SINH NHƯ NGHỊCH LỮ


Viện trưởng giải quyết dứt khoát, ca phẫu thuật này là chuyện ván đã đóng thuyền.

Sau cuộc họp, Lục Thanh Thời trở lại phòng bệnh, căn dặn bác sĩ phụ trách giường bệnh tiến hành chụp CT toàn thân và chụp mạch máu cho Vương Hữu Thực.
Bác sĩ phụ trách của khoa Ngoại Gan Mật Tụy gật đầu đồng ý.

Nhưng sau khi nàng rời đi, anh ta lại lén trợn mắt: "Ha, khoa Cấp cứu vươn tay dài thật."
Nói thì nói như thế, bác sĩ cấp trên căn dặn nên không dám chậm trễ, lập tức hẹn khoa Chẩn đoán hình ảnh.
Sau khi mọi người rời đi, Viện trưởng Mạnh chân không linh hoạt đi cuối cùng, Trường phòng Lưu của Phòng nghiệp vụ Y đỡ ông ấy, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
"Lúc trước khi bác sĩ Lục rời khỏi bệnh viện Hiệp Hòa, kiện cáo quấn thân, trên lý lịch đầy vết nhơ, anh đặc biệt nhận cô ấy, thậm chí còn sắp xếp cho cô ấy vị trí Phó Chủ nhiệm khoa Cấp Cứu.

Anh nhìn xem, anh quan tâm giúp đỡ cô ấy hết lòng, nhưng cô ấy lại không nể mặt mà chống đối anh trước mặt mọi người."
Trường phòng Lưu xem ra còn phẫn nộ hơn so với vị Viện trưởng bị chống đối này: "Năm ngoái tôi đi họp ở Bắc Kinh, anh có biết bọn họ nói gì về Bệnh viện số 1 của chúng ta không? Nhận vào hết tất cả những đôi giày hỏng mà người khác không muốn nhận."
"Được rồi, Lão Lưu, đừng nói nhiều lời." Viện trưởng Mạnh bước đi chậm rãi, nghiêm túc nói: "Không phải chúng ta thiếu người sao?! Anh xem hiện tại đâu còn nhiều thanh niên chịu học ngành Y.

Mười năm gian khổ học tập thi cử cuối cùng cũng tốt nghiệp, vào bệnh viện còn phải thực tập, bị bác sĩ cấp trên chèn ép, bị bệnh nhân khiếu nại, mất tập trung một chút còn có khả năng cầm dao giết người, có thể mạng cũng không còn."
"Trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, đứa trẻ nào nguyện ý theo ngành Y đều đáng được tôn trọng, huống chi Lục Thanh Thời người ta có năng lực, đừng nói là khoa Cấp Cứu, đặt ở khoa nào cũng đều là hàng bán chạy.

Còn anh, Trưởng phòng Lưu, tôi nhường cho anh vị trí Chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh, anh có thể ngồi vững vàng, còn nói người khác, thật sự là..."
Hai người đã quen biết nhau nhiều năm, cùng có những đóng góp không thể xóa nhòa trong việc thành lập và phát triển bệnh viện đại học này.

Vì vậy, Trưởng phòng Lưu đương nhiên cảm thấy thoải mái hơn.
"Này anh đừng nói vậy.

Mặc dù bây giờ không thể lên bàn mổ nhưng hồi đó tôi cũng là người đoạt giải nhất cuộc thi kỹ năng của toàn bệnh viện đó."
"Thôi đi, còn không biết xấu hổ lôi chuyện tám kiếp trước ra nói, xấu hổ hay không?" Viện trưởng Mạnh cười chỉ trích, hai người đàn ông mặc áo khoác trắng, bóng lưng không cao lớn xuyên qua hành lang, từ từ bước đi.
***
"Bác sĩ, bác sĩ, xem cho tôi trước, xem cho tôi trước!"
"Chen cái gì mà chen, rõ ràng là tôi lấy số trước!"
"Đừng đẩy, đừng đẩy! Đứng trước khu khám bệnh, xếp hàng theo thứ tự!"
Vẫn là một ngày bận rộn, sảnh khu khám bệnh bị chen lấn chật như nêm cối.
"Bác sĩ, bác sĩ, ba tôi đột nhiên bị đau ngực dữ dội, còn không thở được." Một cô gái trẻ đỡ một người đàn ông trung niên bước vào, vất vả lắm mới chen vào trước quầy khám bệnh.
Hách Nhân Kiệt ngẩng đầu nhìn lên, thấy bệnh nhân mặt mũi tím tái, môi cũng tím tái, nhanh chóng đo huyết áp cho ông ấy, vừa đo vừa hét: "Vu Quy, đẩy cáng cứu thương qua đây!"

"Này, đến rồi!" Cũng thật trùng hợp, vừa đẩy cáng cứu thương tới, bệnh nhân liền nghiêng đầu ngã trên quầy khám bệnh.

Mấy người đỡ ông ấy cũng không nổi, giống như một vũng bùn nhão.
"Mau phụ giúp đưa vào phòng cấp cứu, gọi cô Lục của cô đi!"
"Một, hai, ba." Nhân viên y tế ở quầy khám bệnh cùng phối hợp nâng người lên cáng cứu thương.

Con gái gấp gáp bật khóc, liều mạng lay ba của cô ấy: "Ba ơi! Ba! Ba tỉnh dậy đi! Ba ơi!"
Vu Quy và một vài y tá cùng phụ đẩy cáng cứu thường, vừa chạy vừa hô: "Cô Lục!!! Cứu mạng!!!"
Bên này cáng cứu thường vừa rời khỏi, quầy khám bệnh lại chật như nêm cối.

Có người tức giận bất mãn, chỉ về hướng cáng cứu thường rời đi: "Không phải nói phải xếp hàng sao? Rõ ràng tôi thấy bọn họ không lấy số đã trực tiếp tiến vào!"
Hách Nhân Kiệt một tay chống nạnh, một tay vểnh lan hoa chỉ, nhanh chóng mồm mép: "Không thấy người ta vừa tới đã ngã lăn ra đất sao? Đó là phòng cấp cứu, nếu như anh miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng, tứ chi run rẩy, hô hấp và mạch đập yếu ớt, huyết áp thấp, anh cũng có thể vào! Sao, anh muốn vào không?!"
Lục Thanh Thời vừa mới hoàn thành việc làm sạch và khâu lại vết thương cho một bệnh nhân.

Tấm màn được vén lên, nàng nhanh chóng cởi găng tay ném vào thùng rác y tế, y tá đưa cho nàng một cái mới.
"Đẩy theo hướng này."
"Đẩy siêu âm đầu giường qua đây."
"Điện tâm đồ cũng được kết nối."
Lục Thanh Thời nhanh chóng cắt bỏ quần áo của ông ấy, cầm bút điện chiếu vào đồng tử: "Mở đường thông tĩnh mạch, truyền Amiodaron."
Sau khi màn hình điện tâm đồ được kết nối, máy móc lập tức phát ra tiếng kêu: "Chủ nhiệm Lục, rung thất!"
"Đưa máy khử rung tim cho tôi." Vu Quy nhanh chóng đưa máy khử rung tim tới.
Sau khi nạp điện, Lục Thanh Thời ấn vào máy khử rung tim: "Gọi bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch xuống hội chẩn."
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh không chút lo lắng của nàng, từ đáy lòng Vu Quy sinh ra cảm giác hâm mộ và ao ước.
Bệnh nhân nhanh chóng được cứu thoát khỏi bờ vực sinh tử, Lục Thanh Thời đeo ống nghe lên cổ: "Đừng lo lắng, bệnh nhân này có thể bị hẹp van hai lá.

Hãy quan sát ông ấy nhiều hơn, hỏi thăm một chút về tiền sử bệnh tật của ông ấy."
"Vâng, được! Em biết rồi." Vu Quy nói rồi cầm lấy hồ sơ bệnh sử, tràn đầy khí thế.
"Bác sĩ Lục, cô đến xem bệnh nhân này đi." Y tá trưởng vén màn đi vào gọi.
"Tình hình thế nào?" Thấy tình hình ở đây đã ổn định, Lục Thanh Thời lại thay một đôi bao tay khác, đi qua.
Chàng trai khoảng chừng 20 tuổi nằm trên cáng cứu thương che che đậy đậy muốn nói lại thôi, nửa trên không mặc quần áo, nửa dưới quấn một cái khăn tắm.
Lục Thanh Thời đưa tay vén lên, chàng trai bịt chặt bộ phận trọng yếu, hét lên: "Mẹ kiếp, không có bác sĩ nam nào sao?! Tìm bác sĩ nam cho tôi!"
Lục Thanh Thời dừng lại, ngồi thẳng lên, ánh mắt lạnh lùng: "Trong mắt bác sĩ không phân biệt giới tính, chỉ có bệnh nhân và người bình thường."

"F***! Vậy cmn cũng không thể...!Ôi!" Cậu ta chưa kịp dứt lời, Lục Thanh Thời đã nhanh tay lẹ mắt vén khăn tắm lên, nhất trụ kình thiên*, nhìn rất đẹp.
(* Dáng thẳng, khoẻ khoắn, vững chắc, kiên cường, bất khuất.)
Vu Quy vừa bước vào, lập tức lấy tay che mắt, lần đầu tiên đối mặt với bộ phận sinh dục của nam giới, trong lòng cô ấy chỉ có một ý nghĩ: Nổi da gà da vịt!
Cô Lục là người hung hãn!
Hách Nhân Kiệt nhìn cái kia màu hồng nhô thật cao, che mặt xấu hổ, xoắn xuýt không khỏi nhìn thêm mấy lần: "Thật dài, thật thô, thật lớn."
Vu Quy suýt trượt chân, ánh mắt phức tạp nhìn anh ta: "Biệt danh chị Hảo Nhân thật sự là không gọi sai..."
Ở bên kia, Lục Thanh Thời đang kiểm tra cẩn thận: "Sưng lên bao lâu rồi?" Nàng dùng tay nhẹ nhàng xem xét, thể hang đã tụ máu không còn hình dáng.
"Ôi!" Cậu ta hét thảm một tiếng, xen lẫn vụn vỡ là vừa đau đớn vừa thoải mái.
"Đã...!đã...!hai tiếng..."
Lục Thanh Thời lại đưa tay từ đáy chậu đến phần bụng dưới, nhẹ nhàng ấn vào.
"Ôi...!ôi...!Bác sĩ đau quá! Đau quá!"
"Đau?" Lục Thanh Thời nhíu mày: "Cậu còn giấu chúng tôi cái gì?"
Cậu ta ấp úng không chịu nói, mặt đỏ bừng.
"Hách Nhân Kiệt, tới đây phụ giúp lật người lại."
"Đến rồi, chị Lục!" Hách Nhân Kiệt xoa tay háo hức.
Mấy người cùng phối hợp đưa cậu ta lên giường.

Lục Thanh Thời kéo đèn phẫu thuật không hắt bóng qua, đẩy mông cậu ta ra, đưa tay bắt mạch rồi kiểm tra hậu môn.
Có dị vật.
Nàng buông tay: "Liên hệ với khoa Chẩn đoán hình ảnh để chụp phim."
"Bác sĩ, bác sĩ.

Tôi cái này...!Không phải là không thể lấy ra được chứ..." Cậu ta đứng dậy khỏi giường, bịt chặt bộ phận trọng yếu của mình, dáng vẻ kinh hãi.
"Liên lạc với người nhà của cậu đi.

Có thể cậu sẽ có chút phiền toái, đã vào tới trực tràng rồi.

Cậu đã làm thế nào?" Lục Thanh Thời vừa viết bệnh án một cách thành thạo, vừa đặt câu hỏi.
"Tắm...!Đang tắm...!Trơn trượt...!Trơn trượt..."
Hách Nhân Kiệt đi tới chỗ cậu ta, trợn mắt: "Để tôi nói cho cậu biết, cậu không phải là người đầu tiên.


Mười người thì có chín người nói như vậy, lần sau lấy cớ khác đi được không?"
"Có phải dùng thuốc không? Viagra à?"
Vu Quy cười ngất.

Cô Lục, cô đừng hỏi cặn kẽ như vậy được không...!Hãy suy nghĩ đến cảm nhận của quần chúng vây xem.
"Chườm đá cho cậu ta một chút."
"Em sao?" Vu Quy chỉ vào mũi mình.
Lục Thanh Thời không kiên nhẫn liếc nhìn cô ấy, Hách Nhân Kiệt ném túi chườm đá vào tay cô ấy: "Giao cho cô đó, Vu Quy."
"Tôi..." Vu Quy cầm túi chườm đá, nuốt vào một tràng lời thô tục đã chuẩn bị sẵn.

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Thanh Thời, cô ấy lặng lẽ nuốt trở vào, sau đó nhìn vào khuôn mặt của nam bệnh nhân, giống như cuộc đời không còn gì quyến luyến.
"Cô...!cô...!cô đừng tới đây...!Nếu cô tới...! nếu cô tiến tới, tôi sẽ gọi người..." Nam bệnh nhân ngồi trên giường vừa che bộ phận trọng yếu của mình vừa lùi lại.
Vu Quy tiến cũng không được lùi cũng không xong, lúng túng đỏ bừng cả mặt.
"Oh my darling ~ Anh khá hơn chút nào chưa?" Một người đàn ông trang điểm lộng lẫy, mặc áo da quần da, đeo túi da ở khuỷu tay bước vào.

Một mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, Vu Quy ngáp một cái, cố gắng xoa xoa mũi.
"Là người nhà sao?"
Người đàn ông nhìn thấy Lục Thanh Thời, hai mắt sáng lên, bước tới: "Chị gái bác sĩ thật xinh đẹp.

Đúng vậy, tôi là người nhà của anh ấy, có chuyện gì vậy?"
Lục Thanh Thời lẳng lặng cách xa một chút: "Cậu chườm đá cho cậu ta đi."
Vu Quy vội vàng đưa túi chườm đá qua nhanh như chớp, như thể vừa cầm một củ khoai lang nóng hổi.
Bên kia còn chưa chườm đá, lại có một phụ nữ trang điểm lộng lẫy xông vào: "Mike đâu? Tôi là người nhà của anh ấy, có thể ký tên làm phẫu thuật cho anh ấy."
Một nam một nữ đúng lúc đối mặt nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía, lốp bốp.
"Cô là ai?" Người đàn ông cau mày, đặt câu hỏi trước, còn chạm vào sinh mệnh đàn ông của Mike.
Cô gái giậm chân, lập tức không chịu: "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mấy người ra khỏi người bạn trai tôi!"
"Không phải.

Bội Bội, Bội Bội, em nghe anh nói." Người đàn ông đấm ngực dậm chân.
"F***! Anh ấy là bạn trai của cô, vậy tôi là ai!" Người đàn ông ném túi chườm đá đi.
"Ai biết anh ở nơi nào đến, đồ khốn!"
Người đàn ông vén tay áo lên, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí: "F***, hóa ra chính là cô ngày nào cũng quấn lấy Mike..."
"Mấy người! Đừng ồn ào nữa! Tôi đã bị như vậy rồi, mấy người không nhìn thấy sao?!" Chàng trai gầm lên, kết quả đồng thời nhận lại một cái tát.
"Đàn ông cặn bã!" Cô gái che miệng khóc rồi chạy ra ngoài.
Người đàn ông cũng giậm mạnh chân, mặc kệ anh ta: "Chia tay đi!"
Chỉ còn lại một mình cậu ta nằm trên giường bệnh, tiếp tục nhất trụ kình thiên.


Mike trở mình hô: "Này...!Hai người đừng bỏ đi, ít nhất hãy để lại một người..."
Hồi lâu cũng không có ai để ý tới anh ta, vì vậy, anh ta chỉ còn cách rút điện thoại từ trong túi ra, tìm người có thể đến chăm sóc anh ta.
Vu Quy đập bệnh án xuống bàn, cũng tức giận mắng: "Đàn ông cặn bã! Đáng đời!"
Hách Nhân Kiệt đồng thanh nói: "Đàn ông cặn bã! Đáng đời!"
Kết quả, không bao lâu cũng phải cầm túi chườm đá đi tới bên cạnh Mike, Vu Quy tròn mắt ngạc nhiên: "Quả nhiên là người dị tính, không đúng, người đồng tính không có tình người."
Ngay sau đó có kết quả chụp phim, dị vật dài khoảng 18 cm, kẹt ở giữa đuôi xương cụt và trực tràng.
Đây là lần đầu tiên Vu Quy gặp phải trường hợp như vậy, có chút mới lạ: "Cô Lục, làm sao lấy cái này ra, cần mở bụng sao?"
Lục Thanh Thời nhìn cô ấy không nói lời nào, xoay người căn dặn bác sĩ gây mê tiến hành gây mê toàn thân trước, sau đó thêm thuốc giãn cơ.
Hách Nhân Kiệt đứng ở bên cạnh, chọc chọc vào cô ấy: "Thần ở đây, cô cứ xem là được."
Lục Thanh Thời đã đeo kính bảo hộ, hai lớp khẩu trang và hai lớp găng tay, chắp tay đứng ở bên cạnh bệnh nhân.
"Chủ nhiệm Lục, dấu hiệu sinh tồn ổn định, có thể."
Bệnh nhân đang nằm sấp, Lục Thanh Thời cúi người, lại đột nhiên gọi cô ấy: "Em, lại đây."
Một lúc lâu sau, Vu Quy mới nhận ra là đang gọi mình, kinh ngạc bước tới: "Lục...!Cô Lục...!cần em làm gì?"
"Sờ từ đáy chậu đến bụng dưới của cậu ta, mới có thể kiểm tra dị vật đang ở đâu, đẩy xuống, tôi sẽ mở rộng hậu môn ra."
"Em..." Vu Quy liếc nhìn cơ thể người đàn ông trần trụi trước mặt, sắc mặt đỏ bừng.
"Như tôi đã nói, trước mặt bác sĩ không có nam nữ, chỉ có bệnh nhân và người bình thường." Lục Thanh Thời cúi người, trực tiếp dùng hai ngón tay mở rộng hậu môn ra.
Vu Quy cắn răng: "Em biết rồi."
Cuối cùng dị vật cũng được lấy ra thành công, Vu Quy thở phào nhẹ nhõm.

Khi cô ấy ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Thời, đối phương đã tháo khẩu trang ra, ném găng tay vào thùng rác, dùng ngón tay vén gọn mái tóc hơi xõa tung, lưu loát buộc tóc đuôi ngựa.
Có đồng nghiệp chào hỏi nàng: "Bác sĩ Lục, tan ca rồi."
Lục Thanh Thời không có cởi áo khoác trắng, đút hai tay vào túi quần, gật đầu thăm hỏi đối phương, nhưng không có chút ý tứ nào muốn nghỉ ngơi, mà là đi thẳng đến khoa Chẩn đoán hình ảnh.
"CT của Vương Hữu Thực được chụp sáng nay đâu?"
Đồng nghiệp của khoa Chẩn đoán hình ảnh đưa phim chụp cho nàng: "Cái này đây.

Lúc đầu tôi muốn mang qua cho bác sĩ Lục, nhưng nghe nói buổi chiều bác sĩ phải làm phẫu thuật nên tôi để ở đây."
Lục Thanh Thời kẹp phim chụp trên đèn đọc phim, ngắm nghía kỹ càng, rồi cầm phim chụp mạch máu của ông ta lên để tính toán.
Càng xem càng thấy không đúng, chân mày nhíu lại, sắc mặt có chút khó coi.
"Có chuyện gì vậy, bác sĩ Lục?"
"Bây giờ Vương Hữu Thực đang ở đâu?"
"Sáng nay, sau khi ăn cơm không lâu đã bị đau bụng dữ dội, được đưa vào phòng mổ." Anh ta xem thời gian: "Bây giờ chắc xong rồi."
Lục Thanh Thời nói thầm một tiếng không xong rồi, đặt phim chụp xuống, xoay người chạy.
- ----------------------
Tâm sự Editor:
Sau mấy mùa cách ly ở Sài Gòn, cuối cùng mình cũng trở thành F0:( Còn hậu Covid quá nên suốt 2 tuần mình không làm được gì cả..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi