SINH MỆNH THỨ BẢY

Hiện tại vẫn là lúc ăn trưa đông đúc, hai người may mắn vừa vào cửa thì có một bàn rời đi. Nhân viên phục vụ lanh tay lẹ mắt thu dọn bàn ăn, mang thực đơn lên.

Cố Tương chọn một món ăn trước: "Trứng rán đậu bắp." Sau đó nói với Cao Kình, "Còn lại anh gọi đi, bữa này tôi mời, coi như là bồi thường làm hỏng ảnh của anh."

Cao Kình nhướn mày, anh còn tưởng rằng cô nói chuyện phũ phàng, có lẽ không hiểu đối nhân xử thế, hoá ra vẫn là hiểu đấy. Anh cười: "Nếu chuộc lỗi thì nên để tôi tìm nhà hàng mới chứng tỏ được thành ý của cô. Hôm nay coi như là lần đầu chúng ta cùng ăn, thân là đàn ông, nếu không mời khách thì thật mất mặt."

Cố Tương cũng không cảm thấy gì, "Vậy lần sau tôi mời."

"Quyết định thế." Cao Kình lại chọn bốn món ăn. Đóng thực đơn lại, anh nói với nhân viên phục vụ: "Những món ăn này đừng bỏ tỏi và rau thơm, nhớ là đừng cay quá."

Anh không hỏi Cố Tương, nhưng việc cô không thích ăn tỏi và rau thơm, cũng không thích ăn cay, tất cả khẩu vị thật thần kì trùng hợp với cô. Cố Tương cầm bình trà, đang định rót vào bát thì Cao Kình ngăn lại, tự mình nhận lấy bình trà: "Tôi giúp cô."

Anh tráng bát đũa cho Cố Tương, lại rót cho cô một cốc trà, cuối cùng thuận tiện tráng cho mình.

Cố Tương nhấp một ngụm trà, nhìn anh hỏi: "Trước đó chúng ta đã từng gặp sao?"

Cao Kình không kịp phản ứng, anh xoa đũa nói: "Hả? Sao lại hỏi vậy?" Sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Tương, ánh mắt tò mò.

Không giống giả vờ.

Cố Tương lại nhấp một ngụm trà: "Không có gì."

Cao Kình lại trêu đùa: "Có thể hiểu là hành động của tôi rất hợp mắt cô, có cảm giác giống như đã từng quen biết?"

"Không có."

Là không có cảm giác giống như từng quen biết hay là không hợp mắt? Cao Kình quyết định vẫn là không nói ra.

Đồ ăn nhanh chóng mang lên.

Cố Tương đói bụng đã lâu, nhưng sức ăn của cô rất ít, trứng rán đậu bắp gắp được mấy miếng, lại thêm mấy miếng đồ ăn từ bốn món kia, khi cô ăn sạch đồ ăn trong bát thì đã no căng.

Cao Kình hỏi: "Cô chỉ ăn chút thôi sao?"

Cố Tương: "Ừ, tôi no rồi."

"Vậy tôi ăn hết chỗ này có lẽ sẽ rất lâu đấy."

"Tôi không vội."

Cao Kình từ từ ăn. Dưới tình huống thời gian cho phép, bình thường anh sẽ nhai chậm nuốt kĩ, như vậy tốt cho dạ dày.

Cố Tương sắp ngủ gật rồi, nhưng cô đã nói "Không vội", vậy thì tuyệt đối không thể gấp. Mặt cô không biểu cảm nhìn đối phương ăn hết nửa tiếng đồng hồ.

Cơm nước xong còn phải đi lấy xe, bãi đỗ xe cách nơi này một đoạn. Hai người cùng về cư xá, Cố Tương đương nhiên không từ chối ý tốt của Cao Kình cho cô đi nhờ xe. Trên đường chạm mặt mấy người trẻ tuổi đang quay video, trong đó còn có cả người Âu Mỹ. Nam sinh tóc vàng mắt xanh giơ mic nói: "...Toán học của người Anh chúng tôi kém như vậy sao? Tôi tuyệt đối không tin người châu Á biết bảng cửu chương."

Cao Kình và Cố Tương quá nổi bật trong đám người bình thường, nhanh chóng bị mấy người giữ lại. Nam sinh ngoại quốc giơ một đề toán, đáng yêu nói: "Anh đẹp trai như vậy nhất định sẽ không biết làm phép nhân."

Cao Kình mỉm cười nói: "Bảy chín sáu mươi ba."

Nam sinh ngoại quốc lại đổi một bài khác: "Cô gái xinh đẹp nhất định xin đừng khiến tôi thất vọng được không?"

Cố Tương nhìn tấm biển khoảng ba giây, giọng nói rất khẽ: "Năm tám bốn mươi."

Nam sinh ngoại quốc lại thay đổi một bài khác: "Đoàng đoàng đoàng, xem ra bài này chắc chắn sẽ không làm khó hai người."

Lúc này đề bài là "235x5".

Cao Kình không tham gia, cười nhìn Cố Tương. Cố Tương nhìn, nhưng không lên tiếng. Nam sinh ngoại quốc giống như đã thực hiện được trò đùa: "Tôi đã nói không phải ai cũng biết bảng cửu chương mà..."

Cố Tương đột nhiên bước đi. Cao Kình ngừng cười, nhìn theo bóng lưng Cố Tương, ánh mắt lại nhìn lên tấm biển kia. Anh nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo.

Xe Cao Kình mới rửa xong, sáng bóng, bên trong sạch sẽ để mùi huân hương nhẹ nhàng thư giãn.

Cao Kình không hỏi chuyện vừa rồi. Cố Tương ngồi rất thoải mái, ánh mặt trời trưa chiếu vào, ánh nắng ấm áp khiến người ta muốn ngủ. Cao Kình thấy cô hơi mơ màng, khẽ nói: "Nếu mệt thì cô có thể ngủ một lát, về đến nhà tôi sẽ gọi cô."

Cố Tương không muốn ngủ trên xe người lạ, cô mở to mắt để mình tỉnh táo, điện thoại đúng lúc vang lên. Nói mấy câu, cô hỏi Cao Kình: "Gần đây có Walmart nào không?"

"À, ở phía trước, cô muốn mua đồ sao?"

"Anh thả tôi xuống đó, bạn tôi đang đợi tôi."

"...Được."

Đến cửa Walmart, Cao Kình dừng xe lại, nhìn Cố Tương mở cửa xe xuống, đi về phía một người đàn ông mặc áo phông quần dài, tướng mạo hoạt bát.

Quách Thiên Bổn nhìn qua chiếc xe kia, đợi Cố Tương tới gần, anh mới hỏi: "Ai thế?"

Cố Tương nói: "Hàng xóm, bác sĩ bệnh viện Thuỵ Hoa."

"Bệnh viện Thuỵ Hoa?"

"Ừ." Cố Tương hỏi, "Sao vậy?"

Quách Thiên Bổn cười, nhưng khoé mắt chả vui vẻ gì, "Không có gì...Em biết đấy, trước nay anh không có ấn tượng tốt với bệnh viện Thuỵ Hoa."

Cố Tương đột nhiên im lặng.

Quách Thiên Bản khó hiểu nhìn cô, một lát sau mới có phản ứng, "Em không nhớ sao? Ba năm trước chị anh mất ở bệnh viện đó, lúc ấy em còn đến. Em...không phải em chỉ quên chuyện khi còn bé thôi sao?"

Quách Thiên Bổn hoảng hốt, anh cố ý chuyển chủ đề, cười lớn nói: "Tổng giám đốc nói có lẽ là em đã sắp ăn hết đồ rồi, bảo anh mua thêm cho em, anh định mang qua cho em, không nghĩ tới em lại đích thân qua lấy. Đúng rồi, em vừa đi đâu thế?"

Cố Tương lấy lại tinh thần: "Hiệu ảnh, sửa lại ảnh."

"Sao không gọi anh?"

Cố Tương nhắm mắt lại, Quách Thiên Bổn không dám quấy rầy cô. Qua một lúc lâu, anh nghe thấy cô nói: "Em nhớ được, lúc anh nói về tình hình của chị anh với em, chị ấy đã vào ICU, anh nói mỗi ngày chị ấy đều rất đau khổ."

Quách Thiên Bổn nói: "Đúng vậy, đã là chuyện của ba năm trước rồi, lúc ấy em mới học năm hai."

"Sau đó em chạy tới bệnh viện, lúc đó chị anh đã qua đời rồi, em không gặp mặt được chị ấy lần cuối."

"Đúng thế, em đều nhớ ra rồi sao?"

"Em nhớ được mà." Cố Tương mở mắt ra, "Em không quên, em nhớ được những chuyện này, chỉ là em không nhớ được lúc ấy chị anh ở bệnh viện Thuỵ Hoa."

Quách Thiên Bổn suy nghĩ: "Có phải bởi vì bệnh viện Thuỵ Hoa có liên quan với chuyện lúc nhỏ của em, cho nên trong trí nhớ khi em trưởng thành cũng sẽ không biết đến nó?" Anh lại an ủi cô, "Em phải biết rằng mỗi ngày các nhà khoa học đều nghiên cứu bộ não con người, đến giờ vẫn còn chưa nghiên cứu được hết, trên đời này chuyện kì lạ nào cũng có, tình huống của em không phải là không có khả năng."

Cố Tương mỉm cười: "Anh đừng căng thẳng."

Quách Thiên Bổn suýt chút nữa đứng không vững. Đã lâu anh chưa từng thấy Cố Tương cười, lúc này anh không thấy vui mà chỉ cảm thấy sợ thôi. Không khác gì với gặp quỷ.

Cố Tương ngừng cười, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh đang nghĩ gì thế? Chỉ là tâm trạng em khá tốt thôi."

"Ờ...ờ..." Quách Thiên Bổn cười gượng, "Chuyện này em cũng có thể nhìn ra..."

Anh liếc Cố Tương, hơi vui vẻ: "Tâm trạng khá tốt ư? Sao thế?"

"Mấy ngày nay em liên tục đến bệnh viên Thuỵ Hoa, vẫn không có chút ấn tượng gì, chỉ là lúc nhìn ảnh chụp cũ cảm thấy hơi quen thuộc. Thé nhưng vừa rồi anh nhắc tới chị anh, em nhớ được mấy chỗ của bệnh viện."

Điều này hiển nhiên là niềm vui bất ngờ, hi vọng khôi phục trí nhớ dường như gần trong gang tấc.

Quách Thiên Bổn hẹn cô mai đến bệnh viện. Lần này anh mua một đống đồ ăn, mấy túi lận nên Cố Tương không xách nổi, Quách Thiên Bổn lại làm culi cho cô.

Cao Kình ở ngoài ban công đúng lúc thấy bọn họ đi vào cư xá. Anh ở tầng mười hai, đúng là ngay trên nhà bà Cố Tương. Anh uống cạn cốc sữa đậu nành trong tay, vươn vai một cái, chuẩn bị đi ngủ.

Ngày hôm sau, Quách Thiên Bổn đến đúng giờ. Cố Tương bị nhiễm lạnh, trên đường đi không ngừng ho. Quách Thiên Bổn hỏi: "Hôm qua còn khá tốt, sao nay lại cảm rồi?"

"Không sao đâu." Do không chú ý ăn mặc theo mùa mà thôi.

Quách Thiên Bổn vừa đi vừa kể lại cho cô chuyện ba năm trước đây.

Từ nhỏ anh đã lớn lên bên chị gái, ba năm trước chị anh mắc ung thư giai đoạn cuối, suýt chút nữa anh gục ngã, hiện tại nhớ lại vẫn không dễ chịu chút nào. Lúc ấy Cố Tương vẫn là sinh viên năm hai, cô xin nghỉ học từ Bắc Kinh chạy tới. Cô chạy từ cửa bệnh viện vào, băng qua hai đường nhỏ, lên một toà nhà, sau đó tìm được ICU, lại được báo chị Quách đã qua đời hôm trước. Cô không liên lạc được với Quách Thiên Bổn, lúc ấy cô tìm đối phương rất lâu trong bệnh viện.

Cô cố gắng nhớ lại con đường đã đi lúc ấy.

Trí nhớ là một thứ kì quái, có lúc không nhớ nổi chuyện lớn, nhưng chuyện nhỏ không đáng kể lại tồn tại rất lâu. Khi cô đi được một vòng, đúng lúc gặp Cao Kình trong đại sảnh, anh không mặc áo bác sĩ, mặc bình thường. Cao Kình hôm nay được nghỉ, anh đến hẹn người ăn trưa. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Đinh Tử Chiêu mặt mũi bầm dập.

Đinh Tử Chiêu cười khổ: "Bị người nhà đánh. Đúng là không có cách nào ngăn được thời gian, cô gái kia mới hai mươi tuổi, có thể cứu thì không cứu sao? Nhưng cô ấy thực sự không còn hi vọng, mỗi ngày còn sống trong đau khổ. Tôi đề nghị ngừng điều trị, ít nhất để cho cuộc sống của cô ấy trong viện dễ chút một chút, ai ngờ..."

Cao Kình thở dài, xoa cổ anh ta: "Được rồi, cơm trưa tôi mời."

"Căn tin bệnh viện có bào ngư không? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi?"

Cao Kình đẩy anh ta, Đinh Tử Chiêu cười hì hì đuổi theo anh, không cẩn thận đụng vào người.

"Sao đột nhiên dừng lại?" Đinh Tử Chiêu xoa mũi, nhìn thấy Cao Kình gật đầu chảo hỏi người, anh ta nhìn theo. Là một cô gái rất xinh đẹp.

Quách Thiển Bổn cầm thuốc cảm tới, mở túi ra nói với Cố Tương: "Mua cho em hai hộp, anh sợ uống sẽ ngủ gật, nhưng em nên cố uống đi."

Anh lại sờ trán Cố Tương.

Cố Tương ho một tiếng: "Không sốt mà."

"Nhiệt độ cơ thể mới chuẩn nhất." Quách Thiên Bổn sờ trán mình, rồi lại sờ trán cô.

Cố Tương nghiêm chỉnh đứng, không nhúc nhích.

Quách Thiên Bổn nói: "Hình như thực sự không bị sốt."

Cố Tương đi qua Cao Kình, thuận tiện nói với anh: "Hiệu ảnh bảo mai có thể lấy ảnh rồi, mai tôi sẽ mang tới, tôi đi trước đây."

Cao Kình mỉm cười: "Ừ."

Quách Thiên Bổn khách sáo gật đầu một cái với đối phương, vừa đi vừa nói: "Hiệu ảnh ở đâu thế? Anh đi lấy cho, anh lái xe sẽ tiện hơn."

Rất nhanh không còn nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người nữa.

Đinh Tử Chiêu chọc tay Cao Kình: "Ai vậy? Rất xinh nha."

"À, tên là Cố Tương."

"Cố Hương?" Đinh Tử Chiêu nói, "Sao tên kì lạ thế, Cố Hương?"

Anh ta nói xong, ồ một tiếng, "Sao giống như tôi đã từng nói những lời này nhỉ, nằm mơ à?"

Cao Kình đi trước: "Cậu không đói à?"

"Đói chứ, cậu mời bào ngư đi!"

"Cậu mời đi, tôi thịt cá viên là đủ rồi."

"Gì chứ? Không phải nói cậu mời sao."

"Hiện tại tâm trạng tôi không tốt đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi