt đối không cách nào tiếp nhận loại tình huống này, cô ấy tìm người xin giúp đỡ để tránh hiềm nghi mà gây ra cử động như vậy, cô ấy sẽ trực tiếp rời đi, sẽ không tiếp nhận.

Cùng lý do đó, có người nói Cao Kình có thể mở cửa ra tránh nghi ngờ, nếu như là cửa phòng, đương nhiên có thể mở ra, thế nhưng mà nếu như là cửa nhà...Mọi người thử đổi vị trí suy nghĩ một chút đi, nạn nhân cần cảm giác an toàn, cảm giác riêng tư và tôn trọng, mở cửa nhà ra quá khoa trương.

Cao Kình thân là bạn trai Hương Hương, có lẽ nên coi trọng cảm nhận của Hương Hương hơn, điều này đương nhiên không sai, nhưng hiện tại thân phận của Nguyễn Duy Ân là một "nạn nhân", nếu như cô ấy gặp phải cướp, Cao Kình đương nhiên trước tiên sẽ tìm Hương Hương, nhưng việc cô ấy bị tổn thưởng lại là điều kinh khủng nhất với phụ nữ, cô ấy kháng cự đó, Cao Kình rất yêu Hương Hương, nhưng trước hết anh ấy vẫn có nguyên tắc của mình, ví dụ như chuyện ông Chu Bách Đông nằm viện, anh ấy vẫn luôn giữ bí mật, Hương Hương từ trong miệng Xán Xán mới biết. Nếu Cao Kình bỏ qua sự kháng cự của Nguyễn Duy Ân, gắng đi tìm Hương Hương, tôi cảm thấy quả thật khiến người ta sụp đổ rồi.

Cuối cùng, chuyện này vẫn là bị Hương Hương phá vỡ, mọi người không có chú ý tới phản ứng đầu tiên của Nguyễn Duy Ân là trốn vào nhà tắm ư, cô ấy thật sự vô cùng sợ hãi và kháng cự, chỉ là tác giả khiến cho cô ấy không thể tránh được thôi. À đúng rồi, còn có Cao Kình muốn tiễn Nguyễn Duy Ân trước, còn muốn đưa cho cô ấy điện thoại. Bên ngoài trời mưa, Nguyễn Duy Ân không có gì hết, so về nặng nhẹ thì con người là quan trọng nhất.

Còn một điều nữa, không biết mọi người có nghĩ tới hay không, Cao Kình khi gặp phải loại tình huống này, trước tiên nghĩ đến là giúp như thế nào, chứ không phải làm thế nào để tránh được nghi ngờ - đó là tâm lý của mọi người trước tiên khi gặp phải tình huống này, phản ứng thứ hai quả thực là lỗi lớn, chỉ là mọi người vốn là ở ngoài đứng xem, không để mắt đến sự hợp lí của nó. Cho nên, ban đầu tôi vốn không tính tới tình huống đó, căn bản là không có đêm hôm khuya khoắt Nguyễn Duy Ân đến, cô ấy hình như là đã xảy ra chuyện, không được trước hết là tôi muốn tránh "loại nghi ngờ" này đấy.

Về phần còn có độc giả nói Cao Kình ba phải. Cao Kình từng giúp rất nhiều người, ông Trương, Mao Tiểu Quy, Âu Dương, ông Tề, anh ấy chưa từng làm chuyện khác người, đối mặt với cô Chu luôn giữ một khoảng cách có chừng mực, chương này là lần đầu anh ấy giúp đỡ một người bạn khác phái, lại biến thành ba phải. Tại sao chứ? Nếu như anh ấy nói với cô Chu mấy câu khích lệ về chuyện cha cô ta cũng coi như mập mờ. Vậy tôi đây thật sự là không còn lời nào để nói.

Với tư cách độc giả, đọc văn của tôi là vì thích thoải mái, thích nhân vật nam chính đối với những người nữ khác ngoài nữ chính sắc mặt đều không thay đổi. Nhưng thân là tác giả, lúc sáng tác tôi sẽ xem xét đến các mặt khác, tôi không có cách nào dựa theo sở thích của mình mà ghi ra, nếu không tất cả đều là lỗi.

Tôi cảm thấy ba người đều không sai, dưới loại tình huống này Cao Kình không có cách nào giải quyết tốt đẹp. Các loại giả thiết mọi người đưa ra tôi đều đã nghĩ đến, nhưng tôi đã ghi nguyên nhân ở phía trên rồi. Đương nhiên, nếu sau này còn có loại tình huống này, tôi sẽ nghĩ phương pháp xử lý tốt nhất, tạm thời không nói cho mọi người đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi